Lyrical Love 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chồng của cô bị chứng đau lưng kinh niên."

"Vậy... cháu có thể giúp bác đỡ đau hơn ạ." Fate tiến ra đằng sau Shiro rồi bắt đầu những động tác xoa bóp.

Vài tiếng rên đau của Shiro cất lên khiến Nanoha nơm nớp lo sợ. Vài phút sau, Fate dừng lại rồi nhì Shiro hỏi.

"Bác cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn á...?" Shiro đứng dậy quát lên, xoay người vài vòng. Cơn đau đã biến mất. "Đúng là đã đỡ hơn rồi. Nhưng sao cháu làm được vậy?"

"Fate-chan có bằng bác sĩ vật lí trị liệu mà. Với lại cậu ấy cũng biết rất nhiều cách massage nữa." Nanoha khoe.

"Ừ nhỉ." Shiro suy tư một hồi. "Được, ba đồng ý cho hai con hẹn hò với nhau."

"Ba à, chẳng phải lúc nãy ba đã đồng ý rồi sao?"

"Bây giờ mới là chính thức đây." Shiro ngồi xuống rồi nhìn Fate. "Cháu có thể giúp bác cái đầu gối được không?"

"Dạ vâng, rất sẵn sàng."

"Vai cô cũng hơi nhức nữa." Momoko lấy tay xoa bóp vai rồi ngồi xuống.

Fate mỉm cười rồi bắt đầu xoa bóp cho họ trong khi Nanoha trở về phòng mình.

Lát sau, Fate đẩy cửa đi vào phòng Nanoha, ngồi xuống bên cạnh Nanoha, thở dài.

"Fate-chan, tớ nhờ cậu một việc được không?"

"Chuyện gì?"

"Cậu massage cho tớ đi." Nanoha cười.

"Cái gì? Tớ vừa mới mất nửa tiếng đồng hồ với ba mẹ cậu đấy." Fate lấy tay bóp cổ tay bên kia. "Tay tớ đau lắm rồi."

"Đi mà, cậu đã massage cho Hayate-chan nhiều lần lắm rồi. Ba mẹ tớ cũng đã được cậu xoa bóp dùm, còn tớ thì chưa. Tớ muốn biết cảm giác đó thế nào." Nanoha cầm lấy tay Fate lắc nhẹ.

Fate thở dài, lắc đầu. "Thôi được rồi. Toàn thân hay là sao?"

"Toàn thân." Nanoha mỉm cười.

"Vậy cậu cởi đồ ra đi, tớ đi lấy dầu đã." Fate đứng lên đi lấy chai dầu để trong túi xách còn Nanoha thì cởi hết quần áo ra, nằm sấp xuống giường.

Fate đặt một chiếc khăn che phần dưới của Nanoha, thoa dầu lên hai tay rồi bắt đầu xoa bóp lưng cho Nanoha. Vài tiếng rên khẽ vang lên. Đôi tay của Fate đi từ lưng xuống đến bắp chân rồi bàn chân. Nanoha cảm thấy vô cùng thoải mái. Đúng là Fate rất giỏi võ và rất mạnh trước những tên côn đồ nhưng trong lúc này, đôi bàn tay cô lại vô cùng dịu dàng, mềm mại. Nanoha gần như chìm vào giấc ngủ trước khi tỉnh giấc khi thấy Fate thôi xoa bóp cho cô. Vài tiếng thay đồ vang lên rồi Nanoha nhìn thấy Fate đắp chăn cho mình, nằm xuống bên cạnh.

"Cậu không đi thay đồ rồi mới ngủ sao?"

"Không sao, tớ tin cậu sẽ không làm gì tớ đâu." Nanoha mỉm cười. "Chúc ngủ ngon, Fate-chan."

"Chúc ngủ ngon." Fate với tay lên tắt đèn.

Sáng hôm sau, Fate chợt tỉnh giấc, mở mắt ra, không thấy Nanoha đâu. Cô dụi mắt rồi nhìn vào điện thoại. "Cái gì, tám giờ rồi sao?" Đêm qua, Fate không ngủ được vì cứ mãi nhìn Nanoha. Cô không tài nào ngủ được khi cứ nghĩ Nanoha đang không mặc gì ngủ rất ngon bên cạnh mình. Mãi cho đến hai giờ sáng, cô mới có thể chợp mắt. Nhìn lại điện thoại, cô phán hiện có một tin nhắn từ Nanoha. "Hôm nay tớ phải đến chỗ Hayate sớm nên không nỡ đánh thức cậu. Cũng tại tối qua tớ bắt cậu massage cho tớ nên chắc tay cậu đau lắm phải không? Xin lỗi nhé. Hôm nay tớ sẽ về sớm nên cậu đừng về trước tớ đấy nhé." Fate đọc xong tin nhắn, khẽ cười. Vươn vai vài cái, thay quần áo rồi đi xuống nhà dưới.

"A, Fate, cháu dậy rồi sao?" Momoko mỉm cười.

"Vâng, cháu làm phiền gia đình quá." Fate khẽ cười.

"Không phiền hà gì đâu. Shiro, Miyuki và Kyoya đang ở dưới cửa hàng. Nanoha dặn cô là không cho cháu về nếu không có nó ở đây."

"Dạ vâng, cháu sẽ chờ bạn ấy về rồi mới đi."

"Cháu ăn gì không? Để cô nấu cho cháu."

"Dạ thôi ạ. Cháu ra ngoài hít thở không khí rồi ăn sáng luôn ạ. Buổi sáng cháu thường chạy bộ tập thể dục nên..."

"Cô hiểu rồi. Không sao đâu. Cháu cứ đi đi. Nhưng cháu hãy ở lại ăn trưa rồi về nhà sau nhé."

"Vâng ạ." Fate mang giày vào. "Cháo đi đây."

Tuyết đã ngừng rơi nhưng mặt đường vẫn đóng tuyết rất dày khiến xe cộ đi lại vô cùng khó khăn. Fate chạy từ từ trên con đường đến trường cô. Mặc dù vẫn còn trong kì nghỉ đông nhưng một vài câu lạc bộ và lớp phụ đạo vẫn còn hoạt động. Bản thân cô cũng phải quay lại trường vào ngày mai để giải quyết các công việc trong hội học sinh về việc tổ chức hội văn hóa vào mùa xuân sắp tới và buổi ngoại khóa vào đầu tháng hai. Công việc của một chủ tịch hội học sinh không hề đơn giản và cũng rất vất vả nhưng Fate rất thích công việc này. Lí do của cô, cô chưa nói với ai bao giờ nhưng có thể nó liên quan đến một sở thích nào đó của cô chăng?

"Fate, em đang tập chạy đấy à?" Fate đi đến trước cổng trường thì bắt gặp Ayumi đang đi ra.

"Vâng, mặc dù giờ thì hơi trễ nhưng lâu ngày không được chạy em thấy sao sao ấy." Fate phì cười. "Chào buổi sáng, Ayumi-san."

"Chào buổi sáng, Fate."

"Chị mới sinh hoạt câu lạc bộ ra sao?"

"Ừ, câu lạc bộ nữ công gia chánh của chị gần như không có ngày nghỉ hay sao ấy." Ayumi khẽ cười. "Cuộc họp ngày mai có gì thay đổi không em?"

"Vẫn theo kế hoạch thôi chị. Tiếc rằng là thành viên hội học sinh không được tham gia lễ hội nhỉ?"

"Ừ, cũng tiếc thật. Nhưng chúng ta lại là người chấm điểm. Không biết năm nay lớp nào đoạt giải nhỉ?"

"Nhiều hạng mục lắm, chị đừng lo." Fate cười khúc khích. "Mặc dù chúng ta không tham gia nhưng vẫn đóng góp ý kiến được mà."

"Cũng đúng. À phải rồi. Chị mới làm vài chiếc bánh qui, em ăn thử chứ?" Ayumi lấy từ trong cặp ra một gói bánh qui làm từ sữa thơm lừng.

"Em cảm ơn chị." Fate lấy một chiếc bánh cắn một miếng. Miếng bánh vừa được bỏ vào miệng, Fate liền nhăn mặt lại, lắc đầu. "Đây có đúng là sữa không vậy chị? Sao nó... chua quá vậy nè?"

"À, chị bỏ ít sữa không đường nhưng lại cho chanh và mâm xôi nhiều lắm." Ayumi mỉm cười.

Fate nhăn mặt, cố ăn hết chiếc bánh qui chua đến mức cô chảy cả nước mắt trong khi Ayumi che miệng cười khúc khích. "Tại sao em có cảm giác như đang ăn bánh của Ryo-san thế này? Anh ấy cũng cho mâm xôi rồi vắt thêm chanh vào bánh anh ấy thường ăn buổi trưa."

"Đúng rồi còn gì." Ayumi khẽ cười, mặt hơi ửng đỏ.

"Vậy... đây là..." Fate tròn mắt nhìn Ayumi. "Chị làm tặng anh ấy à?" Ayumi gật đầu. "Vậy hai người..." Ayumi lại gật đầu lần hai. Fate mỉm cười, cầm lấy tay Ayumi lắc nhẹ chúc mừng.

"Tụi chị cũng chỉ vừa mới hẹn hò cách đây ba tuần thôi. Cũng chẳng có gì đặc biệt cả." Ayumi khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay mình. "Thôi chị có hẹn với Ryo-kun rồi. Gặp lại em vào ngày mai nhé."

"Vâng, gặp lại sau." Fate vẫy tay chào Ayumi rồi lại tiếp tục chạy bộ. Trên đường cô dừng ở một quán café mà cô thường đến để ăn sáng. Cô không muốn đến quán của Hayate vì có thể Nanoha đang ở đó và cô vẫn còn hơi ngượng sau những chuyện đã xảy ra đêm qua. Sau hai tiếng đồng hồ chạy bộ và ăn sáng, Fate trở về nhà Takamachi cũng là lúc Nanoha đi làm thêm về. Nanoha về trước cô vài phút, khi cô vừa mở cửa bước vào liền bị Nanoha lao đến ôm suýt nữa cả hai cùng té.

"Fate-chan, tớ đã nhắn cậu là cậu phải chờ tớ về rồi kia mà."

"Tớ chỉ ra ngoài chạy bộ chút thôi. Tớ chưa về đâu." Fate hôn lên trán Nanoha. "Sau bữa trưa tớ mới đi, vậy được chưa?"

"Uhm!" Nanoha mỉm cười rồi để cho Fate vào nhà. Bố anh chị cô đều đã đi làm cả, mẹ cô thì đang ở dưới bếp chuẩn bị bữa trưa, chỉ có Nanoha là rảnh rỗi.

"Cậu về sớm thế?" Fate mỉm cười, cùng Nanoha đi về phòng.

"Hôm nay chỉ họp nhân viên thôi, tớ đã nói là sẽ về sớm rồi mà." Nanoha nhìn Fate lôi ra từ trong túi xách một xấp giấy đựng trong túi hồ sơ. "Lát nữa cậu đến công ty à?"

"Không, đây là hồ sơ bệnh án của bệnh viện. Đêm Giáng Sinh vừa qua có khá nhiều người nhập viện chủ yếu là do ngộ độc thức ăn và tai nạn giao thông. Tớ phải vào bệnh viện giúp mẹ tớ." Fate cầm xấp bệnh án, lấy ra một cặp kính đeo lên rồi ngồi trên giường xem.

"Cậu mang kính sao, Fate-chan?" Nanoha ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cặp kính màu đen trắng khá mỏng của Fate. "Cậu bị cận à?"

"Không, chỉ là một bệnh về mắt. Bình thường thì tớ nhìn mọi vật rất rõ nhưng còn chữ nhỏ mà lại nhiều như thế này làm tớ dễ hoa mắt, không đọc được gì nên mới phải đeo kính. Do tai nạn khủng khiếp ấy tớ mới như vậy."

"Ra vậy." Nanoha nhìn Fate buồn bã.

"Thôi, cậu đừng bận tâm nữa. Tớ cũng chẳng khóc khi nhớ lại việc đó từ năm lên mười rồi." Fate mỉm cười rồi nhìn xuống xấp giấy. Nanoha im lặng, nhìn chằm chằm vào cặp kính của Fate. Càng nhìn cô càng thấy buồi cười.

"Gì vậy?"

"Cậu đeo kính vào trông cậu ra dáng người lớn lắm, rất tri thức."

"Vậy à?" Fate khẽ đỏ mặt.

"Trông cậu dễ thương thật, Fate-chan." Nanoha nghiêng đầu cười.

"Mou... đừng có chọc tớ nữa." Fate tính cởi cặp kính ra nhưng bị Nanoha dùng tay chặn lại.

"Tớ nói thật đấy." Nanoha hôn nhẹ lên má Fate. "Tớ xuống phụ mẹ làm bữa trưa đây, cậu cứ làm việc đi nhé."

Mặc dù Nanoha đã ra khỏi phòng nhưng Fate vẫn chưa hết đỏ mặt. Cô thở dài rồi lại tiếp tục đọc. Xấp bệnh án trên tay cô chỉ toàn là các bệnh nhân bị ngộ độc thức ăn do ăn bậy hoặc bị bội thực đêm Giáng Sinh. Cô khẽ cười. Mười phút sau, cô cất nó vào túi sau khi nghe tiếng gọi của Nanoha vọng từ nhà dưới lên. Đóng khóa lại, cô mang túi của mình lên, đi từ từ xuống. Mọi người trong gia đình Takamachi vẫn chưa về, chỉ có cô Nanoha và Momoko ăn cơm. Bữa trưa tuy ít người nhưng vẫn vui vẻ, đầm ấm. Sau đó, Fate cúi chào Momoko rồi cùng ra ngoài với Nanoha. Trước khi chia tay, Nanoha hôn lên má cô rồi cười bảo.

"Đừng làm quá sức nhé, Fate-chan. Tớ không muốn cậu có mệnh hệ gì trước khi tớ nói câu trả lời của mình."

"Ừ, nhất định là vậy. Tớ đi đây." Fate đáp lại một nụ cười hiền hậu. "Hẹn gặp lại cậu vào ngày đầu tiên của năm sau. Chúng ta đã hẹn sẽ đón năm mới với mọi người rồi đấy."

"Uhm, gặp lại sau."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net