hồi dẫn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Một tháng sau, Triệu Trí Chi cầu kiến Hiến Tông vào cuối giờ thân, khi trời đã sẩm tối. Thường thì giờ ấy chỉ trọng thần có việc khẩn mới được cầu kiến. Nhưng một tháng nay, lệnh vua ban xuống, hễ có người xưng là Triệu Trí Chi yết kiến thì cấm vệ quân phải một mặt đưa hắn tới chính điện chờ thánh giá, một mặt tức tốc mời tể tướng Cao Lương Thành nhập cung. Vậy nên Triệu Trí Chi được đưa vào chờ. Thị vệ không quên đưa Chi một mảnh vải đen để bịt mắt. Chi cười ruồi mỉa mai nhưng cũng đeo vào.                               

   Qủa như Triệu Trí Chi dự đoán, chỉ có Cao Lương Thành ra tiếp. Hiến Tông ngự ở sau bức màn nghe hai người nói chuyện. Triệu Trí Chi nói:                                           

    - Tôi đã làm xong việc người cần, loạn ở Điền Đông đã được dẹp. Giờ tôi đến lấy vật tôi muốn. Cao Lương Thành cung kính xá một cái rồi nói: 
    - Tài phép của người khiến tại hạ thực cảm phục. Thứ người cần bệ hạ đã sai chuẩn bị kỹ càng ở đây.                                                          

   Đoạn Cao Lương Thành vỗ tay ba tiếng, thị quan từ bên trong bưng ra một cái khay bằng gỗ, bên trên đặt một chiếc hộp chạm bằng ngọc biếc. Dù khi ấy trong điện đèn đuốc sáng rực, mà vẫn có thể thấy rõ hộp ngọc tự phát quang rờ rỡ. Hiển nhiên là loại ngọc quý lắm.                  

   Triệu Trí Chi đưa tay đỡ lấy hộp ngọc, mở ra, vuốt qua mặt hộp một cái, rồi lại đặt lên khay, xá nhẹ nói:                                                 

   - Đúng là nó rồi, xin đa tạ.                

   Nguyên là từ lần gặp mặt hồi tháng bảy, sau khi làm vua thất điên bát đảo, Triệu Trí Chi chờ cho ngài hồi phục rồi mới tâu lên rằng mình có thể đơn thân dẹp giặc, chỉ xin vua khi việc thành công thì có được một vật. Vật ấy hiện đang nằm trong hộp này. Hôm nay chính là ngày Chi đến lấy như đã giao ước.                            

   Lúc ấy Chi toan quay đi thì Thành vội nói:                                     

   - Xin kỳ nhân dừng bước, tại hạ có điều muốn ngỏ.                                

   Chi quay lại chờ đợi. Thành lại vỗ tay ba cái, ba thị quan khệ nệ mang ra ba cái mâm lớn, bên trên phủ nhiễu điều( tấm vải màu đỏ ). Đó là ba mâm chất đầy vàng bạc châu báu. Thành giả trách bọn người dưới:                          

   - Người đâu, sao lại bắt kỳ nhân bịt mắt thế này, mau cởi ra nhanh!                                                   

   Thị vệ chưa kịp cởi băng che mắt cho Chi thì Chi nói:                       

   - Ông đưa vàng bạc ra là có ý gì?                                                               

   Cao Lương Thành vốn đã biết Chi có ma thuật, nào ngờ Chi có tài bịt mắt mà vẫn nhìn thấy được, trong lòng ngấm ngầm bội phục, nói:                                               

   - Thưa, thánh thượng tôi muốn lưu kỳ nhân lại giúp cho vương nghiệp. Nếu được như thế, thực là vui mừng khôn xiết. Đây chỉ là chút lễ mọt ban đầu...                                                                                          Triệu Trí Chi biết Hiến Tông sợ không dám gặp lại mình, nhưng vẫn có ý muốn thu dụng, ắt hẳn đang ở sau màn nghe chuyện, bèn ngắt lời Thành, lạnh lùng đáp lời:                                          

   - Đa tạ hoàng thượng, nhưng cái chí của tôi không nhỏ như thế.                                                         

   Nói rồi quay bước, đi thẳng.          

   Qua một hồi lâu, nhà vua từu bên trong mới bước ra. Vua thần đều ngẩn ngơ nghĩ đến người ấy, việc ấy. Bất giác vừa than khẽ:

   - Nàng ta thực xinh đẹp, chỉ tiếc...                                                           

   Cao Lương Thành ngẩn người ra hỏi:                                                       

   - Bẩm hoàng thượng, ai cơ ?

   Vua lại nói:                                      

   - Còn ai vào đây nữa, nàng ta chứ ai.                                                         

   Cao Lương Thành ngạc nhiên hỏi lại:                                                       

   - Thần ngu muội chưa hiểu ý hoàng thượng.                                         

   Vua hơi cáu, nói:                             

   - Là Triệu Trí Chi nàng ấy, chỉ sợ đi khắp Đại Lý này, không có ai được như nàng. Thực đáng tiếc. 

   Vua nói xong tâm tư tiếc nuối lộ rõ trên mặt. Cao Lương Thành lúng túng đáp:                                 

   - Bẩm...                                                  

   Nói rồi Cao Lương Thành ngập ngừng không dám nói tiếp. Vua Hiến Tông nói:                              

   - Có chuyện gì thế?                             

   Cao Lương Thành run run:            

   - Bẩm hoàng thượng, làm gì có nàng nào ạ? Triệu Trí Chi hắn ta... hắn ta là đàn ông mà!      

   Hiến Tông trợn tròn mắt nhìn Cao Lương Thành, không hiểu Thành đang nói chuyện gì. Lòng vua đang xao xuyết mỹ nhân, lại thấy hôm nay tể tướng đầu triều ăn nói lảm nhảm, vua giận lắm, cho gọi tên cấm vệ quân vừa đưa Triệu Trí Chi vào, nói với hắn:           

   - Ngươi tả lại tướng mạo người tể tướng vừa gặp cho ông ta rõ.            

   Tên cấm vệ quân thấy hoàng thượng lộ vẻ bực bội, bèn vội vàng nói:                                          

   - Thưa, đó là một người trạc tuổi bốn mươi, mặc giao lĩnh xanh lục, ngoài khoác trường bào, mặt vuông chữ điền, trán cao hàm rộng, da đen, râu rậm...         

   Vua lên tiếng cắt ngang:               

   - Ngươi nói râu rậm ư?                     

   Cấm vệ quân đáp:                           

   - Vâng, râu rậm.                                  

    Vua bàng hoàng há hốc miệng. Lúc nãy từ trong trướng, ngài không kìm được lòng dục, có ghé mắt nhìn dung nhan mỹ miều của người con gái ấy. Giờ đây cả hai người đối diện lại tả nàng là trang nam tử. Lẽ nào lại có sự kì lạ ấy?                                          

   Vua cho hai người lui ra, mồ hôi ngày toát ra như tắm. Tể tướng Cao Lương Thành cũng kinh hãi không kém, bởi người hắn thấy là một lão già tóc bạc mặt mũi quắt queo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net