would

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: ABO, 18+, OOC.
An Hữu Trân x Trương Nguyên Ánh
Author: ruchuanzhisi
Note: chap này Wonyoung lớn tuổi hơn Yujin.

Đây là fanfic, nên mọi việc diễn ra trong fic đều là tưởng tượng. Vui lòng không công kích cá nhân nào hoặc bình luận khiếm nhã.

_______________________________

Nguyên Ánh cảm thấy nàng chắc chắn bị điên rồi, ở một mình với một alpha xa lạ rất nguy hiểm, nghĩ đến đây, nàng không khỏi chạm vào miếng dán ức chế trên cổ để tránh bản thân mất kiểm soát.

Hữu Trân ở đối diện nàng dường như đã đọc được suy nghĩ của nàng, nửa cười như không cười, chỉ hào phóng lắc đầu, sau đó tiếp tục rót rượu vào ly.

"Em đã đủ tuổi chưa đấy?" Nguyên Ánh thận trọng hỏi.

"Không, vẫn còn một tháng nữa."

"Em điên à? Ông chủ nhìn thấy thì sẽ làm sao?"

"Không phải có chị Nguyên Ánh ở đây sao? Chị không phải là người lớn à? Tôi sẽ nói là chị đã uống nó".

Nguyên Ánh bất đắc dĩ lắc đầu, quả thực chính là nàng trước tiên mời Hữu Trân tới đây, nàng luôn cho rằng Hữu Trân còn nhỏ, chưa đến tuổi phân hoá, nhưng nàng lại đánh giá quá thấp dinh dưỡng của trẻ con hiện nay. Ngay khi Hữu Trân bước vào, em ấy đã nói với nàng rằng em ấy đã phân hóa thành một alpha.

Nhưng tính cách mạnh mẽ của Nguyên Ánh không cho phép Hữu Trân lùi bước, vì vậy Hữu Trân không còn cách nào khác ngoài cắn răng đi vào quán rượu cùng nàng.

Hữu Trân ăn mặc rất chững chạc, mặc áo khoác da màu đen và đi bốt Martin đã cũ, ám chỉ cô thuộc gia đình khá giả gần đó. Nguyên Ánh lần đầu tiên gặp tên nhóc xã hội đen này sau giờ học ở trường luyện thi.

Flashback

Ngày hôm đó nàng đã chọn một con đường tắt, một con hẻm mà nàng chưa từng đi qua. Cuối con hẻm có một tiệm xăm, ở cửa có mấy tên xã hội đen đủ cỡ với mái tóc nhuộm màu sặc sỡ đang ngồi, nhìn thấy Nguyên Ánh mặc đồng phục, lập tức bao vây nàng.

"Em gái hiện tại bọn anh đang giảm giá hình xăm. Hãy gọi cho bọn là anh yêu đi rồi anh sẽ giảm giá 40% cho em."

Nguyên Ánh trên mặt tràn đầy phản kháng, nàng bắt đầu hối hận quyết định của mình. Bọn côn đồ tóm lấy tay nàng không cho nàng rời đi, và ngay lập tức những vết đỏ xuất hiện trên cánh tay mảnh khảnh của nàng.

"Các người mau tránh ra!" Nguyên Ánh lớn tiếng hét lên.

"Này! Bọn bây đừng có thô lỗ với các cô gái chứ?"

Phía sau vang lên một giọng nói, Nguyên Ánh quay lại thì thấy một cô gái tóc ngắn, đôi chân dài bước ra khỏi chiếc môtô hạng nặng bóng loáng, cởi mũ bảo hiểm ra, Nguyên Ánh cảm thấy cô ấy rất quen thuộc nhưng nàng không nhớ mình đã từng gặp cô ấy ở đâu.

Người này trong đám xã hội đen dường như có quyền thế rất lớn, một số trong đám trêu chọc nàng lập tức chạy tới chào hỏi, tên côn đồ nắm lấy tay Nguyên Ánh cũng buông ra, miễn cưỡng nhường đường cho Nguyên Ánh

"Đi thôi! Nơi này không thích hợp với học sinh như cô đâu".

Khi hồi tưởng kết thúc, nàng tưởng mình sẽ không bao giờ liên lạc với Hữu Trân nữa, nhưng không ngờ nàng lại gặp lại cô vào buổi tối sau khi cô cãi nhau với bố mẹ. An Hữu Trân không biết xấu hổ nhờ nàng vì lần trước cô đã giúp đỡ nàng, nếu không Hữu Trân sẽ theo nàng về nhà, nếu mẹ nàng nhìn thấy, Nguyên Ánh thậm chí sẽ không nghĩ đến việc ra ngoài nữa, vì vậy nàng liền đồng ý.

Nhưng con phố này tràn ngập quán rượu và hộp đêm giữa hai người, Nguyên Ánh đành miễn cưỡng lựa chọn quán rượu nhìn có vẻ yên tĩnh.

Họ ngồi xuống một góc, Hữu Trân khéo léo ra hiệu cho ông chủ, vài chai rượu sake nhanh chóng được bưng ra.

"Chị không định uống hả?" Hữu Trân hỏi.

"Tôi không biết uống"

"Vậy tôi sẽ dạy chị"

An Hữu Trân rót một chén nhỏ đưa tới trước mặt Trương Nguyên Ánh, nụ cười của cô tựa hồ như chú cún con, Nguyên Ánh nhận lấy, uống một ngụm, lồng ngực như bị đốt cháy, nàng bị sặc mấy lần.

"Đây không phải là cách chị uống rượu đúng. Chị nhấp một ngụm trước rồi uống từ từ để cơ thể thích nghi trước."

Nghe An Hữu Trân nói, Trương Nguyên Ánh thử lại lần nữa, lần này thật sự không còn khó chịu như trước nữa, áp lực học tập khổng lồ cùng sự kiểm soát của phụ huynh khiến Nguyên Ánh phải uống liên tục mấy ly, cố gắng quên đi những ký ức đau buồn này.

Nguyên Ánh rất gầy, làn da trắng ngần và các khớp xương đều hồng hào, tác dụng của rượu khiến mặt nàng đỏ bừng, những điều này trong mắt Hữu Trân thật đáng yêu, cô chưa bao giờ gặp một cô gái xinh đẹp như vậy.

Chẳng bao lâu Nguyên Ánh đã say, Hữu Trân đứng dậy đỡ nàng về nhà, loạng choạng dọc đường, Nguyên Ánh lẩm bẩm "Đừng ép tôi nữa", Hữu Trân an ủi nàng "Không ai ép chị đâu" Nguyên Ánh loạng choạng ngã xuống, may mắn thay có Hữu Trân đỡ ở bên dưới.

Nghe nhịp tim của đối phương, Nguyên Ánh cảm thấy một loại cảm giác không thể giải thích được, cơ thể nàng bắt đầu nóng lên, như thể bị trúng adrenaline, toàn thân sắp bị đốt cháy.

Nguyên Ánh thở hổn hển khiến Hữu Trân muốn hoá sói, người trong lòng cô giống như một con thỏ đi lạc, chỉ cần muốn bắt là dễ dàng, nhưng Hữu Trân lại không muốn làm như vậy, cô cõng Nguyên Ánh trên lưng và đưa nàng đến cửa căn hộ.

"Tôi không muốn về nhà"

"Chúng ta đã đến rồi, chị cho tôi biết số nhà đi"

"Không, không! Tôi không muốn về nhà"

Nguyên Ánh ôm chặt cô trên lưng, không cách nào hất nàng ra, Hữu Trân đành phải đưa nàng về tiệm xăm, khi cô bước vào, bạn bè đều nhìn cô đầy thâm ý.

"Này, chị thật xứng đáng làm An Hữu Trân của chúng ta, nhanh như vậy đã có đối tương mới rồi sao?".

"Im đi! Tối nay cô đi tìm phòng khác mà ngủ."

"Hả, tại sao?"

Người kia còn chưa nói xong, An Hữu Trân đã lên lầu đặt Trương Nguyên Ánh xuống giường, Hữu Trân đi vào phòng tắm vặn vài chiếc khăn nóng, nhẹ nhàng lau má và tay cho Nguyên Ánh, khắp cơ thể nàng đều là màu hồng, thật đáng yêu. Được rồi, Hữu Trân có ý nghĩ xấu, nhịn không được ôm lấy cánh tay Nguyên Ánh và hôn lên.

Sợ để lại dấu vết, cô đến gần cổ Nguyên Ánh, mùi thơm quá, ngoài mùi nước hoa lan Nam Phi còn có mùi thơm cơ thể omega, cún con cọ cọ mũi, Nguyên Ánh cảm thấy ngứa ngáy muốn đẩy cô ra. Thế là Hữu Trân hôn nàng thật nhiều.

Mẹ kiếp! Hữu Trân gần như mất kiểm soát. cô vội vàng đứng dậy, cổ áo đồng phục của Nguyên Ánh đã mở ra, dấu hôn dày đặc ở xương đòn, Hữu Trân nhanh chóng đắp chăn cho nàng rồi rời khỏi phòng.

Ngày hôm sau, Nguyên Ánh tỉnh dậy, nàng có một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ, một con chó săn lông vàng nhảy lên người nàng, đánh hơi và liếm cổ nàng. Nàng nhìn trên bàn đầu giường Hữu Trân, có một tờ giấy ghi chú rằng Hữu Trân đã chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho nàng trong nhà tắm.

Hữu Trân gấp áo phông trắng và quần đen rồi đặt lên kệ, đồ lót dùng một lần cũng được chuẩn bị sẵn cho nàng, khi Nguyên Ánh cởi áo sơ mi ra, nàng nhìn thấy trong gương rất nhiều vết đỏ dưới xương đòn. Đột nhiên nàng cảm thấy xấu hổ trong lòng, Hữu Trân thật sự đã làm gì nàng rồi.

Tắm rửa xong, Hữu Trân gõ cửa đưa cơm trưa, cửa vừa mở, Nguyên Ánh đã kéo cô vào.

"Em! Em đã làm gì với tôi?" Hữu Trân áy náy lắc đầu, không ngờ Nguyên Ánh trực tiếp kéo cổ áo của nàng xuống.

"Em đã làm điều này, phải không?"

"Chị Nguyên Ánh lúc say trông dễ thương quá nên tôi không nhịn được..."

"An Hữu Trân!"

Nguyên Ánh lao tới định đánh Hữu Trân nhưng cô đã nắm lấy tay nàng.

"Đừng lo lắng, tôi chỉ hôn chị và đã không làm gì khác!"

Ọc ọc ọc

Lúc này, bụng Nguyên Ánh kêu lên khó chịu, cắt đứt giữa hai người, Hữu Trân mang mì gói đã nấu chín tới, Nguyên Ánh đành phải ăn trước.

"Mau ăn xong đi. Cả đêm chị không về nhà chắc bố mẹ lo lắng lắm."

Tiệm xăm hình đóng cửa vào ban ngày nên động tác của hai người không thu hút người xem, Hữu Trân dắt chiếc mô tô hạng nặng yêu quý của cô ra khỏi nhà kho và ném chiếc mũ bảo hiểm cho Nguyên Ánh.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Ánh ngồi xe mô tô với tốc độ nhanh như vậy, nàng sợ hãi ôm chặt Hữu Trân, gió thổi bên tai, lúc này nàng tựa hồ như bình tĩnh lại, mọi áp lực đều bị gió thổi bay.

Hữu Trân dừng lại ở tầng dưới căn hộ, cô nhìn lên căn hộ của Nguyên Ánh, ám chỉ khoảng cách giữa cô và nàng. Khi Hữu Trân chuẩn bị rời đi, Nguyên Ánh đã cho cô số điện thoại của nàng.

"Đây là số điện thoại của tôi. Lần sau tôi muốn được đi xe mô tô của em được không?"

An Hữu Trân sững sờ tại chỗ, trái tim như bị Trương Nguyên Ánh đánh cắp, khi cô tỉnh lại, Nguyên Ánh đã đi lên lầu, sợ mình quên dãy số nên Hữu Trân đã chạy đến 911 gần đó và xin giấy ghi chú để viết chúng ra.










Khi Hữu Trân đang làm việc, cô vô thức nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động bên cạnh, điều chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, sợ mình sẽ nhỡ cuộc gọi của Nguyên Ánh, nhưng cuộc gọi lại không hề đến. Hữu Trân đến trường của nàng nhưng không thấy nàng đâu. Không có tin tức gì của nàng cho đến một buổi chiều buồn tẻ, Hữu Trân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức khi đang ngủ, giọng nói của người đến không ai khác chính là chú thỏ nhỏ mà cô hằng mong đợi.

"Tôi muốn em đến đón tôi ngay. Bây giờ tôi đang ở quán rượu"

Hữu Trân lái xe mô tô đến, nhìn thấy Nguyên Ánh đang ngồi xổm trước cửa quán rượu và khóc, Hữu Trân đau lòng kéo nàng dậy.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao chị lại gọi cho tôi vào lúc này?"

"Tôi muốn đi theo em, bất cứ nơi nào cũng được"

Hai má Nguyên Ánh hơi sưng lên, hiển nhiên là vừa bị tát, Hữu Trân dẫn nàng đến tiệm xăm, hôm nay mọi người nghỉ lễ ra ngoài chơi nên trong tiệm chỉ có mình Hữu Trân.

Nhìn vào đống dụng cụ, Nguyên Ánh thực sự đã yêu cầu Hữu Trân xăm hình cho nàng, Nguyên Ánh mở cổ áo của nàng ra và yêu cầu Hữu Trân hãy xăm lên xương đòn của nàng và Hữu Trân đã từ chối. Hình xăm sẽ đi theo cơ thể suốt đời, và sau đó nếu muốn xoá đi sẽ rất đau đớn. Nếu nàng xăm mình một cách bốc đồng, nàng chắc chắn sẽ hối hận.

"Bình tĩnh nào, có chuyện gì vậy?"

Nguyên Ánh chỉ biết khóc, từ nhỏ nàng đã bị cha mẹ quản lý chặt chẽ, thậm chí còn không có quyền kết bạn, hàng xóm phàn nàn với bố mẹ nàng rằng nàng tiếp xúc với những người không tốt trong xã hội nên mẹ nàng đã tự ý xin nghỉ phép và nhốt nàng ở nhà. Hôm nay nàng không chịu nổi nữa mà cãi nhau kịch liệt với bố, trong lúc cãi vã, bố nàng đã tát nàng, Nguyên Ánh lợi dụng điều này mà chạy ra ngoài..

Trong cơn mơ màng, lời nói của mẹ lại lọt vào tai nàng, Nguyên Ánh sợ đến mức bịt tai lại hét lên, Hữu Trân vội vàng ôm nàng vào lòng.

"Tôi ở đây, tôi ở đây, chị đừng sợ!" Hữu Trân đặt tay lên tay Nguyên Ánh, lồng ngực ấm áp của Hữu Trân khiến Nguyên Ánh bình tĩnh lại, nàng ngửi thấy mùi pheromone của đối phương. Miếng dán trấn áp của Hữu Trân đã bị móng tay nàng xé ra.

Bây giờ đã là một buổi chiều oi bức, lưng Nguyên Ánh ướt đẫm mồ hôi, giống như nhịp tim của Hữu Trân, trái tim của chính cô cũng đập rất nhanh, như thể được tiêm adrenaline.

"Em đã trưởng thành chưa?"

"Tôi đã trở thành người lớn vào lúc 12 giờ sáng rồi"

Trong phòng An Hữu Trân cũng nồng nặc mùi pheromone của cô, hai người hôn nhau đến tận giường, mồ hôi đổ ra ướt đẫm, buổi chiều oi bức dường như càng đẩy nhanh tác dụng của adrenaline, Hữu Trân liếm làn da của Nguyên Ánh, không chút khách sáo để lại dấu vết sâu hơn lần trước

"Em liếm cắn chị như một con cún con"

Nguyên Ánh cúi đầu nhìn Hữu Trân.

"Còn chị Nguyên Ánh thì hồng hào và dịu dàng như một chú thỏ nhỏ"

Khi niềm đam mê đang ở đỉnh cao, hai người khỏa thân chồng lên nhau, Hữu Trân khéo léo cắn túi bao cao su khiến Nguyên Ánh bị sốc.

"Em đã làm điều này nhiều lần?"

"Không, các nhân vật chính trong phim bạn tôi gửi cho tôi đều làm điều này."

"Vậy em lấy cái này ở đâu?"

"Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, lớn lên tôi đã muốn ăn thịt chị từ lâu rồi"

"Đồ biến thái!"

Dương vật của Hữu Trân rất khó đưa vào, mặc dù đã được bôi trơn đủ, Nguyên Ánh đau đớn hét lên, Hữu Trân quên mất rằng trong phim có chuẩn bị một lọ chất bôi trơn màu trắng, cô nghĩ rằng chỉ cần omega đủ ướt thế là đủ.

"Đau quá... Hữu Trân, thật sự rất đau" Nguyên Ánh nước mắt rơi xuống gối. May mắn thay, Nguyên Ánh sau khi nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Hữu Trân đã thoải mái hơn một chút, dương vật của cô cũng đi vào thuận lợi.

Da thịt xung quanh trong lỗ hoa bị móc lại như dây leo, Hữu Trân đạt cực khoái trong đầu, cô gần như sắp rỉ ra ngoài, Hữu Trân nhanh chóng rút ra rồi lại đẩy mạnh hơn vào, lúc này Nguyên Ánh khoái cảm đã bị lấn át, cảm thấy đau đớn, nàng ôm mặt Hữu Trân, nhịn không được hôn lên.

Mồ hôi và chất nhầy ở khớp xương của hai người làm ướt ga trải giường, pheromone của hai người vô hình đấu tranh với nhau, Hữu Trân thay đổi tư thế, cô bế Nguyên Ánh lên, vừa mút đầu vú của nàng vừa đâm nàng thật mạnh. Tư thế này dương vật của cô có thể xuyên thấu rất sâu, Nguyên Ánh đồng thời đạt đến cao trào, Hữu Trân chỉ cảm thấy phía trong đùi có chút nước nóng của nàng đang chảy ra.

"Chị không chịu nổi rồi à?"

"Im đi...em vào nhanh lên"

Hữu Trân vội vàng dừng lại, Nguyên Ánh có thể cảm nhận được trong cơ thể nàng bộ phận sinh dục đang co giật, hiện tại trong lòng giống như có vô số con kiến bò lên.

"Hữu Trân, em có thể di chuyển một chút được không?"

"Vậy phải nhờ chị Nguyên Anh cầu xin tôi." Hữu Trân liếm đầu vú của Nguyên Ánh rồi lại mút vào, mút mạnh hơn, nhẹ nhàng nghiến răng.

Sự kích thích này quá sức đối với Nguyên Ánh, khiến nàng phải tự mình di chuyển, kiễng chân rồi ngồi xuống, nhưng sức lực của nàng quá yếu, sự cố chấp này khiến Hữu Trân rất khó chịu.

"Nguyên Ánh, chị tại sao không nhờ tôi giúp đỡ? Chỉ cần chị rên rỉ tên tôi, tôi sẽ giúp chị thoả mãn."

Nguyên Ánh vẫn không lên tiếng, Hữu Trân thích bộ dạng hung hãn của nàng, nếu có người phải đầu hàng thì đó nhất định là Hữu Trân.

Thế là Hữu Trân bắt đầu dùng sức ở hông, càng đâm càng mạnh. Khi Nguyên Ánh mềm đến mức không còn chút sức lực nào, Hữu Trân xuất tinh, nút thắt hình thành cắm chặt vào bên trong.

Hữu Trân vén mái tóc dính đầy mồ hôi của Nguyên Ánh sang một bên, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt nàng.

"Chúng ta gặp nhau từ rất sớm. Ở trường đó, lúc tôi bị đánh và dựa lên tường để nghỉ ngơi. Chị đã đưa cho tôi một chiếc khăn tay và một chai nước. Tôi nhớ rất nhớ chị."

Nguyên Ánh cuối cùng cũng nhớ ra tại sao nàng lại cảm thấy quen thuộc với Hữu Trân như vậy, sao nàng có thể quên chuyện quan trọng như vậy?

"Nguyên Ánh, tôi rất thích chị".














Pheromone của em đối với tôi giống như adrenaline, khiến nhịp tim và nhiệt độ của tôi tăng nhanh, trái tim nóng bỏng của tôi muốn đến gần em hơn.

Trong lớp văn, giáo sư yêu cầu mọi người viết một câu chuyện tình, Nguyên Ánh viết những điều này lên giấy, sau đó chuông reo, nàng ra khỏi lớp.

Nguyên Ánh qua hàng cây hoa anh đào, người yêu của nàng đã đợi sẵn bên cạnh chiếc xe mô tô.

"Nguyên Ánh!" Hữu Trân gọi nàng.

Sau khi đội mũ bảo hiểm cho nàng, tiếng động cơ xe máy thu hút sự chú ý từ bốn phía, tình yêu của họ bồng bềnh như gió.

______________End_______________

Merry Christmas!

Hẹn năm sau gặp lại :))))


🚨Bản dịch có thể không chính xác 100%


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net