#10: MIE - Tôi Đã Tin Lầm Cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày đã trôi qua, tôi thấy Jay không có biểu hiện gì khác thường. Ngoài việc cậu ta chẳng bao giờ dùng bữa cùng tôi thì mọi thứ vẫn ổn. Kì lạ thật, cậu ta có sức chịu đựng ghê vậy sao? Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ cắn tôi hay làm những việc tương tự thế để lấy máu từ tôi chứ. Ai ngờ đâu, cậu bình thường đến mức làm tôi phát sợ.

Có việc gì mà dân làng lại tụ tập ở ngôi nhà đằng kia thế nhỉ? Tôi đến xem thử thì trời ơi, có xác chết. Lần này không phải là xác của con vật nữa mà là người thật. Tôi lùi lại, tôi rất sợ nhìn thấy những cảnh này.

Tôi bỗng nghe có tiếng bàn tán:

- Lũ bất nhân, chúng ta có thù gì với chúng mà chúng lại làm thế chứ?

- Anh ta đi vào rừng đốn củi, chắc bị bọn chúng bắt gặp đấy!

Kia là bà lão đã nói chuyện với tôi hôm nọ. Sao bà lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ? Nó chứa đầy sự nghi ngờ. Cũng phải thôi, tôi hiểu bà ấy đang nghĩ gì rồi.

Bản thân tôi lại có một linh cảm chẳng lành, đành đánh bạo hỏi một người gần đó :

- Cô ơi, chú ấy vì sao mà chết vậy?

- Do lũ ma cà rồng làm đấy!

- Sao cơ? Sao cô biết là do họ?

- Nhìn vết cắn trên cổ anh ta đi thì biết, với lại cái xác cũng không còn máu nữa.

Tôi đờ người ra, cố tiếp thu những gì vừa nghe được. Hi vọng là tôi đã nghe nhầm hay là bản thân đang nằm mơ gì đấy. Nhưng không, là sự thật rồi! Và tôi chợt nhớ ra, gần tối ngày hôm qua, Jay có bỏ ra ngoài, nói là đi săn. Chẳng lẽ...

Tôi về nhà, Jay đang làm cái gì đó dưới bếp. Thấy tôi, cậu cười nói :

- Mie đấy à? Vào ăn chút gì đi chị.

Nụ cười của cậu đẹp lắm, nhưng bây giờ tôi chỉ thấy toàn là nét giả tạo thôi. Tôi thở dài :

- Cậu diễn giỏi thật đấy, Jay ạ!

- Chị đang nói gì vậy? - cậu lại bày ra vẻ mặt vô tội nữa rồi.

- Ban ngày cậu giả làm con người, cười nói vui vẻ với tôi rồi ban đêm lẻn đi giết người. Như vậy không giỏi sao?

- Em không hiểu. Giết người gì? Sao lại nói như vậy?

- Cậu là một ma cà rồng, tôi nói đúng chứ? - Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, cố gắng cho bản thân thật bình tĩnh.

Cậu ta trầm mặc hồi lâu, bây giờ tôi đã chắc chắn rồi.

- Sao? Không trả lời là tự nhận rồi phải không?

- Em...

- Ngay từ đầu, cậu đã cố tình lừa tôi. Tại sao chứ? Định tiếp cận để rồi sau đó biến tôi thành thức ăn à?

- Em... Không có...

- Cậu đã lừa tôi, tôi biết! Vốn dĩ định bỏ qua vì nghĩ cậu chẳng làm hại đến ai. Vậy mà... Tôi sai lầm quá rồi phải không?

- Chị bảo là đã sai khi để em ở lại đây sao?

- Không phải sao? Cậu là kẻ sát nhân, một ma cà rồng máu lạnh! - Tôi hét lớn.

- Chị đã nghĩ vậy thì em cũng không biết nói gì nữa. Mọi thứ vô nghĩa rồi! Chào chị... - Tôi thấy đôi mắt cậu bỗng ngấn nước.

- Đến lúc này mà còn cố tỏ ra vẻ vô tội à? Nghĩ tôi sẽ tin cậu sao? - Trước khi cậu bỏ đi, tôi đã kịp nói ra một câu như thế.

Jay bỏ chạy ngay sau đó. Lời nói của tôi đã gián tiếp đuổi cậu đi. Cảm thấy ghét Jay vô cùng. Cậu ta đã lừa tôi. Giờ sao cảm thấy mình thật sai khi đã cố tình cho qua. Lẽ ra, tôi đã có thể ngăn được sự việc đáng tiếc này.

Nhìn chảo đồ ăn vụng về dưới bếp, tôi khóc rồi. Tại sao chứ? Tại sao cậu ta lại cố gắng làm mấy thứ này cho tôi trong khi thức ăn của cậu là máu cơ mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net