Mặt trăng ôm Mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trán, nhìn sang Châu Kha Vũ vừa bị Trương Gia Nguyên thách lộn vòng ba cái giờ đang nằm ôm lưng trong đau đớn, không dám chần chừ chọn ngay nói thật.

"Thế thì khai ra, dạo này có đang thích ai không?"

"Câu hỏi hay lắm." Tôn Diệc Hàng xấu xa cười khùng khục "Con trai nhỏ Lâm Mặc, mau trả lời đi chứ."

"Ê ê..." Lâm Mặc giơ hai tay lên "Tao đổi được không?"

"Muốn đổi thì lộn vòng năm mươi cái." Lại đến lượt Trương Gia Nguyên xấu xa.

Lâm Mặc cắn cắn môi. Tiếng tivi từ phía sau lưng như đang đánh vào lồng ngực cậu. Lâm Mặc không muốn trả lời, nhưng rõ ràng sức lực hiện tại chẳng đủ để mà lộn vòng năm mươi cái.

"Chần chừ thì hình phạt tăng gấp đôi."

"Tao trả lời." Lâm Mặc thở hắt "Lại gần đây."

Cả lũ chúi đầu lại gần miệng Lâm Mặc.

"Tao chỉ nói một lần thôi." Tim Lâm Mặc đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi cơ thể "Thật ra thì..."

"Tao đếm cho mày nói cho lẹ nè. Một hai b-"

"Lưu Chương!"

"Ba!" Tôn Diệc Hàng gật gù "Cái gì!?" Rồi mắt cậu ta trợn tròn lên.

"Ê Lưu Chương, thằng nhỏ Lâm Mặc bảo thích cậu nè." Châu Kha Vũ đứng bật dậy, miệng to đến mức Lâm Mặc cảm tưởng cả thế giới đều có thể nghe thấy câu nói vừa nãy. Tất nhiên trong số đó đã bao gồm cả người đang ngồi xem tivi ở sô pha - cũng chính là đối tượng được nhắc đến trực tiếp, Lưu Chương.

Lưu Chương quay lại nhìn Châu Kha Vũ rồi nhìn xuống Lâm Mặc. Lâm Mặc co rúm người, ngại ngùng úp mặt vào lưng Tôn Diệc Hàng, không dám đáp lại ánh mắt của Lưu Chương.

Lưu Chương thấy vậy cũng không phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng cười.

"Ha, chắc cậu ấy nói đùa đấy."

"Đúng vậy, nói đùa thôi." Lâm Mặc đứng dậy túm cổ Châu Kha Vũ kéo xuống "Thằng quỷ. Chơi tiếp."

Chơi được thêm gần nửa tiếng thì Lưu Chương từ phía sô pha bỗng nhiên tiến ra chỗ Tôn Diệc Hàng.

"Diệc Hàng, cho tôi mượn chìa khóa nhà được không? Tôi muốn đi dạo, có thể sẽ về muộn một chút. Mọi người cứ ngủ trước đi nhé."

Tôn Diệc Hàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

"Cũng chín rưỡi rồi, cậu đi cẩn thận nha."

Lưu Chương gật gật đầu, nhận chùm chìa khóa từ tay Tôn Diệc Hàng rồi đi một mạch ra cửa.

Cửa nhà vừa đóng lại, cả lũ đã bu lại chỗ Lâm Mặc, hỏi liến thoắng.

"Ê, mày thích Lưu Chương thật hả?"

"Thích từ lúc nào đấy?"

"Tao đã nghi nghi rồi, không ngờ là thật."

"Nhưng mà có vẻ Lưu Chương.."

"Ay shh." Lâm Mặc vò đầu "Tụi mày im lặng đi."

Rồi Lâm Mặc ôm mặt, đổ người xuống sàn nhà.

Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ, Tôn Diệc Hàng ngơ ngác nhìn nhau.

"Tao ra ngoài một chút." Lâm Mặc đột nhiên bật dậy, khoác áo rồi chạy biến ra ngoài, mất hút đằng sau cánh cửa.

Trương Gia Nguyên, Tôn Diệc Hàng, Châu Kha Vũ ngơ ngác nhìn nhau lần hai.

10.

Bởi vì ban chiều vừa có một cơn mưa nhỏ, cho nên thời tiết buổi đêm đặc biệt mát mẻ.

Lưu Chương lững thững bước đi trên vỉa hè men theo công viên, tay đút túi quần, ánh mắt bâng quơ trông theo ánh đèn nhập nhoạng phát ra từ ngã tư phía trước. Trong đầu anh hiện giờ chỉ toàn là giọng nói của Lâm Mặc.

Giọng nói của cậu mỗi lần gọi tên anh, gọi "Lưu Chương à", thứ âm thanh dễ nghe nhất Lưu Chương từng được nghe trong cuộc đời, cũng là thứ anh sẽ dùng cả đời để ghi nhớ.

Lưu Chương quay đầu.

Lâm Mặc đang chạy về phía anh như một cơn gió nhỏ, rồi cậu dang tay, ôm chầm lấy anh.

"Lời vừa nãy, thật ra không phải đùa."

Lâm Mặc run rẩy nói. Không phải vì cậu sợ hãi, mà là bởi vì tim Lâm Mặc đang đập rất nhanh. Có trời mới biết cậu đã phải chạy vội vã như thế nào mới có thể đuổi kịp và tìm được Lưu Chương ở đây, ngay trong vòng tay cậu.

"Bình tĩnh nào." Lưu Chương vươn tay ra sau xoa lưng cho Lâm Mặc.

"Tớ thích cậu, là thật."

"Tớ thật sự rất thích Lưu Chương."

Càng nói Lâm Mặc càng xiết chặt vòng tay đang ôm ghì lấy eo Lưu Chương, rồi cậu gục đầu vào cổ anh.

Lưu Chương bật cười vô cùng dịu dàng.

Làm sao mà anh không biết chứ? Chân thành trên cõi đời chẳng phải vẫn luôn được đặt hết trong trái tim hay sao?

Nếu Lâm Mặc nói dối, lồng ngực Lưu Chương đã chẳng thể nào nghe rõ mồn một từng nhịp đập loạn xạ nhưng vô cùng kiên định đang quấn lấy trái tim anh, muốn cùng tim anh đập chung một nhịp của Lâm Mặc.

"Sao Lưu Chương không nói gì. Lưu Chương không thích tớ hả?"

Giọng Lâm Mặc man mác buồn, tay ở eo cũng dần buông lỏng.

Hai người tách nhau ra, Lâm Mặc bèn lùi một bước. Bởi vì cậu đang cúi đầu nên Lưu Chương không thể nhìn ra ánh mắt vỡ vụn của cậu, nhưng anh thấy đôi vai nhỏ gầy đang run lên từng đợt rồi.

"Này, tớ đã bảo là không thích cậu đâu."

Lưu Chương nói, rồi anh đặt tay lên đầu Lâm Mặc.

Hai người cứ giữ nguyên tư thế đó một vài giây, cho đến khi Lưu Chương cảm nhận được mái tóc dưới tay anh ngọ nguậy, anh mới bỏ ra. Ngay lập tức, Lâm Mặc liền nhảy tới ôm chầm lấy anh, sau đó cậu kiễng chân, nghiêng đầu đặt môi mình lên môi của anh, cùng anh bắt đầu một nụ hôn ngọt ngào.

Khóe môi Lưu Chương không kìm được vui vẻ. Bạn nhỏ của anh hôn cũng thật ngốc, chẳng có chút xíu kinh nghiệm nào cả.

Nhưng không sao, bởi vì đây là bạn nhỏ của anh, là Lâm Mặc của anh.

Lưu Chương vươn tay ôm lấy hai má Lâm Mặc, nhẹ nhàng mơn trớn môi dưới của cậu. Lâm Mặc ngơ ngác để anh dẫn đường, xúc cảm lần đầu khi hôn vô cùng mới lạ nhưng cũng rất ấm, rất dễ chịu. Và cũng bởi vì người này là Lưu Chương, là người Lâm Mặc đem lòng thích bấy lâu nay, nên cậu càng hạnh phúc hơn nữa.

Lưu Chương chủ động tách ra khi anh thấy Lâm Mặc sắp hết dưỡng khí. Mắt cậu long lanh nước, và môi nhỏ cũng đang đỏ ửng lên.

Lưu Chương chuyển hướng, cúi đầu hôn lên trán Lâm Mặc.

"Lưu Chương cũng thích cậu. Đây là lời nói thật lòng."

"Tớ cũng thích Lưu Chương. Nhất trên đời!"

Lâm Mặc rạng rỡ cười, một lần nữa lại ôm ghì lấy Lưu Chương.

Khác biệt thì có sao chứ, chỉ cần chân thành thích nhau, vĩnh viễn đều có thể hòa hợp.

Lưu Chương sẽ không bao giờ để Lâm Mặc cô độc.

Bởi vì Lâm Mặc đã nói rồi, bầu trời này vốn dĩ chỉ có hai ta mà thôi.

11.

Lưu Chương cõng Lâm Mặc trở về nhà lúc hơn mười một giờ đêm.

Cửa nhà vừa bật mở, Trương Gia Nguyên đang lim dim dựa đầu lên ghế sofa ngủ liền giật mình tỉnh giấc. Cậu lay lay tay Tôn Diệc Hàng.

"Tụi nó về rồi kìa." Trương Gia Nguyên ngái ngủ nói.

Tôn Diệc Hàng mơ màng gật đầu.

"Ờ ờ, thế tao cũng về đây."

"Nhà mày mà mày còn về đâu nữa." Trương Gia Nguyên vỗ vào mặt Tôn Diệc Hàng "Buồn ngủ đến mất trí rồi hả?"

"Vậy à? Vậy... tao về phòng nha. Muộn rồi." Tôn Diệc hàng ngáp đến trào nước mắt "Mọi người ngủ ngon nhé."

Nói rồi cậu ta xách cổ Trương Gia Nguyên đi vào phòng ngủ.

Châu Kha Vũ đã sớm leo lên tầng và làm ổ tại phòng dành cho khách nên hiện giờ phòng khách chỉ còn mỗi Lưu Chương và Lâm Mặc.

Lưu Chương tiến lại ghế sofa, nhẹ nhàng đặt Lâm Mặc xuống. Cậu đang ngủ rất say. Lưu Chương âu yếm nhìn ngắm gương mặt đáng yêu của Lâm Mặc, không nhịn được cúi đầu hôn lên má cậu.

Lâm Mặc hít hít mũi, môi nhỏ cong lên.

"Lưu Chương, Lưu Chương."

"Ơi, tớ đây." Lưu Chương khẽ cười. Đến ngủ mơ cũng đáng yêu nữa.

"Thích Lưu Chương."

"Lưu Chương cũng thích cậu. Ngủ đi, ngoan nào."

"Lưu Chương..."

"Hửm?"

"Mãi mới lừa được Lưu Chương về tay."

Lưu Chương phải dùng hết sự bình tĩnh để không bật cười thành tiếng.

"Là Lưu Chương tình nguyện để cậu lừa mà."

12.

Những tràng vỗ tay vang dội, những tiếng hét đầy phấn khích vang lên. Mọi người nhìn nhau nở nụ cười mĩ mãn. Ánh đèn dành cho đội chiến thắng rọi xuống sân khấu, chiếu thẳng lên người Lâm Mặc.

Trong kí ức còn xót lại, Lâm Mặc thấy bản thân đã kịp nhắm mắt trước khi có bàn tay ai đó đặt lên trán và che đi cho cậu.

Rồi cậu tỉnh giấc.

Trước mắt Lâm Mặc toàn là bóng tối. Ánh trăng hiu hắt bên ngoài chỉ vừa đủ cho Lâm Mặc thấy căn phòng này hoàn toàn không có ai khác ngoài cậu.

Một cỗ sợ hãi đang dần cuộn trào trong lồng ngực Lâm Mặc, cậu lo lắng lắc đầu.

Không, tất cả không thể là mơ được.

"Lưu Chương, Lưu Chương."

"Ơi anh đây."

Lưu Chương đẩy cửa bước vào, Lâm Mặc từ trên giường bước xuống, vội vã nhảy lên người anh, dang hai tay hai chân ôm chặt lấy anh.

Anh một tay đỡ hông, một tay xoa xoa lưng cho Lâm Mặc, ôn nhu dỗ cậu như dỗ một đứa trẻ.

"Bạn lại mơ ngủ hả?"

"Lưu Chương đi đâu vậy, sao lại để em một mình?"

Lâm Mặc ủy khuất. Trái tim cậu cuối cùng cũng vì mùi hương quen thuộc của Lưu Chương mà đập bình ổn trở lại.

"Anh ra ngoài kia xem lại mấy bài hát."

"Em vừa mơ về đêm văn nghệ năm cuối cao trung của tụi mình." Lâm Mặc thủ thỉ, đầu gục xuống cổ Lưu Chương.

"Cũng sáu năm rồi nhỉ."

"Phải, sáu năm rồi." Lâm Mặc ngáp một tiếng nhỏ "Em yêu bạn sáu năm rồi đó."

"Anh cũng bên bạn sáu năm rồi nè." Lưu Chương dịu dàng cười "Đi ngủ nha."

Lưu Chương bế Lâm Mặc lại giường, Lâm Mặc chủ động buông tay chân ra, nằm xuống vị trí của cậu.

Lưu Chương kéo chăn lên cho Lâm Mặc.

"Bạn đừng ra ngoài nữa. Ngủ đi mà."

Lâm Mặc bắt lấy tay Lưu Chương, giương mắt cún làm nũng. Chiêu này có tính sát thương cực kỳ cao, Lâm Mặc dùng cả sáu năm nhưng chưa lần nào thất bại, kể cả lần này.

Lưu Chương sủng nịnh véo mũi Lâm Mặc, trèo lên giường nằm xuống cạnh cậu. Lâm Mặc chỉ chờ có thế, một vòng lăn thẳng vào lồng ngực Lưu Chương, vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào đó.

"Lưu Chương biết không, bạn rất hay xuất hiện trong giấc mơ của em." Lâm Mặc quệt mũi vào áo Lưu Chương, nhỏ giọng thủ thỉ.

Trái tim Lưu Chương rung lên vì hạnh phúc.

"Điều này chúng tỏ anh rất quan trọng với bạn phải không, hửm?"

"Nhưng mà, em đã sợ lắm... Nhiều khi tỉnh dậy..."

Phần áo ở eo Lưu Chương đã bị Lâm Mặc nắm tới mức nhăn nhúm. Lâm Mặc đang bất an, và Lưu Chương hiểu điều này.

"Hai đứa đã cùng nhau vượt qua sóng gió thì nhất định sẽ cùng nhau đón bình minh, phải không nào? Anh biết thời gian đối với chúng mình thật không dễ dàng, nhưng bạn đừng lo, anh vẫn sẽ luôn ở đây!"

"Bé con, ngủ đi."

Lưu Chương dịu dàng hôn lên trán cậu, bàn tay ấm áp xoa từ lưng tới gáy rồi đặt trên gáy âu yếm vỗ nhẹ.

Gáy Lâm Mặc có một hình xăm. Gáy Lưu Chương cũng có.

Hình xăm mặt trăng ôm mặt trời.

Lâm Mặc gọi nó là ấn ký tình yêu, Lưu Chương thì coi nó là hiện thực.

Khi người ta nhìn vào nó sẽ biết hai người luôn song hành bên nhau. Còn khi Lưu Chương nhìn vào Lâm Mặc, anh sẽ thấy tình yêu một đời vĩnh viễn không mất đi của hai người.

Mặt trăng sẽ luôn tìm cách để chở che mặt trời, giống như hiện tại Lưu Chương đang ôm siết lấy Lâm Mặc trong lòng, mặc kệ gió bão ngoài kia và cùng cậu trải qua những phút giây yên bình hạnh phúc nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net