C296: Gương tan (tứ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lui hôn?

Hai chữ này truyền đến lỗ tai, đừng nói Ngụy Vô Tiện mà ngay đến Lam Vong Cơ cũng không kìm được thất kinh ra mặt.

Cư nhiên, Ngụy Vô Tiện không có vì sắc mặt của đạo lữ bên cạnh mà cho là đúng, cười gượng hỏi lại "Huynh trưởng, ngươi vừa nói cái gì cơ? Ta vừa rồi là nghe lầm đúng không?".

Lam Hi Thần đạm mạc quay qua nhìn hắn, lại nghe môn sinh bên ngoài hối thúc, hơi hơi rũ mi, chậm rãi lặp lại "Ngươi không hề nghe lầm, ta nói: ta muốn lui hôn".

Ngụy Vô Tiện lần này xác thực không chỉ sửng sốt mà còn trực tiếp ngã ngồi tại chỗ.

Đùa à? Hắn nhất thời khó tin mối hôn sự này dù trước đó Lam Vong Cơ nói thế nào đi nữa, thậm chí đến cả Lam Diệp cũng năm lần bảy lượt không bằng lòng mà Lam Hi Thần cũng một mực muốn tiến đến, sao bây giờ đùng một cái lại đòi lui hôn?

Này chắc không phải lúc Lam Hi Thần một mình trong phòng đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Ngụy Vô Tiện chợt nhớ lúc hắn và Lam Vong Cơ ở bên ngoài gõ cửa mấy lần nhưng lại không nghe tiếng trả lời, Lam Vong Cơ linh cảm bất an liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, kết quả phát hiện Lam Hi Thần bất tỉnh trên mặt đất, càng dọa người hơn là bộ hỷ phục vốn nên ở trên người Lam Hi Thần khi đó đã bị đốt trụi chỉ còn vương lại mấy sợi trân châu đính trên đó. Cảnh tượng thật sự một phen dọa hắn và Lam Vong Cơ suýt nữa nghĩ tới có kẻ dám to gan ám hại Thánh hậu tương lai ngay trong đại hôn, nhưng vì Lam Hi Thần chỉ là kích động quá mức mới bất tỉnh nên hai người chỉ đành trước mắt giải quyết trong âm thầm.

Càng ngẫm càng thấy có gì đó không đúng. Ngụy Vô Tiện không khỏi trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm Lam Hi Thần rất lâu, tuyệt nhiên không dám bỏ sót bất kỳ điểm nào trên khuôn mặt vốn đã có tám phần giống đạo lữ của hắn. Hắn muốn chắc chắn Lam Hi Thần không có cái gì bất thường, y nhất định chỉ đang là nghĩ gì nói nấy chứ không phải bị đoạt xá.

Tuy rằng khả năng bị đoạt xá là rất thấp a!

Lam Vong Cơ ban đầu cũng mang sắc mặt khó tin, nhưng chỉ trong chốc lát đã nghiêm túc hỏi lại "Huynh trưởng, ngươi muốn lui hôn?".

Lam Hi Thần không đáp, rũ rượi gật đầu.

Lam Vong Cơ thận trọng hỏi lại một lần nữa "Chắc chắn?".

Lam Hi Thần cũng không đáp, nhưng vẫn một lần nữa lại gật đầu.

Đối với Lam Vong Cơ, vậy là đủ. Hắn hiểu, huynh trưởng của mình nếu như đột ngột ra quyết định nào đó, khoan hãy hỏi tới nguyên nhân, sợ rằng tâm ý của y đã vững như bàn thạch khó ai lay chuyển. Bởi thế nên sau khi nhận được cái gật đầu thứ hai, Lam Vong Cơ liền hảo hảo đáp ứng nhưng sắc mặt lại sa sầm xuống, mang theo thái độ dứt khoát đứng lên, cước bộ hướng ra phía cửa.

Ngụy Vô Tiện nghe tiếng mở cửa liền giật cả mình, lúc này mới lấy lại tinh thần vội vàng chạy tới giữ chặt mảnh lam tụ, gấp giọng "Khoan đã Lam Trạm! Từ từ! Từ từ!". Lại quay qua, dùng thần sắc nghiêm trọng nói với Lam Hi Thần "Huynh trưởng, không phải ta lắm chuyện đâu, nhưng bây giờ ngươi muốn lui hôn, cần thiết phải có lý do chính đáng thì mới được! Chưa nói đến nội tình bên trong là gì, nếu đột ngột đòi lui hôn như thế này, trước mắt nhà chúng ta sẽ gánh phải tội danh "kháng chỉ khi quân". Tội danh này không nhỏ đâu! Đế quân.....". Do dự hồi lâu, hắn mới dám nói thẳng năm chữ "Ngươi đừng quá xem nhẹ".

Nếu Nhiếp Minh Quyết lượng tình, cùng lắm thì giáng chức cả ba huynh đệ bọn họ rồi kéo Lam Hi Thần âm thầm đi giải quyết nguyên nhân. Nhưng trái lại, nếu Nhiếp Minh Quyết tâm trạng không tốt, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Hắn nhớ cách đây vài tháng, ngay sau khi bọn họ vừa thụ phẩm tinh quân tước vị, đã có tin đồn về ba người đệ tử của Chân Võ Đại Đế trước đây từng gây chuyện ở Bích Du cung khi Nhiếp Minh Quyết chưa đắc đạo bị hắn xử lý rất mạnh tay. Nghe nói mặc kệ Chân Võ Đại Đế cầu tình bao nhiêu lần, Nhiếp Minh Quyết chỉ phán một câu "Trên không nghiêm, dưới tất loạn. Bản đế cần trị tội làm gương", sau đó thì ba tên kia bị treo ngược phơi nắng ở Đoạn Tiên Đài, lại còn bị rút mất năm phần tiên cốt, cuối cùng bị đày đi làm khổ sai ở Bách Quỷ giới. Nguyên nhân trị tội thì ai cũng biết, nhưng có một lần Ngụy Vô Tiện cảm thấy nếu chỉ vì tranh cãi làm khó dễ nhau mà bị phạt như vậy thì có hơi nặng tay, thế là trộm hỏi Tự San quản sự. Vị quản sự trẻ tuổi ấy chỉ biết đổ mồ hôi lạnh, nói với hắn nguyên nhân sâu xa chính là do ba kẻ kia đã từng làm bị thương tiểu sủng vật lam hồ của Nhiếp Minh Quyết, thế nên trị tội với lý do từng gây hấn chẳng qua là cái cớ che mắt thiên hạ thôi.

Một kẻ tàn nhẫn, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng tàn nhẫn theo cách nào, tới cấp độ nào mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nhiếp Minh Quyết hiện tại không phải là Nhiếp Minh Quyết của hơn hai mươi năm trước. Hắn giờ là Chính Chương Thánh đế duy ngã độc tôn, không phải Xích Phong Tôn uy nghiêm có mức năm xưa, vốn là kẻ tâm tư không ai có thể nhìn thấu nay lại càng không thể đắc tội, ngay cả Lam Hi Thần cũng không thể chắc chắn là một ngoại lệ.

Về điểm này, Ngụy Vô Tiện không thể không nhắc nhở người huynh phu tính cách thường nghĩ đơn giản của mình. Nếu phải chịu tội tru di toàn gia, một mình hắn đương nhiên không sợ chết. Chết. Nói thật thì với hắn đã từng chịu một lần, chết chẳng qua chỉ là một trạng thái đau thể xác trong một lúc rồi thôi, nhưng nếu chết mà kéo theo cả Lam Vong Cơ thì khi đó hắn mới thực sự sợ.

Cảm thấy lời nói của Ngụy Vô Tiện không có điểm nào bất hợp lý, Lam Hi Thần mắt đăm đăm nhìn trần nhà, vô thức lẩm bẩm "Lý do chính đáng hả?".

Trong nháy mắt, hình ảnh sống động qua chiếc gương truyền tin như đang hiện trước mắt, lời của Đàm Triết như đang nói ở bên tai, khiến cho tâm tình ngày một lạnh đi.

Lam Hi Thần tự nghĩ nếu đức tin của nhau đã mất giá trị, vậy thì mối duyên này không cần tiếp tục nữa.

Tình cảm vốn đâu phải cái cớ, để tiếp tục dùng nó ở bên cạnh một người không thể yêu mình đúng nghĩa. Đáng để tin cậy thì dẫu có ra sao vẫn muốn chấp nhận, nhưng một khi thất vọng thì từ bỏ chính là lựa chọn duy nhất. Đây cũng là khác biệt sâu sắc nhất giữa y và đệ đệ.

Huống hồ điều Nhiếp Minh Quyết khiến y muốn từ bỏ hắn, không phải chỉ đơn giản là quay đầu làm việc khiến người người đối địch như Ngụy Vô Tiện, y mới không nghĩ mình nên một lòng nặng tình như Lam Vong Cơ.

Thẳng đến lúc có người bên ngoài tới thúc giục Lam Vong Cơ mau đưa người ra cổng vì đoàn rước đã chờ quá lâu, Lam Hi Thần mới vịn vào đầu giường lảo đảo đứng dậy, Lam Vong Cơ vội đi tới đỡ lấy y dìu tới bên thư án.

Ngồi vào bàn, Lam Hi Thần nặng nề nhất bút viết lên giấy vài chữ, sau đó gấp lại bỏ vào một phong thư đưa cho đệ đệ vẫn luôn đứng bên cạnh, cắn răng nói "Nếu hắn cần lý do, vậy thì lý do nằm ở trong đây".

Lam Vong Cơ cầm lấy phong thư, nhưng ngay lúc hắn xoay người bước được mấy bước, Lam Hi Thần lại gọi "Chờ đã, ngươi đem theo cả cái này nữa!".

Nói rồi móc trong tay áo ra một túi Càn Khôn, hít một hơi thật sâu, lãnh đạm nói thêm "Kêu Tự San quản sự truyền lời đến người ở Linh Chiếu cung: sau khi đọc được thư, nhận lấy vật trong túi Càn Khôn này rồi thì hãy trả lại Liệt Băng cho ta".

Đối với y mà nói, một khi đoạn tình duyên này đứt, tín vật định tình cũng nên hoàn về chủ cũ.

Lam Vong Cơ nhận lấy túi Càn Khôn từ đôi tay run rẩy của huynh trưởng, nhìn y như có gì định nói mà lại thôi, cuối cùng chậm rãi gật đầu nói "Vong Cơ đã biết".

Ngụy Vô Tiện nhìn bóng Lam Vong Cơ mười phần kiên định rời đi, nhìn tới thần sắc mười phần u ám của Lam Hi Thần, lại nhớ tới mấy trưởng bối và khách nhân ngoài kia, trong lòng âm thầm than thở: qua hôm nay, Hàn thất chắc sẽ thành Loạn thất mất thôi!

Mà sự thật đến còn nhanh hơn Ngụy Vô Tiện lo lắng.

Chưa đợi đến hết ngày, Lam Vong Cơ rời đi mới nửa canh giờ, một lát sau ồ ạt tiếng bước chân cùng những âm thanh chói tai dần dần đổ ập đến cửa Hàn thất.

Lam Hi Thần vừa mới khoát xong áo choàng, còn chưa kịp uống chén trà nóng Ngụy Vô Tiện mới rót đã thấy Lam Mặc Đình vẻ mặt tràn đầy tức giận đi vào, miệng không ngừng chất vấn "Lam Hi Thần, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả? Lui hôn? Lui hôn là như thế nào?".

Ngụy Vô Tiện đứng chắn trước người y, cười trừ "Lui hôn chính là lui hôn. Biểu thúc có gì từ từ nói, ngồi xuống uống chén trà rồi nói tiếp".

Lam Mặc Đình gạt ngang hắn ra, đi tới nắm tay kéo Lam Hi Thần từ trên giường đứng dậy, miệng tiếp tục nói như là lần cuối được mở miệng "Ta mặc kệ vì cái gì, nhanh, đi nhanh lên, mau nhanh tới Linh Chiếu cung nói một tiếng xin lỗi cho ta".

Lam Hi Thần biết ngay ông sẽ hồ nháo như vậy, dụng lực ghì người đứng lại, kiên định nói "Biểu thúc, ta không đi. Ta rõ ràng không làm sai, việc gì phải tới xin lỗi chứ?".

Ngụy Vô Tiện cũng đi tới gỡ tay Lam Mặc Đình ra, không lạnh không nhạt nói "Biểu thúc, huynh trưởng đột nhiên muốn lui hôn chắc chắn có ẩn tình bên trong. Ngươi còn chưa hỏi rõ ngọn ngành đã xem huynh trưởng sai trước, như vậy không ổn lắm đâu!".

Lam Mặc Đình giận đến mức gần như muốn kéo hai đầu mày sát nhau, chỉ vào Lam Hi Thần, lớn giọng mắng "Còn có ẩn tình gì nữa? Chứ lại không phải tiểu tử ngươi nổi tính trẻ con, thấy tân lang không đích thân tới đón dâu liền ấm ức đòi lui hôn? Ta biết ngay mà, cái thứ được sủng từ bé như ngươi rõ không làm được gì cho người khác nhờ, giờ lại sắp kéo họa tới trên đầu Lam thị chúng ta nữa đấy!".

Lam Hi Thần không khỏi ấm ức nói "Biểu thúc, ta mới không có....".

Lam Mặc Đình không để y nói hết câu đã mắng tiếp "Ta nói ngươi, người ta là Càn Khôn chi chủ, ngay cả Ngọc Hoàng thượng đế cũng phải cúi đầu thì làm sao lại hạ mình trước một phàm nhân như ngươi được? Cho ngươi ngồi cái ghế Thánh hậu không phải đã sủng ngươi lắm rồi sao? Ngươi thế mà còn muốn bắt bẻ hắn, phen này thì hay rồi, đợi phong thư kia đưa tới Linh Chiếu cung dễ có mà hồi đáp bằng một tờ Thánh chỉ tru di toàn gia. Lam Hi Thần, nếu lần này Lam thị bị diệt môn, ngươi là cái lớn nhất đầu sỏ gây tội đó!".

Lam Hi Thần nắm chặt tay thành quyền, cắn môi nhìn người biểu thúc bất chấp lý lẽ trước mắt mà phát nghẹn.

Đúng lúc này, lại có tiếng Lam Khải Nhân đi vào, giọng điệu cực kỳ không vui nhắc "Biểu huynh, đừng ồn ào nữa! Ngươi mắng Hi Thần lớn như vậy, là sợ đám khách nhân bên ngoài đang bàn tán còn ít sao?".

Nhìn vẻ mặt của Lam Mặc Đình, Lam Khải Nhân không khỏi cảm giác cơn giận như đang thêm dầu vào lửa. Rõ ràng hôm nay tâm trạng ông đưa tiễn cháu trai lớn xuất các đang vô cùng tốt, còn vì nghĩ tới chuyện sau này mỗi năm người chỉ có thể hồi hương không tới năm lần mà sinh ra luyến tiếc không nỡ, định bụng với nhiều năm kinh nghiệm giám sát học trò của mình sẽ đợi cháu trai nhỏ cõng huynh trưởng nó ra liền dặn dò vài câu để người biết đường tránh luật chạy về nhà thăm ông thì ai mà tưởng tượng nổi, đùng một cái Lam Vong Cơ xuất hiện mặt mày như mất sổ gạo đưa một phong thư cho Nhiếp Hoài Tang, sau đó tuyên bố Lam Hi Thần muốn lui hôn.

Lui hôn. Là lui hôn, hơn nữa còn là do Lam Hi Thần chủ động nói trước. Ông vẫn chưa hết bàng hoàng thì Nhiếp Hoài Tang - người vốn bằng mặt không bằng lòng với Lam Hi Thần - những tưởng sẽ phát nháo một trận, nhưng hắn lại chỉ bình thản cầm lấy phong thư, cười nhạt một cái rồi nói "Tốt thôi", sau đó mặc kệ hàng trăm con mắt đang trố ra, hắn chỉ thong thả phẫy tay nói đám rước mau chóng trở về.

Lam Khải Nhân cùng mấy trăm con người trải qua một hồi im lặng, nói đúng hơn là bị liên tiếp sự tình dọa đến im lặng thì một câu than thở  "Hi Thần sao vậy chứ, lại đi chọc giận đế quân như thế?" của Lam Vĩnh Thuận làm mọi người giật mình bừng tỉnh. Lúc này mới nổi lên một đống âm thanh xì xào bàn tán, đại để là nói: Lam thị phen này xong đời rồi, Lam đại công tử nhất định đã ăn gan trời thật mới dám kháng chỉ hợp hôn, cũng có thể Lam đại công tử bị trúng tà rồi mới dám làm ra hành vi hoang đường thế này.... Một phen đợi Lam Khải Nhân tiêu hóa xong mấy lời thị phi đó, Lam Mặc Đình đã nhanh hơn ông chạy tới Hàn thất, ông còn có thể làm gì ngoài việc cố tỏ ra bình tĩnh, phân phó đám hạ nhân dọn dẹp cái đám hỗn độn kia ra về, bản thân vừa đi vừa mặc niệm có phải tối qua còn chưa nghĩ kịp phải bổ sung gia quy thêm mấy điều nữa mới làm tổ tiên quở trách ông chưa tỉnh ngủ, vừa rồi chỉ là lạc vào mê sảng?

Nhưng sự thật khi tới cửa Hàn thất, nghe tiếng Lam Mặc Đình chất vấn chất nhi, Lam Khải Nhân mới dám tin mình vừa rồi không phải đang mơ.

Theo sau Lam Khải Nhân là Lam Vong Cơ đang dìu Lam Diệp chống gậy chậm rãi đi tới, sắc mặt Lam Diệp hiển nhiên cũng vì thông báo "lui hôn" của y mà trở nên khó coi, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo ngữ khí phi thường phức tạp mà hỏi "Hi Thần, chuyện rốt cuộc là sao vậy? Đang yên đang lành, ngươi vì cái gì lại muốn lui hôn?".

Lam Hi Thần nắm chặt hai tay, cố gắng chống đỡ thân thể lung lay của mình, là thấp thỏm lại luống cuống nói "Thúc công, ta....ta là không còn cách nào khác.....".

Y vừa mới nói xong, Lam Mặc Đình đã sẵn giọng "Không còn cách nào? Không còn cách nào ngươi liền không thương lượng với trưởng bối giải quyết, lại tùy tiện ném một phong thư như vậy là muốn kéo cả Lam gia đi chết à? Lam Hi Thần, ngươi điên rồi phải không? Ngươi điên rồi phải không?".

Thần sắc Ngụy Vô Tiện ngược lại vô cùng bình tĩnh “Biểu thúc, Thánh chỉ tru di toàn tộc còn chưa thấy đưa tới, ngươi lại đứng đó kêu chết cái gì lắm thế?”.

Lam Mặc Đình trán nổi gân xanh nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nói gằn từng chữ “Ngươi còn muốn đợi Thánh chỉ giáng xuống mới biết sợ?”.

Ngụy Vô Tiện nhướn mày "Đương nhiên! Người lo xa quá, đi đường rất dễ bị sụp hố nha!".

Lam Vong Cơ nghe vậy, trong lòng âm thầm tán thưởng đạo lữ một câu. Lam Mặc Đình lại muốn ngất xỉu tại chỗ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đám con cháu dòng đích này.

Lam Diệp trầm giọng "Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa". Lão nhân gia khẽ thở dài một hơi nặng nề, trong nháy mắt nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Lam Hi Thần một hồi lâu, chợt buột miệng thốt ra “Ngươi đã gặp phải ủy khuất gì rồi, đúng không?”.

Đại bích nhân Lam thị là kim châu bảo ngọc trên tay ông, do ông nâng niu từ bé đến lớn mà còn không rõ hay sao, có thể nháo ra một màn chấn động như vừa rồi khẳng định chỉ có thể là gặp phải ủy khuất.

Giờ phút này, tâm tình của Lam Hi Thần đang cực kỳ khủng hoảng. Nghe được một lời này, trái tim vừa rồi còn võ trang đầy đủ của y lập tức bị đánh bại, nước mắt như trân châu đứt dây rào rạt mà rơi, cả thân thể cũng lung lay đổ quỵ xuống đất.

Ngụy Vô Tiện cuống quít đỡ lấy y: “Huynh trưởng, cẩn thận”.

Lam Diệp thấy vậy liền bước xa gấp tới cầm tay Lam Hi Thần, thanh âm khàn khàn trấn an “Được rồi! Hi Thần, ngươi trước cứ bình tĩnh, thúc công ta đây việc gì đều có thể hiểu. Ngươi đến cùng có ủy khuất gì cứ từ từ nói. Dù ta không thể đối đầu Chính Chương Thánh đế, nhưng sẽ làm mọi cách để giải quyết vấn đề cho ngươi”.

Lam Hi Thần dùng sức cầm tay ông, ngữ khí run rẩy thốt lên “Thúc công, nhiều năm như vậy, ta chưa từng vì bản thân mà tự ý làm việc gì lớn ảnh hưởng đến vinh quang gia tộc, nhưng lần này..... lần này.....ta xin lỗi, ta thực sự không thể nhịn được nữa. Chính là đế quân hắn..... hắn.......”.

Lam Mặc Đình vốn đã không hành vi nháo loạn mới đó của Lam Hi Thần, nghe vậy lại càng phát cáu hơn “Có chuyện liền nói, đừng có tự dưng học đâu ra cái tật xấu nói không phóng khoáng đó! Đệ nhất ưu tú trong bảng xếp hạng công tử thế gia là đây sao? Nực cười!”.

Lam Khải Nhân mắt vừa lạnh vừa bén bắn về phía biểu huynh. Người làm thúc phụ vẫn luôn nghiêm khắc dạy dỗ như ông đây còn chưa mở miệng giáo huấn, biểu huynh này lại không ngừng hùng hổ với điệt nhi của ông là ý gì nha?

Lam Hi Thần cắn môi, mãi một lúc mới nén giận, vừa nấc vừa phồng mũi nói từng chữ một "Hắn căn bản không có thương ta!".

Mọi người "...!!!!".

Trán nổi gân xanh nhìn Lam Hi Thần nói một câu này xong còn làm trận khóc lớn, lửa giận trong lòng Lam Mặc Đình càng lên càng cao "Không thương ngươi? Hắn đích thân tới cửa cầu thân ngươi, cho ngươi cái vị trí Thánh hậu hàng vạn sinh linh cầu còn không được, ngươi lại bảo hắn không thương ngươi? Chẳng lẽ phải thỉnh hắn tới rước tận cửa mới là thương ngươi?".

Lam Hi Thần luống cuống lắc đầu "Biểu thúc, ý ta không phải thế....".

Lam Mặc Đình trợn mắt "Không phải thế? Theo ta thấy lại chính là như thế! Đã hồ nháo còn hại chúng ta bị vạ lây! Ngươi đó, cái gì mà bẩm sinh mang phượng mệnh, theo ta thấy là tai tinh càng đúng hơn!".

Lam Hi Thần càng nghe càng phát nghẹn. Biểu thúc quả nhiên không thích y, y nói cái gì đều là sai.

Lam Khải Nhân đứng nghe từ nãy đến giờ đầu đau đã muốn nổ tung, nhưng điệt nhi vẫn là điệt nhi dưới mí mắt của mình, thật sự nhịn không được thấy cảnh đứa nhỏ bị người khác bắt nạt, bèn ho khan một tiếng rồi trầm giọng "Hi Thần, ngươi cũng không phải nữ nhân, nếu vì dăm ba cái chuyện nho nhặt này mà đi nhõng nhẽo khóc lóc để người ta tùy tiện phán xét thì còn ra thể thống gì? Thúc phụ từ nhỏ dạy ngươi thế nào? Gia quy điều thứ ba trăm lẻ bảy viết ra sao?".

Ngụy Vô Tiện nghe được câu cuối thật muốn thổ huyết thay Lam Hi Thần một phen. Lam Khải Nhân cũng thật là, rõ ràng bênh vực điệt nhi mà vẫn không quên theo thói quen giở bài ra kiểm tra, nếu tiếp theo Lam Hi Thần mà còn bình tĩnh đọc nội dung điều thứ ba trăm lẻ bảy kia, hắn nhất định sẽ phát hoảng mà co giò chạy mất trước tinh thần học tập cao độ của người nhà này.

Rất may, Lam Hi Thần không có hơi sức đi trả bài. Một câu đó của thúc phụ tôn kính lại chọc trúng nỗi đau của y lần nữa, tiếng khóc khó khăn lắm mới hạ xuống ban nãy giờ lại lập tức bật ra.

Lam Vong Cơ ôm bờ vai đang run rẩy của huynh trưởng, đau lòng không thôi, quay qua nói với Lam Diệp "Thúc công, Vong Cơ cảm thấy trong chuyện này có điểm không thỏa đáng".

Lam Diệp nhíu mày "Không thỏa đáng?".

Lam Vong Cơ đỡ Lam Hi Thần ngồi lên giường, chậm rãi nói "Khoan kể tới vì thân phận cao không tới đón dâu, Vong Cơ không tin huynh trưởng tự nhiên lại muốn lui hôn, càng không thể chắc chắn đế quân không có làm gì đó kích động huynh trưởng".

Ngụy Vô Tiện xoa cằm suy nghĩ một chút, cũng nói thêm "Ta cũng cảm nhận như Lam Trạm! Trong chuyện này có quá nhiều gúc mắc, nhất thời chỉ nghe từ một phía của huynh trưởng là không rõ ràng. Dù sao đế quân vẫn chưa có hồi đáp, tạm thời chúng ta cứ im lặng chờ xem sao".

Chẳng hạn như chờ xem tại sao Lam Hi Thần lại đốt giá y, tại sao ban nãy Nhiếp Hoài Tang nghe tin lui hôn liền không có phản ứng kích động muốn đi hỏi tội, ngược lại chỉ nói hai chữ "Tốt thôi" đại ý như đã đoán trước thậm chí là còn mong như vậy?

Lam Diệp vuốt râu, gật đầu tỏ vẻ thấy hợp lý, lại nhìn Lam Hi Thần đánh giá một phen, rốt cuộc thở dài "Vong Cơ, ngươi chăm sóc huynh trưởng cẩn thận. Chuyện này liền tạm thời ngừng tại đây".

Lam Mặc Đình mặt xám mày tro không thỏa mãn "Nhưng mà....".

Lam Diệp liếc một cái khiến lão im bặt vội nuốt xuống những gì sắp tuôn ra miệng. Ông nheo mắt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Lam Mặc Đình, ngữ khí không lạnh không nhạt "Đủ rồi! Ngươi thấy tình hình tâm trạng của Hi Thần hiện tại có thể hỏi ra được mấy câu? Chờ vài ngày nữa nó bình phục, nếu bên phía đế quân vẫn không có động tĩnh, khi đó ta và mấy trưởng lão sẽ tra tới chuyện này sau".

Lam Vong Cơ cung kính đáp ứng, suy nghĩ một chút, lại nói thêm "Bên phía Linh Chiếu cung, nếu cần thiết ta sẽ thay huynh trưởng tới đó. Chỉ hy vọng trước khi huynh trưởng lấy lại bình phục sẽ không ai đến làm phiền hắn".

"Không ai" ở đây hiển nhiên đang cố tình ám chỉ Lam Mặc Đình, đồng thời ngữ khí kia lọt vào tai lão nghe như là đang cảnh cáo, khiến cho mặt lão phi thường khó coi. Tuy nén giận thì vẫn phải nén giận, nhưng thâm tâm Lam Mặc Đình thật muốn một tay xách cổ áo Lam Vong Cơ, một tay chỉ lên trời ngửa đầu hỏi lớn: cái tên hỗn trướng Lam Vong Cơ này có phải từng lén thề thốt ở đâu đó sẽ là khắc tinh cả đời của lão đúng không, bằng không vì cớ gì hắn lại chẳng bao giờ nhường khí thế cho lão dù chỉ một tấc?

Lam Hi Thần cứ thế trải qua một ngày đại hỷ đầy bất ổn, mà Thất Tịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net