Hồi thứ hai (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lỗ Đạt tỉnh dậy khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Gia vẫn đang ở trong hang, lõa thể. Trong hang tối, la liệt những thân người trần truồng nằm ngổn ngang sau cuộc cưỡng bức. Lỗ Đạt cả kin vụt ngồi dậy thì bắt gặp ánh mắt Thân Lợi đang nhìn mình chằm chằm. Lỗ Đạt lắp bắp nói:

   - Ta, ta...

   Trái với dự đoán của Lỗ Đạt, Thân Lợi không hề tỏ vẻ tức giận, nhưng khuôn mặt y không còn vẻ thân thiện như tối qua, thay vào đó là một sự lạnh nhạt đến vô cảm. Y nói:

   - Ta đã coi ngươi là khách quý.

   Lỗ Đạt thảng thốt đáp:

   - Ta thực tình, thực tình...

   Thân Lợi lại nói, chậm rãi, rành rọt nhấn mạnh từng từ:

   - Ngươi, và người của ngươi, cưỡng-hiếp-hai-mươi-đứa-con-gái-của-ta.

   Lỗ Đạt thấy rùng mình. Gã vốn đã biết mình gây ra đại họa, nhưng khi nghe Thân Lợi từng từ từng từ nói ra điều ấy, gã cảm thấy cực kỳ hổ thẹn. Bản chất của Lỗ Đạt và người ở bản hủi vốn hiền lành nhân hậu, xưa nay không làm việc xấu bao giờ. Bây giờ gây nên tội nghiệp này, Lỗ Đạt thân làm trưởng bản, lại là người trực tiếp tham gia, trong lòng tột cùng đau khổ.

   Bấy giờ mọi người dần tỉnh dậy, dường như đều còn nhớ chuyện tối hôm qua, lục tục kéo nhau tới quây quần bên Lỗ Đạt, mặt mày ai nấy đều lộ vẻ khó coi. Phía bên trong hang tối, tiếng con gái khóc sụt sùi nghe rất thê thảm. 

   Thân Lợi và Lỗ Đạt im lặng nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng, y mới nói:

   - Ngươi làm được hai việc, chúng ta có thể xí xóa chuyện này.

   Lỗ Đạt ngẩn người như không tin vào tai mình, hỏi lại:

   - Cái gì?

   Thân Lợi nhắc lại, không sai một chữ:

   - Ngươi làm được hai việc, chúng ta có thể xí xóa chuyện này.

   Lỗ Đạt ngạc nhiên nghĩ:

   - Chuyện thất tiết là chuyện cả đời, lẽ nào có thể bỏ qua dễ dàng thế này được?

   Theo như lời Thân Lợi nói tối qua thì, gia trang nhà y có mấy nhìn tráng đinh, đó là chưa kể việc thân mang tài lợi, mười phần chắc đến tám chín là có liên hệ tới quan lại địa phương. Chẳng cần đánh vào bản hủi, bọn họ chỉ cần chực bên ngoài bìa rừng, chờ đoàn buôn lần tới xuất hành mà đánh giết cũng khiến người bản hủi sống dở chết dở vì thiếu muối ăn.

   Lỗ Đạt lúc ấy đầu óc lùng bùng suy tính, bất giác hỏi vô thức:

   - Việc gì vậy?

   Thân Lợi bình thản đáp:

   - Ta nhìn qua, thấy các ngươi thạo việc săn, phải không?

   Đáp:

   - Phải

   Thân Lợi lại nói:

   - Vậy ngươi bắt cho ta một con vật.

   Lỗ Đạt nói:

   - Là con gì?

   Thân Lợi đáp:

   - Ta cần một con mèo rừng có mắt giống như mắt rắn, nhưng màu đỏ. Nó chạy nhanh như tên bắn, chỉ có thể dựa vào bóng mắt nó mà dõi theo, rất khó nhìn được cả thân hình.

   Lỗ Đạt quả thực đã từng thấy loài mèo ấy. Trong phường săn của Lỗ Đạt, chỉ có gã và Lục Tấn, bạn thân của gã, là nhìn thấy được loài mèo mắt đỏ này. Giống ấy di chuyển nhanh như chớp, thoắt ẩn thoắt hiện, không phải ai cũng đủ tinh mắt để nhìn ra.

   Lỗ Đạt và Lục Tấn là hai tay săn cự phách nhất của phường săn, kinh nghiệm đầy mình, lại mắt tinh nhất, tai thính nhất, cộng thêm việc nhờ vào đôi mắt đỏ sáng rực trong đêm của giống mèo ấy nên mới biết chúng.

   Lỗ Đạt nói với Thân Lợi:

   - Giống mèo ấy rất khó bắt. Xưa nay tôi chưa bắt được con nào như thế.

   Thân Lợi nói:

   - Ta cho ngươi thứ này, dùng nó làm mồi ắt sẽ thành công.

   Nói đoạn y sai nô bộc lấy từ trong cái chảo ra một miếng thịt dê xứ Lạng tối hôm qua, đưa cho Lỗ Đạt. Lỗ Đạt không ngờ thứ thịt mình ăn tối hôm qua lại có thể là mồi bẫy giống mèo mắt đỏ. Ga đưa tay nhận lấy.

   Thân Lợi dặn:

   - Ngươi để bốn năm ngày cho thịt hỏng hẳn, bốc mùi ôi thiu rồi mới mang ra bẫy mèo. Như thế mới hiệu nghiệm. Giống ấy thích ăn thịt thối.

   Thân Lợi không nói đến yêu cầu thứ hai, chỉ hẹn cho Lỗ Đạt trong vòng hai tháng phải bắt sống được một con mèo mắt đỏ, hẹn nhau tại đúng hang núi này.

                                                                       *********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net