☆Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Ngọc La Sát nắm mũi đi một buổi sáng, lúc này rốt cuộc biến chuyển về một ván, Lục Quân Hi âm thầm cao hứng trong lòng. Nhất là lúc hắn lấy La Sát bài xoay người rời đi,  nhắc nhở nhiệm vụ cuối cùng hoàn thành khiến hắn chút nữa cười ra tiếng.

Nhận phần thưởng nhiệm vụ cho, trên giao diện kỹ năng liền nhiều thêm một icon mới, trên đó ghi là "Tùy tiện xuyên việt thời không một lần, thỉnh lựa chọn tọa độ". lục Quân Hi nhấn icon một chút, giao diện trước mặt liền biến thành loại bản đồ thần hành ngàn dặm, trên đó chỉ có hai địa điểm, một là đại biểu cho thế giới của hắn trước khi xuyên việt, một cái đại diện cho tổng võ hiệp thế giới.

Lục Quân Hi hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế tâm tình kích động, đóng kín giao diện. Hắn còn cần ở lại thế giới này mấy năm, ít nhất tại lúc Chu Lệ đăng cơ, ngôi vị hoàng đế vô ưu xong rồi lại rời đi. Này không chỉ là hoàn thành hứa hẹn với Chu Nguyên Chương, mà cũng là trách nhiệm của hắn.

Nếu nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành, phần thưởng cũng đã lấy đến tay, hắn cũng không sốt ruột. Dù sao dùng chuyện bị Ngọc La Sát giết chết hồi doanh địa sống lại có thể đem tên kia ngăn trở một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này, Ngọc La Sát hẳn là sẽ không làm ra hành động khác người gì. Liền tính nếu có làm thì hắn cũng có thể trực tiếp quay về hiện đại.

Trở lại phòng của mình, tâm tình rất tốt ôm lấy Tây Môn Xuy Tuyết nhỏ nhỏ mềm mềm trong tay bà vú, Lục Quân Hi bắt đầu tự hỏi vấn đề bắt đầu dạy trẻ nhỏ.

Xuyên qua nhiều năm như vậy, nọi dung tình tiết cơ bản của tiểu thuyết hắn cơ bản quên sạch sẽ, hiện tại chỉ có thể nhớ kỹ tên vài người hắn cũng rất thỏa mãn. Về Tây Môn Xuy Tuyết, ấn tượng của Lục Quân Hi cũng chỉ còn vỏn vẹn vài cái, trừ bỏ "Hảo bằng hữu của nhân vật chính", "Nam trang chủ thổ hào trạch Vạn Mai sơn trang", "trong mắt chỉ có kiếm không có nhân kiếm đạo chi thần" mấy cái khác đã không còn nhớ nổi.

Nhi tử có tiền đồ đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng trình độ nhân khí một điểm cũng không có, kia liền khiến cha bận tâm. Lục Quân Hi cảm giác, thần cảnh giới rất cao thâm, hắn phàm nhân không thể lý giải, làm nhi tử phàm nhân........Tây Môn Xuy Tuyết ngươi vẫn là tử thừa phụ nghiệp đi, ngoan.

Tiểu anh nhi Xuy Tuyết hai tháng này không có nháo qua, không giống anh nhi khác không có chuyện liền khóc, số lần hắn khóc thật sự hữu hạn. Đại đa số thời điểm, Tây Môn Xuy Tuyết chỉ là mở to mắt trong suốt sáng ngời nhìn trang sức phẩm đeo kiếm có trong phòng, thẳng đến khi hắn đói bụng hoặc là tiểu.

Lục Quân Hi tỏ vẻ, tính sau này sẽ trở thành Kiếm Thần, hiện tại Tây Môn Xuy Tuyết vẫn chỉ là tiểu anh nhi, đái dầm cái gì thực bình thường ╮(▔▽▔")╭

Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thanh kiếm kia, chính là Ỷ Thiên kiếm cùng Đồ Long đao bị hủy đi năm đó, Trương Vô Kỵ một lần nữa đúc hai thanh kiếm. Sau khi đúc thành công, Trương Vô Kỵ liền đem một trong hai thanh kiếm cho Lục Quân Hi, một thanh khác thì đem cho Chu Chỉ Nhược.

Lục Quân Hi không phải kiếm khách, đối với kiếm cũng không có sở thích, tại hắn xem ra, chỉ cần có song đao Minh Giáo liền tốt. Bởi vậy thanh kiếm kia tuy rằng được Lục Quân Hi mang theo, cũng được bảo dưỡng tỉ mỉ, lại thủy chung chỉ cso tác dụng duy nhất là trang trí mà thôi. Tỷ như khi vào thành, thanh kiếm kia liền bị hắn đặt ở Hợp Phương Trai, hoàn toàn biến thành đồ trang trí.

Tây Môn Xuy Tuyết dưới tình huống ngẫu nhiên nhìn đến thanh kiếm này, ngay sau đó, chỉ cần bà vú đem hắn ôm đến chỗ không nhìn thấy được thanh kiếm, hắn liền sẽ khóc, này cũng là lần đầu tiên Tây Môn xuy Tuyết khóc.

Thanh kiếm kia treo trong phòng Lục Quân Hi, bà vú cùng lão chưởng quầy không rõ ràng cho lắm, còn tưởng là tiểu chủ nhân Tây Môn Xuy Tuyết là nhớ cha hắn sốt ruột, rối rắm cảm khái hài tử dính người lại thông minh, nhỏ như vậy liền nhớ rõ phụ thân. Nhưng tại lúc Lục Quân Hi trở về, liền để Lục Quân Hi tự mình ôm hắn, Tây Môn Xuy Tuyết cũng là vừa ra khỏi phòng liền khóc, bộ dáng cực kỳ đáng thương, khiến Lục Quân Hi cảm thấy thú vị cố ý ôm hắn ra ngoài khóc a khóc (......) lại ôm trở về.

Qua vài lần như thế, người trì độn cũng minh bạch, Tây Môn Xuy Tuyết không phải dính phụ thân mà là thích phòng của phụ thân. Vì thế tiểu anh nhi Xuy Tuyết thân thể khỏe mạnh, hắn vẫn được đặt ở trong phòng Lục Quân Hi.

Đáng tiếc Lục Quân Hi còn chưa kịp nghiên cứu nguyên nhân dị thường của Tây Môn Xuy Tuyết liền bị chiêu vào hoàng cung, hiện tại rốt cuộc thoải mái một chút, hắn có thể hảo hảo trao đổi cùng nhi tử.

Một bên ở trong lòng nở chút bông, một bên duy trì trạng thái không cảm xúc để che mắt, vươn hai ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phì đô đô của anh nhi, Lục Quân Hi phát hiện ánh mắt nhi tử cũng không ở trên người hắn. Hắn nghĩ nghĩ, lại ôm Tây Môn Xuy Tuyết chậm rãi đi một vòng quanh phòng, cuối cùng cũng phát hiện ra là cái gì hấp dẫn nhi tử từ trước cho tới nay.

Thanh kiếm treo trên tường kia, Lục Quân Hi còn chưa đặt tên cho nó. Không phải không nghĩ ra được cái tên nào, mà là Lục Quân Hi không nghĩ ra được cái tên nào hay cả. Tên bình thường một chút, thì thật xin lỗi khí tức bá khí trắc lậu của Ỷ Thiên kiếm với Đồ Long đao tại thân kiếm. Còn tên cực phẩm thì Lục Quân Hi lại không nghĩ ra được cái nào hay cả.

Lục Quân Hi không cần kiếm, ý tưởng lúc trước muốn làm "Trường kiếm giang hồ bạch y kiếm khách" đã mất nhiệt độ, bởi vậy thanh kiếm này liền vẫn chưa có tên.

Hiện tại Tây Môn Xuy Tuyết "coi trọng" thanh kiếm này.... Một anh nhi, tuy rằng được lấy ra từ rương bảo, nhưng hắn vẫn là anh nhi! Chẳng lẽ này nhất định muốn trở thành Kiếm Thần anh nhi sao?! Khóe miệng Lục Quân Hi co giật một chút, nâng tay đem thanh kiếm trên tường lấy xuống.

"Tiểu Tuyết thích nó?" Lục Quân Hi tỏ vẻ "Xuy Tuyết" cái gì lưu cho con dâu tương lai gọi đi, làm trưởng bối gọi "Tiểu Tuyết" tương đối thân mật.

Tây Môn Xuy Tuyết chớp mắt, bàn tay nhỏ nhắn phì đô đô vung loạn trước mặt, y y nha nha, tựa hồ muốn chạm đến thanh kiếm kia.

"Hiện tại không thể được" khóe miệng Lục Quân Hi hơi giương lên, biểu tình nhu hòa xuống: "Chờ tới thời điểm người có thể tự mình cầm thanh kiếm này, cha liền đem nó tặng cho ngươi, được không?"

Cha cái gì, Lục Quân Hi cảm giác thần kinh bản thân thập phần cứng cỏi, hoàn toàn không có không thích ứng được cảm giác vui vẻ khi làm cha. Hắn trước khi xuyên việt đã hai mươi mốt tuổi, xuyên qua cũng được hơn mười năm, cộng lại chung một chỗ..... Lục Quân Hi phát hiện, nguyên lai hắn là người sắp đến tuổi trung niên!

Cho nên nói hắn có một nhi tử cũng là chuyện thực bình thường _(:3_/)_

Giống như nghe hiểu lời Lục Quân Hi nói, Tây Môn Xuy Tuyết vung tay nhỏ không phải với kiếm mà là trực tiếp nắm lấy mảnh vải y phục của Lục Quân Hi.

-- Không sai, là mảnh y phục, ngay cả khi chất lượng của nó tốt đi chăng nữa, cũng không thể che dấu được sự thật là hiện tại hắn đang mặc một bộ y phục lộ hơn phân nửa lồng ngực.

Sau khi mới vừa cùng Ngọc La Sát ngả bài trấn trụ đối phương, Lục Quân Hi quang minh chính đại mặc bộ Ác Nhân Cốc trận doanh Minh Giáo, không có thay đổi vẻ ngoài của y phục. Dù sao tân sinh của Minh Giáo đã thống nhất phục sức, phong cách với bộ này của hắn thập phần tương tự, hắn là giáo chủ mặc thành như vậy cũng không có gì lạ. Huống hồ Minh Giáo tốt xấu so với Ngũ Độc có thể nhiều hơn một khối vải dệt chặn phía sau lưng, vẻ ngoài so với bộ của Ngũ Độc kia mới nghiêm túc phong tao.

Sau khi hai cha con giao lưu xong, Lục Quân Hi cảm thấy mỹ mãn buông tiểu anh nhi Xuy Tuyết xuống, đang chuẩn bị đi lật lại điển tịch cấp thanh kiếm kia một cái tên cấp bậc cao tầng thượng khí, Ngọc La Sát đến.

"Ngươi đi ra ngoài trước đi." sắc mặt Ngọc La Sát không tốt lắm, bà vú nhìn hắn một cái, cũng không dám phản bác, thấy Lục Quân Hi không phản đối, rất nhanh liền ra khỏi phòng, còn thập phần cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa lại.

Lục Quân Hi: "......." Bà vú ngươi đây là đang làm cái gì!

Trong bụng thổ tào một đống, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc La Sát, không nói gì. Làm một phụ thân khác của Tây Môn Xuy Tuyết, Ngọc La Sát đến xem nhi tử cũng là bình thường..... Đi? Chỉ là sao hắn có cảm giác Ngọc La Sát có chút không thích hợp?

"Ta nghĩ rất nhiều." Ngọc La Sát đột nhiên mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Dù có thế nào ta cũng sẽ không buông tay."

Hắn vẫn cảm giác thái độ Lục Quân Hi đối với hắn có chút kỳ quái, ở chung nhiều năm như vậy, có mấy lần rõ ràng chính là động tâm với hắn, thế nhưng Lục Quân Hi lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với hắn. Hắn tưởng rằng, Lục Quân Hi để ý "Tây Môn Lục" mà thôi, sớm hay muộn sẽ chấp nhận hắn.

Hiện tại xem lại, hắn căn bản là chưa bao giờ đoán trúng qua suy nghĩ trong lòng của Lục Quân Hi, còn cảm thấy bản thân rất tốt, này thật đúng là.......

Tự làm tự chịu, Ngọc La Sát lần thứ ba nghĩ tới câu này.

Hắn âm thầm cười khổ, nhưng mà...... Đối với Lục Quân Hi, hắn có thể nào buông tay? Lại như thế nào buông tay? Khi chấp niệm cùng chí ái thành một thể, ai còn có thể chặt đứt? Cái gọi là chấp mê bất ngộ.

Ngọc La Sát lần đầu nhấm nháp tư vị co rút đau đớn từ trái tim, nếu là người khác, hắn sớm đã trói lại, nhốt vào tổng đàn Tây Phương Ma Giáo, ngăn cách, mỗi ngày mỗi đêm chỉ có thể tiếp xúc với một mình hắn. Đáng tiếc Lục Quân HI lại một lần nữa chứng minh sự thật rằng đó căn bẳn chính là vọng tưởng.

May mà giữa bọn họ còn có nhi tử huyết mạch tương liên, Ngọc La Sát cân não nhanh chuyển, hắn vẫn có khả năng lấy được thứ mà hắn muốn. Lục Quân Hi đối với hắn đều không phải vô tình, điểm này Ngọc La Sát có thể nhìn ra được, tuy rằng đối với chuyện Lục Quân Hi cố chấp nhận định bản thân vô tâm với hắn khiến Ngọc La Sát thực đau đầu.

Hài tử này tựa hồ có chút thần kỳ, liền cùng Lục Quân Hi hốt đại hốt tiểu, chết đi sống lại thần kỳ giống nhau. Ngọc La Sát tỏ vẻ, đối với hết thảy chuyện này, hắn đã có thể trấn định tiếp nhận. Ngọc La Sát suy đoán, võ công Lục Quân Hi vốn thập phần kỳ lạ, đợi đến sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Lục Quân HI lại lần nữa thức tỉnh lại, mà hình thể biến nhỏ lại hẳn là di chứng của nội công tâm pháp.

Làm rõ suy nghĩ, Ngọc La Sát cũng không phải là người nhẹ giọng lùi về phía sau, bằng không như thế nào có thể một tay thành lập uy chấn Tây Phương Ma Giáo Tây Vực? Hắn muốn cái gì thì nhất định phải có được, vô luận quá trình có bao nhiêu gian khổ.

Ngọc La Sát ái mộ Lục Quân Hi, điểm này không thể nghi ngờ.

Quyết định chủ ý, Ngọc La Sát đi về hướng phòng Lục Quân Hi, hắn cần cùng đối phương hảo hảo "nói chuyện".

Quả nhiên giống như hắn phỏng đoán, Lục Quân Hi không có để ý. Đây là có thể hay không giải thích, những lời lúc trước, có lẽ cũng không phải ý định ban đầu của Lục Quân Hi, mà là hắn có nguyên nhân nào đó không thể không nói như vậy?

Nghĩ tới điểm này, tâm tình Ngọc La Sát tốt hơn một chút.

Bất quá hắn không có biểu hiện lên trên mặt, ngược lại cố ý làm sắc mặt tái nhợt, một bộ nhìn qua liền thành bộ dáng muốn đau lòng đến ngất cười thảm nói: "Ngươi hận ta cũng không sai, thế nhưng ngươi đồng dạng đối với ta động tâm. Ngươi tới giết ta, nếu ta may mắn không chết, ngươi cho ta một cơ hội, được không?"

=========================================

Editor có lời muốn nói: Sắp tới mị sẽ đi quân sự trong 2 tuần nên đừng hối chương mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net