#17: JAY - Điều Kiện Đổi Chác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bừng tỉnh, không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi ngất đi rồi. Ông ta - người đã sinh ra tôi đã chẳng nương tay khi hàng ngày sai người đến tra tấn, hành hạ con trai ông ấy. Chỉ vì tôi không đồng ý kế thừa vị trí của ông. Tôi chẳng quan tâm nữa, tốt nhất là đánh cho tôi chết đi cho rồi.

Hai hôm nay, sự hành hạ thưa thớt dần. Bản thân tôi thấy rất kì lạ, ông ta dễ dàng tha cho tôi như vậy sao? Không, trừ phi còn có âm mưu gì khác nữa.

Gì thế này, cha tôi đang đến đây? Một người cao quý như thế lại chịu đến một nơi dơ bẩn, sặc mùi máu tanh như thế này sao?

- Chào con trai.

- Bất ngờ nhỉ? Ông nghĩ đích thân đến đây thì có thể khiến tôi thay đổi ý định à?

- Ta biết, thằng con cứng đầu như ngươi thì làm sao dễ dàng thuyết phục được. - Nụ cười ông ấy đầy ẩn ý.

- Thế sao ông còn mất công đến đây làm gì?

- Ta đã có lý do khiến ngươi phải thay đổi rồi đây.

- Ông đang nằm mơ đấy à? Chẳng có điều gì làm tôi đổi ý đâu. Mọi chiêu trò của ông tôi đã từng nếm trải rồi, vô ích thôi.

Ông quay đi, tôi rất khó hiểu. Và rồi, ông thì thầm một câu đủ để tôi nghe thấy:

- Vậy con bé Mie đó phải chịu khổ rồi.

Mie? Chị ấy đang ở đây sao? Chị tới đây làm gì chứ, đây không phải là nơi dành cho chị, nó quá nguy hiểm!

- Sao cơ? Sao ông biết chị ấy? - Tôi sốt ruột hỏi lại.

- Ồ, con trai ta có vẻ quan tâm đến con bé đó nhỉ?

- Ông mau trả lời tôi đi.

- Con bé đến đây tìm ngươi, rồi bị bọn cai ngục bắt lại.

Mie đã từng đến nơi này sao? Hèn gì có lần trong lúc mê man, tôi nghe có tiếng ai đó gọi mình, tha thiết lắm, đau lòng lắm!

- Giờ ông muốn gì mới thả chị ấy ra? - Tôi nổi cáu

- Như mọi lần... Chuyện đó ngươi thừa biết mà phải không?

Tôi im lặng, quá đáng mà. Ông ta chẳng bao giờ buông tha tôi. Tôi phải trả lời sao mới được đây.

- Ta biết yêu cầu này hơi khó với ngươi. Thôi thì cứ thong thả, ta cho con trai thời gian để suy nghĩ đấy!

Nói rồi, ông cùng đám tùy tùng bỏ đi. Trả lại đây một sự im lìm vốn có của nó.

*

Hôm nay, cuối cùng tôi cũng được bước ra khỏi căn xà lim không khác gì cái lồng sắt ấy. Tâm trạng tôi chẳng vui gì mấy. Bây giờ tôi chỉ lo lắng cho chị, chẳng biết chị ấy ra sao rồi? Có được ông ta đối xử tốt không? Thôi, không suy nghĩ nữa, tôi lập tức chạy đến căn phòng đó.

- Thiếu gia... - Một tên khẽ gọi khi thấy tôi sắp đẩy cửa bước vào.

- Sao? Ông ta lại cấm tôi vào trong đó à?

- Không phải ạ. Nhưng bây giờ trông ngài như vậy rất có thể làm cô gái kia hoảng sợ đấy!

Tôi quả thật quên mất điều này. Hiện giờ tôi đang mặc một bộ quần áo rách bươm, chi chít máu. Trên mặt cũng có vài vết thương. Mie sẽ khóc thét lên mất khi thấy tôi trong bộ dạng này mất.

- Thiếu gia nên đi thay quần áo, chuẩn bị lại đi ạ!

Tôi đi ngay sau đó. Chỉ cần thay một bộ quần áo mới là ổn chứ gì.

Nhưng không, tôi phải che đi khuôn mặt của mình. Bởi vì chị ấy chắc còn đang giận tôi, với lại những vết thương này không nên cho chị thấy thì hơn.

Đẩy cửa bước vào, chị đang ngồi ở phía bàn với đôi tay đã bị trói lại, chẳng khác gì giam lỏng. Tôi cố kìm nén để không chạy đến ôm lấy chị ngay bây giờ. Xót xa quá, đã để chị phải chịu khổ rồi!

- Cậu là ai? - Chị quay mặt lại, cũng may tôi đã dùng miếng che mặt nên chị không nhận ra.

- "Người hầu mới" - Tôi viết một tờ giấy, đưa cho chị.

- Nhưng sao lại là nam?

- "Không biết, vì được phân công thôi"

- Không nói chuyện được à?

- "Uhm" - Tôi gật đầu

- Ra ngoài đi. Tôi chẳng cần gì đâu.

Tôi đi ra ngoài, cố kìm cảm xúc của mình lại. Chị đuổi người hầu, vậy thì sẽ xoay sở làm sao với đôi tay bị trói đó?

Đợi mãi thì cũng đến bữa ăn, đây là lúc tôi cần xuất hiện rồi. Ban đầu, chị vẫn cứ thái độ đó, cương quyết không ăn. Nhưng rồi tôi cố gắng thuyết phục, chị cũng bắ đầu ăn những muỗng đầu tiên.

Tôi đút thức ăn cho chị, thái độ thật cố chấp mà. Khuôn mặt chị không cảm xúc nhai lấy chỗ thức ăn đó. Tôi thật tệ, đã làm chị phải chịu khổ rồi.

- Sao anh cứ nhìn tôi?

- "À, vì cô dễ thương"

- Hừ. Dù gì anh cũng thuộc về bọn họ. Đừng tỏ ra thân thiết thế!

- "Tôi biết rồi, xin lỗi cô"

- Tại sao anh phải dùng vải che mặt?

- "Vì mặt tôi có vết sẹo rất khó coi"

- Uhm.

- "Thế có cần tôi cởi trói ra giúp cô không?"

- Không cần! Anh sẽ gặp rắc rối với bọn người kia đấy!

Phải để chị thiệt thòi rồi. Mie, chờ nhé! Em sẽ đưa chị ra khỏi nơi này. Cho dù có đối mặt với chuyện gì đi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net