#40: MIE - Tôi Gọi Yul Là "Anh Trai"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cứ nghĩ bản thân mình sẽ thật khó khăn để vượt qua quãng thời gian này. Vì Jay đã không còn ở bên cạnh tôi nữa. Nhưng thật may, tôi luôn có Yul - người bạn thân và hơn thế nữa, là một người anh trai đáng tin cậy. Không biết từ khi nào tôi đã có thói quen muốn dựa dẫm vào anh ấy. Bờ vai người anh trai này vững chắc lắm, luôn sẵn sàng để cho tôi tựa vào.

Vừa nghĩ đến Yul thì anh ấy tới. Không biết hôm nay anh muốn giới thiệu món gì cho tôi nữa đây? Thú thực dạo gần đây, ngày nào Yul cũng mang đến rất nhiều món cho tôi. Bản thân thấy thật kì lạ nên cũng có vài lần gặng hỏi, anh chỉ bảo rằng mình đã nhờ một người khác nấu giúp số thức ăn này. Tôi không nghĩ mọi chuyện dừng lại ở đó đâu!

- Cô ăn đi rồi cho bà lão đó một nhận xét nhé! Có khi bà ấy già rồi nên nấu ăn có phần không ngon. - Thái độ ngượng ngùng của anh thật làm tôi nghi ngờ.

- Uhm, bà ấy đúng là già rồi. Tay chân chậm chạp nên nấu món này không ngon thật! - Vừa ăn muỗng đầu tiên, tôi đã tỏ vẻ không hài lòng.

- Tệ lắm à? Ở chỗ nào nhỉ? - Yul sốt ruột.

- Ở chỗ là "bà ấy" nấu mà không dám nhận đấy! Lại nhờ anh nói rằng mỗi ngày là do một người làm ra. - Tôi điềm tĩnh nói.

- Ơ... Cô biết rồi à?

- Sao anh phải làm thế chứ?

- Vì tôi muốn nghe nhận xét chân thành từ cô. Nếu như nói rằng là tôi nấu, chắc chắn cô sẽ cố ăn để cho tôi vui thôi! - Giọng Yul có vẻ buồn buồn.

- Anh thực sự đánh giá thấp mình như vậy sao?

- Có lẽ thế. Vì tôi chưa từng làm những việc như thế này trước đây!

- Sao Yul lại làm nhiều việc đến thế chỉ vì tôi?

- Uhm, đơn giản là tôi muốn tự tay mình chăm sóc, quan tâm đến cô thôi. Nhưng tôi bất tài lắm phải không?

- Ai nói vậy chứ? - Tôi trở nên cực kỳ nghiêm nghị.

- Ý cô là sao?

- Anh nấu ăn ngon lắm! Thấy không, mấy hôm nay có khi nào tôi bỏ thừa thức ăn mà anh mang đến đâu, nhỉ?

- Thật chứ? Có nghĩa là cô thích đồ ăn tôi làm sao?

Tôi chỉ gật đầu đáp lại. Yul vui vẻ cười lớn. Không ngờ, một người sói chỉ biết ăn thịt sống lại chịu xuống bếp nấu ăn vì tôi. Anh đã hi sinh cho tôi quá nhiều. Chỉ trách bản thân mình quá vô tâm, trái tim tôi quá nhỏ bé nên chẳng thể nào chứa nhiều hơn một người được.

- Yul, cảm ơn... và xin lỗi!

Tôi nhẹ nhàng nắm tay Yul, giọng trầm xuống và nói ra câu đó. Anh đang cười thì bị hành động kỳ quặc đó của tôi làm cho tròn mắt :

- Mie, cô sao vậy? Sao lại nói năn kì lạ thế?

- Cảm ơn vì anh luôn quan tâm, giúp đỡ tôi. Còn xin lỗi vì... tôi luôn làm anh phải đau lòng!

Cứ nghĩ là người anh trai này sẽ ôm tôi và an ủi như những lần trước trước chứ. Nào ngờ anh lại cốc đầu tôi một cái rõ đau :

- Có phải hôm nay em bé nghịch ngợm nên khiến cô hâm luôn rồi không? Cô có làm tôi đau lòng à, lúc nào nhỉ?

Yul đang nói dối tôi, cũng là đang dối với bản thân mình. Có lẽ anh không muốn làm tôi bận tâm về anh nữa. Anh muốn tôi phải vui vẻ, tình cảm đơn phương kia, anh chỉ muốn giấu lại trong lòng.

- Không có thì thôi vậy! Anh trai tốt...

- Uhm, thôi em gái ăn đi nhé! Anh trai hôm nay có việc, đi đây!

Vẻ mặt của Yul chùng xuống khi nghe tôi nói đến hai từ "anh trai". Nhanh chóng, anh kiếm cớ bỏ ra ngoài để tôi không phải nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh lúc đó.

*

Tôi ở đây cũng khá lâu rồi, mọi người rất tốt với tôi. Thường xuyên sang chơi, họ rất hay hỏi thăm tôi và bé con. Tôi vui lắm, cảm thấy ấm áp vô cùng.

Trừ Anna. Cô bé đã không thích tôi ở đây ngay từ đầu. Cùng là con gái với nhau, nhìn vẻ mặt của cô ấy thì biết : Anna thích Yul, không muốn tôi là bóng đèn kẹp giữa.

Có lần, tôi đang ăn trong nhà thì Anna đến. Tôi mỉm cười :

- Em đến chơi với chị đấy à?

- Lại là thức ăn của anh ấy làm cho chị sao? Thích nhỉ?

Đang lúc tôi im lặng không biết nói gì tiếp theo thì Anna đã bước đến giật chén cháo cầm trên tay. Ngửi ngửi rồi nhăn mặt :

- Mùi ghê quá! Sao anh ấy lại thích làm ra những thứ này nhỉ?

- Em mau đưa đây cho chị...

- Hay là tôi thử tập giống anh ấy chăm sóc cho chị nhé?

Thế là Anna múc một muỗng cháo và đưa cho tôi. Tất nhiên nhiên tôi không ăn được vì nó còn quá nóng.

- Sao không ăn? Chẳng lẽ không phải là anh ấy chăm cho chị thì không được à?

- Không phải vậy đâu...

- Thế thì tại sao, hử? - Anna trừng mắt, đánh rơi chén cháo xuống đất, văng tứ tung.

- Mie! - Không biết Yul đã đứng ở ngoài từ lúc nào, gọi tôi.

- Đấy! Anh thấy không? Em là có lòng tốt muốn giúp chị ấy. Thế mà chị ấy lại làm đổ hết sang người em rồi này! - Anna làm ra vẻ mặt vô cùng uất ức.

Yul ngồi xuống, cẩn thận lau sạch số cháo văng lên tay tôi. Tôi bẽn lẽn :

- Xin lỗi Yul!

- Anh thấy không? Chị ta cũng đã nhận lỗi rồi đấy!

- Anna! Em mau ra ngoài đi!

- Anh... sao anh lại...

- Anh bảo em ra ngoài, nhanh! - Yul nghiêm nghị nói.

- Được lắm! Hôm nay anh lại vì chị ta mà xua đuổi em!

Anna bật khóc và chạy ra ngoài sau đó. Thật là, ác cảm của Anna với tôi lại vì chuyện này mà càng lớn hơn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net