Hồi thứ hai (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hai tháng sau, Lỗ Đạt một mình y theo hẹn, tay xách một cái lồng tre. Khi đến nơi đã thấy Thân Lợi chờ sẵn. Y bấy giờ mặc một tấm trường bào màu tía, đứng cạnh là kẻ gia nô hôm trước.

   Y mặt lạnh nhạt, hỏi: 

   - Có bắt được không?

   Lỗ Đạt đáp:

   - Cái giống này thực là sắp thành tinh, không gặp may thì không thể nào bắt được, nhưng tôi cũng chỉ bắt được con con thôi.

   Thân Lợi vẫn chưa thể tin được là Lỗ Đạt có thể bắt sống linh miêu, kể cả linh miêu con. Y liền đưa tay, hé vén tấm vải phủ lồng lên. Bỗng nghe tiếng "xùy xùy" hai tiếng như rắn rít, cái lồng khẽ lay động. Trong khoảnh khắc, Thân Lợi đã thấy cặp mắt đỏ rực như lửa của con vật. Đôi mắt ấy là đôi mắt rắn, chỉ khác là đỏ như máu tươi.

   Thân Lợi thấy con linh miêu này chợt chép nép về phía tối của lồng, miệng lẩm bẩm:

   - Giống này sợ sáng.

   Thân Lợi lại hỏi:

   - Nó ăn gì?

   Lỗ Đạt đáp:

   - Tôi không biết, thấy nó có vẻ thích ăn trứng gà nhất, ngoài ra thịt gì nó cũng ăn, nhưng chỉ ăn thịt tươi. Thịt ôi thiu thì có lẽ chúng chỉ thích ăn thịt dê núi xứ Lạng ông đưa tôi lúc trước.

   Thân Lợi nói với Đạt:

   - Coi như đã xong điều giao ước thứ nhất.

   Lỗ Đạt lại hồi hộp hỏi:

   - Điều thứ hai là gì?

   Thân Lợi đáp:

   - Các con của ta có thai cả rồi, các ngươi phải cưới chúng nó.

   Lỗ Đạt nghe y nói, cảm thấy chuyện này có phần không ổn. Đành rằng con gái người ta thất tiết thì đoàn buôn phải có trách nhiệm cưới về. Song le, đa số người trong đoàn đều có vợ con. Mà lệ ở bản thì chỉ lấy một vợ, việc cưới thêm thê thiếp chưa từng có.

   Thực ra lệ này cũng xuất phát từ tình trạng hiếm người trong bản, trong đó nữ ít hơn hẳn nam, cho nên mỗi người lấy được một vợ đã là mau mắn lắm rồi. Về sau lâu dần thành lệ, ai có vợ rồi mà còn dan díu với người khác sẽ bị bắt vạ. Lỗ Đạt không biết phản ứng của bản thế nào khi biết chuyện này cho nên nhất thời chần chừ chưa quyết.

   Thân Lợi cười mỉa mai, nói:

   - Ngươi cần thời gian thu xếp, ta hiểu. Một tháng nữa ta đưa con tới chỗ ngươi.

   Lỗ Đạt giật mình, trong cơn bất ngờ, gã lắp bắp:

   - Bản của chúng ta, bản của chúng ta...

   Thân Lợi vẫn cười, nói:

   - Là bản hủi phải không? Ta biết.

   Rồi dường như không để ý tới điều đó, y nói:

   - Ta nhờ ngươi một việc nhỏ được không?

   Lỗ Đạt thấy kì lạ là Thân Lợi biết gã đến từ bản hủi mà không hề cảm thấy ghê sợ. Lòng gã rối bời nhưng không thể nói ra lời, chỉ khẽ gật đầu đáp lại:

   Thân Lợi nói:

   - Ngươi gã bỏ tấm vải phủ lồng ra cho ta.

   Lỗ Đạt vô hồn làm theo.

   Con vật gặp ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp vào, lập tức quằn quại đau đớn, đột nhiên nó liên tục cọ mạnh thân mình vào thành lồng tre. Chỉ trong phút chốc, lông phủ trên cơ thể nó tróc ra từng mảng lớn.

   Con vật dần dần chỉ còn là một khối thịt đỏ hoe, máu tứa khắp thân mình. Chiếc lồng trong phút chốc cũng toàn là máu lẫn với lông thú. Sự việc sảy ra nhanh và khốc liệt đến mức Lỗ Đạt chưa kịp có phản ứng gì thì con vật đã thành một đống máu thịt bất động. Một mùi cháy khét bốc lên khiến Lỗ Đạt ngạt thở.

   Thân Lợi chỉ cười nhạt quay đi, không thèm mang theo cái lồng tre.

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net