hồi dẫn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng chín năm ấy, tức là hai tháng sau sự gặp mặt của Hiến Tông với Triệu Trí Chi, vua nhận được hỉ tấu của tuần phủ Điền Đông. Tấu chương có đoạn:

   "Nhờ long ân của bệ hạ, ngày hăm tám tháng tám, Bạch Ngọc Thư đột tử, trong vòng hơn một tuần trăng, thủ lĩnh ba mươi bảy tộc man Điền Đông lần lượt chết cả, hiện các bộ tộc ấy như rắn mất đầu, nghi ngờ lẫn nhau, nơi thì tranh giành nhau chức thủ lĩnh, nơi lại cắn xé lẫn nhau, thực không khác gì quần thú tranh thực, viêc lam loạn tạm thời không còn đáng bận lòng."

    Vua xem xong cả mừng, triệu Cao Lương Thành vào hầu. Vua hân hoan nói:

   - Ái khanh quả có con mắt nhìn người, Triệu Trí Chi đúng là đa sát hại được Bạch Ngọc Thư.

   Cao lương Thành nghe xong tin ấy thì mừng lắm, hết lời chúc tụng. Vua tôi qua lúc hả dạ, Thành mới hỏi vua:

   - Bẩm, tấu chương có nói rõ vì sao Bạch Ngọc Thư chết không ạ?

   Vua chưa hết nỗi mừng đáp:

   - Không thấy bàn tới. Khanh hỏi làm gì?

   Cao Lương Thành đáp:

   - Thần tò mò không biết Triệu Trí Chi làm thế nào mà giết được hắn.

   Hiến Tông vui vẻ đáp:

   - Triệu thám mã vào hỏi khắc rõ thôi.

   Đoạn vua sai thị quan triệu thám mã vào chầu. Tên thám mã tới đại điện, sụp lạy không dám ngẩng đầu. Vua bèn ban cho miễn lễ rồi hỏi:

   - Ngươi có biết Bạch Ngọc Thư chết thế nào không?

   Thám mã đáp:

   - Bẩm, tiểu nhân không được nhìn tận mắt, không dám nói liều. Có điều dân khắp vùng đều bàn tán về cái chết ấy, ai cũng kinh hãi.

   Hiến Tông nói:

   - Sao lại kinh hãi?

   Đáp:

   - Bẩm, vì nó kỳ dị, chỉ nghe qua khó mà tin được. Tiểu nhân không được nhìn tận mắt, không dám lộng ngôn trước mặt bệ hạ.

   Hiến Tông và Cao Lương Thành từ chuyện Triệu Trí Chi cách đây mấy tháng, cũng đoán được sáu bảy phần cái chết của Bach Ngọc Thư có chuyện kì quái, trong lòng rất tò mò. Vua nói:

   - Trẫm cho phép ngươi nói.

   Nào ngờ, tên thám mã khẩn khoản dập đầu lia lịa:

   - Bẩm, xin bệ hạ tha cho, xin bệ hạ tha cho.

   Cả Hiến Tông và Cao Lương Thành đều kinh ngạc, không hiểu tên thám mã này có tội lỗi gì mà phải cầu xin. Cao Lương Thành quát:

   - Bệ hạ hỏi mà ngươi dám nói quanh co, là đáng tội gì?

   Tên thám mã lại càng hoảng hốt, dập đầu chảy máu một hồi, lát sau mới dám thưa:

   - Bẩm, cả vùng ấy, hễ ai bàn tán một lời về Bạch Ngọc Thư chết như thế nào, thì y như rằng đều chết theo đúng cách mà Bạch Ngọc Thư đã chết. Chính tiểu nhân, chính tiểu nhân...

   Vua sốt ruột hỏi:

   - Chính ngươi làm sao?

   Thám mã đáp:

   - Chính tiểu nhân cũng thấy người nói lại cho tiểu nhân chuyện ấy chết rất thê thảm.

   Vua quan hai người lấy làm kì dị lắm, lặng người hồi lâu. Vua lật lại tấu chương, lúc này ngài mới thấy lạ lùng. Bởi thường thì tấu chương phải đầy đủ, rõ ràng cặn kẽ, nhất là việc binh tình. Có khi tấu thiếu một vài câu cũng có thể bị trách tội. Ấy thế mà tấu chương này quả thực quá sơ sài, chỉ nói đến tình hình trọng yếu. Có lẽ nào chính tuần phủ Điền Đông cũng sợ hãi không dám nhắc đến cái chết ấy? Vua suy đi tính lại hồi lâu, mới nghĩ ra một kế, bèn nói:

   - Ngươi đã sợ như thế thì không cần phải nói ra. Ngươi có biết viết không?

   Thám mã đáp:

   - Bẩm có ạ!

   Vua nói:

   - Vậy ta cho ngươi viết ra.

   Tên thám mã biết mình không báo lại không được, đành phải xin vua ba tờ giấy. Vua thầm khen tên này nhanh trí, hẳn là cái chết ấy có liên quan đến ba từ, hắn xin ba tờ giấy, mỗi tờ viết một chữ, mong là toàn được mạng.

   Tên thám mã nhận ba tờ giấy, hắn viết từ thứ nhất là "tự", từ thứ hai là"nhai". Khi vua quan nhận thấy quai hàm tên thám mã động đậy không ngừng. Nhìn kĩ thì thấy miệng hắn nhai ngồm ngoàm như thể đang ăn thứ gì đó ngon lành lắm.

   Đột nhiên, máu từ miệng tên thám mã chảy từng dòng xuống tay, từng dòng chảy ồ ạt xuống tờ giấy thứ ba. Tên thám mã bỗng gục xuống, lăn đùng ra đất, máu lẫn với nước dãi sùi ra không ngừng. Mắt hắn trợn trừng trừng, giãy đành đạch một hồi rồi chết hẳn.

   Hiến Tông và Cao Lương Thành hoảng hốt nhìn nhau. Vua quát thị vệ vào hộ giá, lại truyền thái y vào xem xét.

   Thái y đến nơi thì tên thám mã nằm trong một vũng máu lớn, thi thể đã cứng đờ từ lâu. Vua sai khám nghiệm cẩn thận. Thái y xem xét một hồi rồi tâu lại:

   - Máu chảy quá nhiều dẫn đến tử vong.

   Hiến Tông và Cai Lương Thành  nhìn nhau kinh hãi. Hồi lâu vua mới nói:

   - Trước khi chết hắn có nhai vật gì đó, ngươi xem trong miệng hắn xem sao.

   Thái y vâng lời xem xét một hồi, rồi lại tâu:

   - Bẩm, trong miệng không có vật gì, chỉ có lưỡi là bị cắn nát. Máu từ ấy chảy ra mà dứt mạng.

   Vua quan hai người lại điếng người nhìn nhau một lần nữa. Cả hai đều nhận ra chứ cuối cùng mà tên thám mã định viết là chữ "lưỡi". Tên thám mã đã viết:

   "Tự nhai lưỡi"

                                                                                     *********


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net