Chương 7: Vương Quang Quốc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh đó cũng nghe thấy một giọng khó nghe, trong lòng cảm thấy bực bội định quay sang quát mắng vì làm ồn trong lúc trò chuyện của họ. Cũng may bọn họ tin ý, nếu không phải là nhìn thấy tên họ Vương kia chân đã đặt vào cửa trước sợ rằng một màn này sẽ khiến bọn họ thất kinh bạc vía vì tự đâm đầu vào chỗ chết.

Không cần nói cũng biết, tên Vương Cung này ỷ gia thế khủng bố, suốt ngày chơi bời lêu lỏng bắt nạt kẻ yếu thế, chỉ cần nhìn thấy hắn thôi thì ai ai cũng đều phải bỏ chạy nếu không muốn chết. Sợ nhất là lúc đi giữa phố đụng trúng hắn, bị đánh cho tàn phế hay dùng đủ mọi trò lăng nhục mà hành hạ thì thật sống chỉ thêm nhục.

Tên này không khác gì tiểu bá vương hung ác ở thành Phụng Quang này. Hầu như ai cũng mong hắn chết đi cho khuất mắt, không chỉ có mỗi hắn chết là đủ, mà phải cả dòng tộc nhà hắn chết cũng không xứng đủ đền tội.

Lúc này một người đàn ông trung niên vội chạy đến giơ tay cung kính cười cười mấy cái nhẹ nói gấp :

-Tiếp đãi chứ, tiếp đãi chứ. Vương Cung thiếu gia đến ghé vào cái tiệm quèn này của tiểu nhân thì thật là quý hóa quá...

Vương Cung nhìn qua lão già quản lí ở đây ánh mắt có hơi dễ chịu lại, nhanh chóng hắn thu cây quạt trong tay lại nhẹ chỉ vào trước ngực người đàn ông đó đẩy qua 1 bên tránh đường, vừa đi vừa nói lớn :

-Còn chờ ông phải nói sao?. Thế nào, hôm nay chỗ của ta không có con sâu cái kiến nào tranh giành chứ ?

Nhất thời ánh mắt của người trung niên kia nhíu lại một cách đầy khó coi. Kì thực mọi hôm tên gia hỏa này thường đến sớm rồi đi, vì đã quá giờ mà hắn hay đến, cứ tưởng tên nghiệt súc này hôm nay không đến, đúng lúc đứa trẻ kia đi vào mà lại hết chỗ ngồi nên đã cho nó ngồi ở đó.

"Quả thật là may mắn, dù sao đây chỉ là một đứa trẻ, có thể không lấy tiền trà và điểm tâm rồi đẩy nó qua bàn khác, với tính cách của tên Vương Cung này không phải tệ đến mức cả đứa nhỏ cũng không tha đấy chứ?, thiết nghĩ cũng là nên làm như vậy sẽ tốt hơn" - Người trung niên thầm nghĩ.

Mau chóng nhận ra vấn đề, người đó vội vội vàng vàng tiến lên phía sau của Vương Cung cười đầy vui vẻ nói vội :

-Sao có kẻ dám giành chỗ đó của ngài được, nếu quả thật có kẻ đó thì sợ rằng hắn ăn nhầm mật gấu rồi đấy chứ. Tiểu nhân sẽ cho người chuẩn bị cho ngài ngay đây ạ. Người đâu, mau dọn dẹp chỗ ngồi cho Vương Cung thiếu chủ nhanh lên.

"Rõ" ! Mấy tiếng hô vang lên, những kẻ giúp việc chạy ra chạy vào tới tấp. Cũng có thể nói đây là kiểu hành động phân biệt đối xử giữa kẻ có địa vị và bè lũ thấp kém, chỉ cần một tiếng nói cũng có thể thấy được sự phân biệt giữa chốn phàm nhân này thế nào.

Vào lúc này, Hắc Dương khi nghe tiếng nói của Vương Cung, lúc đầu có hơi khó chịu nhưng rất mau lại chẳng quan tâm nữa. Hắn lại ngồi thẩn thờ nhìn ra xa xa của mặc hồ, vì đây là một quán trà đệ nhất quán của thành Phụng Quang, nên đôi chút tiên cảnh này cũng không phải là thiếu.

Vào lúc này tâm trạng của y rất thanh thản và có hồn, khoảng thời gian này đối với Hắc Dương thật sự rất vui vẻ. Thì ra bao lâu nay sống một cuộc sống tầm thường lại yên bình và ngập tràn sức sống như thế, đây là loại cảm giác mà hắn thèm có. Loại cảm giác của đại ma đầu đang muốn xám hối và gọt rửa để trở lại làm người, nó giống như một loại ma thuật thu hút hay huyễn thuật mê hoặt ai đó chỉ muốn sống đơn giản nhưng đầy chất sống.

Nhưng đáng tiếc, loại tâm trạng này không hẳn sẽ tồn tại mãi mãi. Nó cũng giống như một cái quy luật nào đó của nhân gian, rất giống như kiểu gieo vận gặp sự việc (ai học triết lí sẽ hiểu).

Vào thời khắc này. Khi hắn đang mãi mê nhìn trời nhìn đời, cũng là lúc từ phía sau y một giọng nói đầy kính trọng vang lên với khí thế vui vẻ hòa nhã :

-Vị tiểu huynh đệ này có thể cảm phiền nhường chỗ cho người khác được không ?

Hắc Dương lúc này tâm trạng hắn lại một lần nữa không vui, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh hơn liếc mắt nhìn tên phục vụ trước mặt đáp lại :

-Sao ta phải nhường chỗ? Ta có định quỵt tiền của các người sao?

-Không không. Xin tiểu huynh đệ thông cảm, có một vị đại nhân rất có gia thế yêu cầu, chúng tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ đâu có dám chọc giận những kẻ quyền thế. Nếu quan khách chịu nhường chỗ, thì lâu quán sẽ không lấy tiền của cậu. Cậu thấy thế nào ? -Tiểu nhị nhanh nhẹn đáp.

Trong sâu thẩm ánh mắt của Hắc Dương là một tia bực bội, hắn đang có tâm trạng nên không hứng đoi co với kẻ kia. Từ tay tiểu tử ấy liền xuất ra một túi bạc thuận tay ném về phía tay tên phục vụ, ánh mắt lại đưa sang nhìn hồ nước chẳng quan tâm nữa đáp lại :

-Chỗ này cũng đủ để ta bao cái quán này. Đi đi, ta không có tâm trạng để nói nữa. Bằng không, đừng trách ta không khách sáo.

Lời hắn chưa dứt, một luồng gió từ đâu phát ra đẩy tên tiểu nhị ra sau mấy bước lảo đảo, làm cho hắn một phen kinh hồn, mồ hôi chảy dài trên trán. Không nói thêm, tiểu tử trước mặt quả thật không phải kẻ tầm thường, lời hắn nói nhất định không phải là đùa.

Nhanh như cắt, tên phục vụ liền lùi ra sau bước nhanh xuống lầu tiến thẳng về phía Vương Cung và chủ quán khuôn mặt đầy sợ hãi và khó coi nhìn họ.

Người chủ quán tinh ý liền nheo mắt nhìn hắn đầy lo lắng vội hỏi gấp :

-Sao? Ngươi chuẩn bị xong chưa ?

-Dạ... dạ chưa... - nam nhân phục vụ trả lời.

-Cái gì ? Sao lại chưa xong ? -Người trung niên sắc mặt khó coi vội quát lớn.

-Tiểu nhân thật sự không thể đuổi tên tiểu tử ấy đi. Hắn còn ném cho tiểu nhân một cái túi đầy ngân lượng bảo đủ để bao lâu quán chúng ta, nếu còn làm phiền ... hắn sẽ không khách khí.

Lúc này, sắc mặt tái nhợt của mấy người phục vụ gần đó càng thêm xuống sắc. Quả thật không biết ai có lá gan dám đối đầu với tên gia hỏa Vương Cung này, chưa kể đến chỉ chuyện nhỏ này thôi lâu quán cũng khó tránh khỏi một kiếp bị vạ lây, quả thật đúng là xui xẻo.

Người trung niên tim đập loạn, sống lưng có phần hơi ớn lạnh. Loại hành động này quả thật ngoài dự kiến của lão, cứ nghĩ chỉ bằng mấy cái lợi ích đó sẽ khiến một đứa nhóc dễ dàng nghe lời, không ngờ vừa đề cập tới đã bị nó ném một đống bạc vào mặt rồi hăm dọa đuổi đi. Thật lòng mà nói tên tiểu tử này rốt cuộc là con cháu quyền thế nào mà lại dám cả gan chống lại tên Vương Cung này, nếu quả thật chọc giận tên khốn kế bên. Sợ rằng đứa trẻ kia sẽ gặp chuyện, nếu nó mà là con cái của quyền quý, thế nào cũng sẽ bị vạ lây. Trâu bò hút nhau ruồi muỗi cũng chết mà.

Đáng tiếc, không cần đợi người kia biện minh, tên Vương Cung sắc mặt đã thêm khó coi, từ trước đến nay chưa có kẻ nào dám làm ra cái chuyện khinh thường đuổi đi này với hắn. Hôm nay hắn thật sự đã động sát tâm, để xem tên xấu số nào dám chống đối hắn.

-Hừm không biết sống chết. Ta thật muốn xem, kẻ nào dám ngăn cản bổn đại gia ta !

Giật mình vì lời nói của Vương Cung. Người trung niên định đưa tay kéo hắn lại ngăn cản, đáng tiếc tên này cũng là kẻ tu tiên, tu vi đã đạt Địa cấp trung kì. Một đường bay lên trên lầu, phía sau là đám lính hơn chục tên Địa Cấp sơ kì và luyện cốt cảnh đỉnh phong trợ giúp.

Chỉ thoáng nghe mấy tiếng gió. Cả lâu quán đột nhiên im lặng, họ từ lâu đã quan sát mọi chuyện nên rõ diễn biến ra sao, hôm nay có một màn kịch hay thật chắc chắn phải xem ra sao để biết kẻ nào dám đắc tội với tên Vương Cung đó.

Lúc này bốn phía chăm chú nhìn Vương Cung và đám thuộc hạ đứng bao vây tầng hai, phía trước mặt họ là Hắc Dương đang thẩn thờ nhìn ra ngoài hồ đầy tâm trạng.

Vừa nhìn thấy Hắc Dương, ánh mắt tên Vương Cung hơi khó chịu liền nhìn qua đám thuộc hạ ra ý lôi tiểu tử trước mặt lại đây.

Hiểu rõ dụng ý của chủ nhân. Hai tên luyện cốt cảnh đỉnh phong nhanh như gió thổi lao đến một tay bắt lấy Hắc Dương. Đáng tiếc, chúng chưa kịa lại gần y đã bị 1 luồng nội lực đánh văng ra xa bay thẳng qua bức tường thủng mấy lỗ rồi lao ra đường lớn trước cửa tiệm.

Chứng kiến một màn hết sức khó tin đó. Những kẻ ở gần đấy liền vội nín thở, cả mấy người phục vụ và chủ quán vừa tiến lên tầng 2 chứng kiến một màn này thật như vạn lôi đánh nganh tai.

Tiểu tử trước mặt rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà hai cao thủ như vậy đều bị đánh bật ra còn chưa chạm nổi 1 cộng tóc của hắn. Loại hành động này quả thật quá sức khó tin đối với một đứa trẻ như Hắc Dương.

Ngay cả bản thân tên Vương Cung cũng giật mình không ngớt, thật sự mà nói bản thân y dù là Địa Cấp trung kì cao thủ, nhưng màn vừa rồi hắn còn chưa kịp nhận ra đã thấy hai tên lính văng ra ngoài đường chưa rõ sống chết, lúc này trong lòng hắn cũng có chút kiêng kị nhưng không thể giấu được sự giận dữ của hắn đối với tên súc sinh tiểu tử trước mặt.

-Gỉa thần giả quỷ trước mặt bổn đại gia. Ta muốn hắn chết, lên cho ta ! -Vương Cung hét lớn chỉ tay vào Hắc Dương đầy giận dữ.

Dù đang giật mình hoảng sợ, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hét của chủ nhân, hơn tám kẻ còn lại liên tục lao vào xuất ra linh khí truyền vào pháp bảo binh khí hạ phẩm một chiêu đánh thẳng vào người Hắc Dương một đòn lấy mạng.

Đáng tiếc, dưới thế công kích của đám sâu bọ. Một tia linh lực trong người Hắc Dương chỉ nhẹ xuất ra hóa thành hơn 8 bàn tay bắt lấy chiêu thức của tám gả cao thủ kia như không, chưa kể đến còn trói chúng lại rút cạn sạch đi tu vi của chúng khiến chúng trở thành phế nhân trước bao nhiêu ánh mắt của kẻ tu nhân xung quanh đó. Loại hành động này quả thật là tàn bạo, nhưng cũng chính vì chúng ngu dốt khi đã tự đem mình chọc giận phải một ma đầu đang cố tỏa ra lương thiện này và cái giá cho sự ngu dốt đó của chúng chính là đánh cược bằng tu vi bị phế, từ nay về sau không thể tu luyện được nữa.

-Ta đã bảo nếu dám làm phiền ta, hậu quả sẽ thế nào mà ?

Ánh mắt của Hắc Dương lườm qua nhìn thẳng vào sâu đôi mắt của Vương cung khiến hắn rung rẩy như gặp phải ma, sợ đến nổi hai chân đứng không vững muốn té nhào xuống đất mà không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC