I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này là phần 2 của chap trước á.
Warning: ABO, 18+, OOC.
An Hữu Trân x Trương Nguyên Ánh

Author: ruchuanzhisi

Đây là fanfic, nên mọi việc diễn ra trong fic đều là tưởng tượng. Vui lòng không công kích cá nhân nào hoặc bình luận khiếm nhã.

HE (huhu ending)



















giỡn á :))))

_______________________________

Người ta thường nói: "Thà một cuộc chia ly nhỏ còn hơn một cuộc hôn nhân mới".

An Hữu Trân đi công tác ở Nhật Bản một tuần, cuối cùng cũng về, bảy ngày này cô nhớ Nguyên Ánh ở nhà, tự hỏi vợ ở nhà có đủ cơm ăn áo mặc hay không, hay là vì bận làm việc mà quên mất ngủ. Nguyên Ánh luôn phải mạnh mẽ, kể từ khi nàng trở thành tổng biên tập của Leisure, khối lượng công việc của nàng tăng lên gấp nhiều lần, nhìn người vợ gầy gò của mình, Hữu Trân thậm chí còn nảy ra ý tưởng yêu cầu Nguyên Ánh từ chức.

Nhưng khi Hữu Trân đến Shibuya để ăn tối sau khi thảo luận về kế hoạch với các đối tác của mình, cô thấy những tấm posters của Nguyên Ánh xuất hiện trong các cửa hàng mỹ phẩm thuộc mọi quy mô, tạp chí Leisure thậm chí đã bán hết sạch, cả Tokyo dường như đang chạy theo xu hướng cuốn "Leisure" do Nguyên Ánh viết.

Hữu Trân ban đầu muốn mua một bản và đọc trên máy bay, nhưng nhân viên cửa hàng nói với cô rằng số mới nhất của tạp chí vẫn đang được in với số lượng lớn và sớm nhất sẽ được in trong ba ngày nữa.

Vợ của cô, Nguyên Ánh trong công việc tốt hơn cô rất nhiều, nghĩ đến điều này, Hữu Trân cảm thấy thực sự xấu hổ về những suy nghĩ trước đây của mình.

Trong khi chờ đợi ở sân bay, Hữu Trân nhớ lại cảnh Nguyên Ánh đưa cô đến sân bay Incheon một tuần trước, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: "Em đợi chị quay lại". Hữu Trân mắt ươn ướt đến mức sắp khóc. cô khóc ngay tại chỗ, nhưng Nguyên Ánh không thích khóc, Hữu Trân quay người rời đi mà không nói lời tạm biệt với Nguyên Ánh, vì sợ một giây tiếp theo sẽ không kìm lòng được.

Chia tay một chút còn hơn cưới mới. Hữu Trân phấn khích đến mức ước gì máy bay có thể bay nhanh như tên lửa, nếu có một cánh cửa thần kì của Doraemon ở đây thì thật tuyệt. cô sẽ trở về nhà ngay lập tức. cô chắc chắn sẽ ôm chặt Nguyên Ánh và ngửi thấy mùi nước hoa thơm ngon ở hõm cổ nàng.

Cùng lúc đó, Nguyên Ánh đã đợi sẵn ở cổng sân bay, nàng đặc biệt từ chối một phần công việc phỏng vấn ngày hôm nay, trước khi ra ngoài, nàng xịt loại nước hoa mà Hũu Trân rất thích, đồng thời cẩn thận kiểm tra lại lớp trang điểm của mình, đảm bảo rằng điều đó sẽ được thể hiện trước mặt người yêu, khía cạnh hoàn hảo nhất của bản thân nàng. Nàng không thể giải thích tại sao nhưng sau sự cố đáng xấu hổ trong phòng tắm lúc đó, nàng dường như càng yêu Hữu Trân hơn. Trong tuần này, khi viết, nàng luôn nghĩ đến nụ cười ngốc nghếch như chú cún con của Hữu Trân, thậm chí nàng còn nhìn thấy chú cún con trong nhà. Khi nàng đi ngang qua cửa sổ của cửa hàng thú cưng, lũ cún săn lông vàng khiến nàng tưởng tượng rằng Hữu Trân đang nhìn nàng với đôi mắt đẫm lệ.

Máy bay cất cánh đúng giờ, vài giờ chờ đợi trôi qua, ngay khi Nguyên Ánh nhìn trái, nhìn phải, nhìn những người đang bước ra, chú cún con của nàng chạy về phía nàng vẫy tay.

Nguyên Ánh suýt bị Hữu Trân đánh ngã, nhưng khi nàng định vùng ra thì Hữu Trân đã dính chặt vào người nàng.

Bên tai Nguyên Ánh, Hữu Trân nhẹ giọng nói.

"Chị nhớ em nhiều lắm!"

Đêm đó, hai người quan hệ tình dục, cún con cố gắng hết sức chịu đựng cho đến khi Nguyên Ánh sấy tóc xong mới làm bất cứ điều gì. Nguyên Ánh luôn có mùi thơm ngon, Hữu Trân dựa vào cổ nàng mà tham lam mút, mặc dù cô chưa bao giờ làm vậy. Nguyên Ánh lần đầu tiên cho phép Hữu Trân trồng dâu tây trên cổ nàng, không sao cả, tệ nhất thì nàng sẽ chỉ mặc một chiếc áo cổ lọ trong vài ngày.

Nguyên Ánh đêm nay có vẻ hơi khác một chút, con cún con này thử đi thử lại điểm mấu chốt của Nguyên Ánh và phá vỡ nó. Khi mũi Hữu Trân chạm vào trái tim yêu của nàng, Nguyên Ánh không còn kiên nhẫn như trước nữa, phát ra tiếng kêu của thỏ con kích động.

Hữu Trân thực sự muốn xem Nguyên Ánh sau khi lên đỉnh sẽ dễ thương như thế nào, nhưng Nguyên Ánh đã che mặt nàng lại không cho cô nhìn thấy, cuối cùng nàng tức giận quay đi, Hữu Trân nhìn thấy điều này liền đâm vào từ phía sau, khiến Nguyên Ánh bị sốc. Họ chưa thử làm điều đó bao giờ. Nguyên Ánh sau khi vừa làm tình xong, cực kỳ nhạy cảm và ôm ngực mình lại. Hữu Trân nhìn thấy những giọt nước mắt trên khóe mắt của nàng. Nguyên Ánh khóc, vì vậy Hữu Trân đã liếm những giọt nước mắt đau khổ của nàng và lẩm bẩm những câu xin lỗi.

Để trả thù Hữu Trân, Nguyên Ánh đã véo cô mạnh đến mức cô gần như đầu hàng, Hữu Trân nhanh chóng lùi lại một chút, cô chạm vào xương bả vai rõ ràng của Nguyên Ánh vì chúng quá mỏng, giống như cánh của một con bướm. Không chịu nổi, cô hôn nàng, sau đó đưa tay ra để lật Nguyên Ánh đối mặt với cô, lúc Hữu Trân định nhét dương vật vào, Nguyên Ánh lại chảy ra vài giọt nước mắt, Hữu Trân hiếm khi nhìn thấy Nguyên Ánh khóc. Khoảnh khắc nàng khóc giống như một thiên thần.

"Chị có thể vào được không?" Hữu Trân thận trọng hỏi.

Nguyên Ánh không trả lời, chính là ngầm đồng ý. Vì vậy Hữu Trân đã nhét vào tăng cường độ đâm, hai người hôn nhau vào thời điểm cả hai đạt đến đỉnh cao, nếu mỗi ngày đều có thể xảy ra những khoảng thời gian tươi đẹp như thế này thì thật tuyệt, Hữu Trân thầm cầu guyện trong lòng.

Sau khi xong việc, Nguyên Ánh đứng dậy đi vào phòng tắm, thấy quần áo vương vãi trên sàn, nàng nhặt lên chuẩn bị ném vào máy giặt, không ngờ từ trong áo khoác Hữu Trân rơi một tấm thẻ. Hữu Trân còn chưa kịp lấy lại thì Nguyên Ánh đã nhặt lên rồi, nàng đã nhìn thấy rồi.

Trên đó có viết chữ "Kabukicho*" bằng tiếng Trung, Hữu Trân vẫn mừng vì Nguyên Ánh có thể không hiểu được chữ Hán, nhưng giây tiếp theo tấm thẻ đã bị nắm chặt trong lòng bàn tay nàng.

*(Kabukicho: phố đèn đỏ ở Nhật Bản.)

Nguyên Ánh trừng mắt nhìn Hữu Trân dữ dội.

"Cái đó... vợ hãy nghe chị giải thích!"

Nguyên Ánh đuổi Hữu Trân ra khỏi phòng, cô gõ mạnh vào cửa và giải thích.

"Cái đó là của đồng nghiệp của chị, chị thật sự không có đi tới đó! Nguyên Ánh, em nghe chị giải thích đi, chị thật sự không có đi nơi đó! Có người đã nhét tấm thẻ này vào người chị!"

An Hữu Trân lần này thực sự đã thành công lớn.

cô không muốn đi, ngày thứ ba trong chuyến công tác, đồng nghiệp bí ẩn mời cô đến một nơi, khi đến nơi, cô mới biết đó là Kabukicho nhộn nhịp, Hữu Trân xua tay nhưng lại bị hai hoặc ba người con gái kéo vào... Chẳng dễ dàng gì, cô bỏ chạy nhưng túi quần đã nhét đầy danh thiếp.

Đến khách sạn,  Hữu Trân cởi áo khoác, đang định ném chồng danh thiếp vào thùng rác, chợt cô nảy ra một ý tưởng. cô muốn kiểm tra thử Nguyên Ánh, cô rất sợ sau khi cô rời đi Nguyên Ánh sẽ trở lại vẻ thờ ơ như trước, cô có thể dùng tấm danh thiếp này để xem đối phương có tức giận hay không, để biết Nguyên Ánh có quan tâm đến cô hay không.

Nhưng Hữu Trân thực sự không nhận ra rằng Nguyên Ánh của cô không còn là Nguyên Ánh như xưa nữa. Hữu Trân thật ngu ngốc và những thủ đoạn nhỏ mà cô làm đã gây ra những khúc mắc trong mối quan hệ của hai người.

Nguyên Ánh đã phớt lờ cô nửa tháng, thậm chí không chịu ở cùng một chỗ với cô, cún con khó chịu và viết hàng chục bức thư cho Nguyên Ánh để xin lỗi nhưng nàng lại phớt lờ cô.

Trên thực tế, một ngày sau sự việc đó, Nguyên Ánh đã kiểm tra tất cả hồ sơ tiêu dùng trong thẻ ngân hàng của Hữu Trân, không có khoản tiêu dùng đặc biệt nào, nàng biết đồng nghiệp keo kiệt của Hữu Trân sẽ không trả tiền cho cô chút nào, vì vậy Hữu Trân không nói dối nhưng nàng không muốn dễ dàng tha thứ cho Hữu Trân như vậy, nếu cô không đi thì tại sao còn giữ lại tấm danh thiếp, rõ ràng là để thử Nguyên Ánh.


Số mới nhất của Leisure là về Làng Giáng sinh ở Phần Lan, Hữu Trân không biết xấu hổ lên xe của tạp chí, hai người nhìn nhau, Nguyên Ánh lạnh như băng.

Ngay trước khi đi qua kiểm tra an ninh, Hữu Trân cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, chạy tới trước mặt Nguyên Ánh, đưa cho nàng một chiếc mũ dệt kim và bảo nàng mặc thêm quần áo.

Nguyên Ánh nhìn thoáng qua chiếc băng cứu thương trên tay Hữu Trân, mọi lời phàn nàn đều biến mất, cô chắc phải làm việc chăm chỉ đến mức nào? Chú cún con, người không phù hợp với công việc thủ công, đã đan chiếc mũ dệt kim này một cách hoàn hảo. Ngay khi Nguyên Ánh định nói, nhiếp ảnh gia đi cùng nàng đã thúc giục nàng rằng đã quá muộn. Nàng quay lại nhìn bóng lưng thật của Hữu Trân.

Bàn tay buồn bã của Hữu Trân đang lau nước mắt....

"Xin lỗi, em xin lỗi..."

Đáng tiếc Hữu Trân thật sự không nghe được những lời này. Trên máy bay, Nguyên Ánh lấy tất cả những lá thư trong túi ra đọc đi đọc lại nội dung, trên đó có rất nhiều vết nước, chắc chắn Hữu Trân đã viết ra trong khi đang khóc. Nguyên Ánh đã trả lời rất nhiều thư bằng tin nhắn cho Hữu Trân.

Đương nhiên, trong thời gian quay phim ở Phần Lan, Nguyên Ánh không nhận được tiếng trả lời, có thể nàng đã làm Hữu Trân tổn thương quá nặng, nàng muốn gọi điện cho cô, nhưng khi cuộc gọi được kết nối, nàng lại nghe thấy giọng nói của đối phương, nhưng Nguyên Ánh lại không thể nói gì.

Nàng không biết rằng Hữu Trân đã đập nát điện thoại của mình khi cô say rượu, khi mua điện thoại mới và khôi phục dữ liệu, cô không thể nhìn thấy tin nhắn mà Nguyên Ánh đã gửi trước đó vì tín hiệu quốc tế bị trễ. Hai người trong số họ thực sự nghĩ rằng họ đang ở trong cuộc hôn nhân sắp kết thúc rồi.

Đang buồn chán lướt qua danh sách thông tin trên điện thoại, một tin tức hiện lên khiến An Hữu Trân sợ hãi nhảy ra khỏi giường.

Một chuyến bay từ Phần Lan đến Seoul gặp sét và rơi, số người sống sót trên máy bay vẫn chưa xác định được, Hữu Trân đã gọi điện cho tạp chí và cẩn thận so sánh thông tin về chuyến bay trở về của Nguyên Ánh thì hoàn toàn giống hệt nhau.

Hữu Trân nặng nề ngã xuống trong đại sảnh, cô đau lòng đến nỗi hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ.

Nhân viên của tạp chí vội vàng giúp đỡ cô, nhưng Hữu Trân đau lòng khóc, khi kết hôn, cô nói rằng nếu một ngày Nguyên Ánh không còn nữa, cuộc sống của Hữu Trân trên thế giới này sẽ trở nên vô nghĩa.

"Mỗi phút mỗi giây chị sống đều là vì có Nguyên Ánh ở đây."

"Nếu vợ rời xa chị, chị sẽ theo bước em"

An Hữu Trân phát điên, muốn mở cửa sổ bên cạnh, đây là tầng 20. Những người bên cạnh nhanh chóng ngăn cản cô lại.

Lúc này, chủ tịch tạp chí vội vàng chạy tới nói, Nguyên Ánh không sao, nàng chưa lên máy bay, sẽ đến sân bay sau.

Hữu Trân thật sự ngồi không yên, cuối cùng cánh cửa công ty mở ra, người bước vào chính là Nguyên Ánh, người mà cô cả ngày đêm đều nghĩ đến.

"Vợ!" Hữu Trân lao tới, ôm lấy Nguyên Ánh thật chặt vào lòng và khóc một cách tuyệt vọng, vợ của cô không rời bỏ cô, thỏ con của cô vẫn còn sống khỏe mạnh.

Nguyên Ánh cởi chiếc mũ dệt kim ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Hữu Trân rồi lấy ra một chiếc vòng cổ, mặt dây chuyền là một chiếc huy chương bạc hình con nai sừng tấm.

Nó được khắc dòng chữ "Nguyên Ánh & Hữu Trân"

"Để đợi chiếc vòng cổ được làm xong, em đã lỡ chuyến bay khiến chị phải lo lắng."

Hữu Trân đeo chiếc vòng cổ vào, nhìn trên cổ Nguyên Ánh có một chiếc vòng cổ y hệt của mình, cô lấy ra rồi ghép hai con nai sừng tấm lại với nhau.

"Chị yêu em, Nguyên Ánh"

"Em cũng yêu chị, Hữu Trân"



______________End______________


🐰: "Giữa em và những cô gái mông to trong Kabukicho thì chị thấy ai xinh hơn?".

🐶: "Ờm thì những cô gái mông to..........".

🐰NỔI GIẬN BỪNG BỪNG 🔥🔥🔥🔥

🐶: ".........làm sao xinh bằng Nguyên Ánh của chị đượcccccc".

🐰: "Chị ngủ ở ngoài 1 tháng cho tôiiii🔥".

🐶: 😭😭😭😭 T_T


___________________________



🚨Bản dịch có thể không chính xác 100%


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net