Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vụ này… hủy!” – Chần chừ thêm vài giây, Chanyeol mới cất lời. 

“Anh nói cái quái gì vậy Park Chanyeol? Anh có biết chúng ta kiếm được bao nhiêu sau vụ này không hả? Anh sợ tôi sẽ thất bại? Thôi nào, đừng bi quan như thế chứ, anh đã có một cộng sự là thiên tài đấy, tôi là Oh Sehun cơ mà.” 

Chỉ một chữ “hủy” ngắn gọn cũng khiến cậu phản ứng dữ dội. Park Chanyeol hôm nay quả thật quá lạ lung. Vốn dĩ anh ta là kẻ rất lắm mồm và tính tình cực kì thất thường nhưng chưa bao giờ có những biểu hiện như thế này.  

“Sợ cái cóc khô nhà cậu. Tôi chỉ… không muốn bắt cóc Kim Baekhyun. Cậu sẽ làm tổn thương cậu bé ấy mất. Chuyển vụ này qua cho tôi đi, tôi muốn vào căn biệt thự đó.” 

Tuy “sáng nắng chiều mưa” nhưng Chanyeol nổi tiếng cũng bởi rất biết giữ chữ tín. Còn bây giờ thì sao? Đùng một cái tự nhiên đòi thay chân cậu chui vào cái hang cọp đấy khác nào tự chui đầu vào rọ? 

Mẹ kiếp! Nếu Oh Sehun này mà không phải thân thiết gì với anh ta thì đã bóp nát cái yết hầu cứ liên tục chuyển động của anh ta rồi. 

“Tôi có ý định xấu với cậu ta như anh? Đột nhập? Rồi sao? Cả hai chúng ta sẽ cùng bị tóm gọn?” – Dường như không thể kiềm chế nổi sự tức giận, khuôn mặt Sehun trở nên gay gắt hơn bao giờ hết. 

“Đừng khinh thường tôi như thế. Cậu quên rằng tôi đã trải qua một khóa đào tạo điệp viên năm 16 tuổi sao?” 

Điều đặc biệt này của Park Chanyeol chưa bao giờ được tiết lộ, riêng chỉ có mình Oh Sehun được vinh dự biết đến bởi khi mới vào nghề, cách đây khoảng 3 năm, cậu đã trưởng thành lên rất nhiều nhờ sự hỗ trợ từ mọi kĩ năng anh có. Nói cách khác, chính Chanyeol cũng góp một phần không hề nhỏ để tạo nên sự hoàn hảo của Sehun hiện nay. 

“Bốn năm trôi qua rồi đấy anh bạn già, tôi chẳng tin tưởng anh đâu. Sao anh không để tôi bắt cóc cậu ta ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm chứ?” - Để đảm bảo cho sự an toàn của bản thân, cậu chẳng thể nào có lấy nổi 10% niềm tin vào anh ta. 

“Tôi không để Baekhyun ấy rơi vào tay kẻ bệnh hoạn như cậu đâu.”  

Tuy câu chữ đã xuất ra chẳng thể nào rút lại được, nhưng Chanyeol vẫn cần phải suy nghĩ thêm. Thật chẳng biết ai mới là kẻ “bệnh hoạn” nữa. 

“Damn it! Park Chanyeol. Anh nghĩ Xi Luhan của tôi ở xó xỉnh nào mà phải cần tới thằng nhóc con đấy? Ok ok, giờ anh muốn làm gì thì làm. Miễn sao đừng kéo tôi vào thứ rắc rối đó.” 

Biết mình chẳng thể nào lay chuyển nổi cái tên 4D kia, Sehun đành giơ tay đầu hàng. Thôi thì chờ thời cơ khác cũng được, còn hơn ngồi nhà đá mọt gông. Số tiền đó tuy có lớn, chỉ nghĩ tới thôi cũng chảy nước miếng, nhưng thề có chúa, Park Chanyeol mà không bị tóm thì Oh Sehun này sẽ bỏ nghề, quay về làm ăn lương thiện. 

“Oh Sehun! Tôi có chuyện muốn nhờ cậu. Cậu cứ thử từ chối xem, tôi đảm bảo cậu sẽ có mặt trên lệnh truy nã của cảnh sát Quốc tế.” - Vừa kịp lúc cậu đang định quay lưng đi thì âm thanh nhờ vả kiểu khủng bố ấy cất lên rõng rạc như hát Quốc ca.  

“Sao?” 

Nghe tới đây, máu não của cậu lại sôi lên sùng sục. Bọn cảnh sát đó chỉ biết tới vài đặc điểm sơ qua không đáng kể của cậu thôi chứ mặt mũi ra sao thì hoàn toàn mù tịt. Cái tên họ Park này, dám lắm chứ. Hắn mà đã nói thì chắc chắn sẽ chẳng nương tay ai. 

“Giúp tôi… vũ khí, trang bị,… và một số thứ cơ bản nha. Tôi cần học lại một lượt.” – Chanyeol nhe răng cười một cách ngớ ngẩn, đưa tay ra sau gáy làm điệu bộ gãi đầu ngượng ngùng. 

Trước đây anh chẳng khác nào “sư phụ” của Sehun, giờ lại phải mặt dầy nhờ “học trò” của mình giúp đỡ. Kể ra cũng có phần đáng xấu hổ.  

Đôi lông mày rậm nam tính trên khuôn mặt đang bốc hỏa kia nhăn lại chưa từng thấy, chúng dính sẳn vào nhau và tạo thành đường chéo trông khó chịu vô cùng.  

Bỗng nhiên, Sehun lao vào anh, đấm một cái thật mạnh lên bụng khiến anh ngã lăn ra sàn. Không những thế, cậu ta còn đưa chân ra phía sau, lấy đà, sút vào mông anh rồi hừ mũi bỏ về phòng khách. 

Chanyeol đau đớn, anh ôm bụng, lăn lộn vài vòng trên sàn nhà, mặt trở nên nhăn nhó như khỉ ăn ớt mà vẫn đủ sức gào thét: 

“Mẹ nó. Coi như đồng ý đấy Oh Sehunnnn…” 

[…] 

Ngày thứ 1: 

“Này Park Chanyeol, có phải 4 năm qua anh chỉ ngồi bàn giờ liệt luôn rồi phải không? Nhanh cái chân chút lên xem nào. Cả tay nữa, đừng cứng ngắc như vậy chứ?” 

Ngày thứ 2: 

“Kìa kìa, không phải cái dây đó. Mẹ nó mắt anh có quắng gà không thế?” 

Ngày thứ 3: 

“Anh có biết dùng súng không nhỉ?” 

[…] 

Thấm thoát đã một tuần trôi qua, có thể nói, đây là quãng thời gian tạo nhiều nếp nhăn trên da mặt nhất của Sehun. 

Đối với Chanyeol, anh chăm chỉ luyện tập một cách đáng bất ngờ và không hề thốt lấy nửa lời kêu ca, oán trách bởi Sehun rất hay “động tay động chân”.  

Đã từ lâu, sâu thẳm trong thâm tâm Sehun luôn ấp ủ suy nghĩ lớn lao rằng một ngày nào đó, cậu sẽ “vô tình” cắt phăng cái lưỡi hoặc bất kì bộ phận nào có thể phát ra âm thanh của tên họ Park này. Nhưng dù sao, nể tình anh em thân thiết lâu dài, cậu sẽ toàn tâm dốc sức cho hắn tiến tới cái động lực mang tên Kim Baekhyun đang trông ngóng từng giờ từng phút trong ngôi biệt thự mà theo cậu, với khả năng của Chanyeol là nguy-hiểm-không-cùng.  

Sehun giúp anh tất cả mọi thứ, từ A đến Z, mà theo suy nghĩ của cậu hiện giờ, ôn lại với anh ta hệt như học mới, may sao chỉ hơn người thường một tí ti do trí nhớ của anh ta nằm trong diện trác việt nên cậu không hề mất thời gian nhai đi nhai lại phần lí thuyết. 

Sau 7 ngày hóa thân thành con ong chăm chỉ, Chanyeol quyết định giành nguyên một ngày tròn trịa cho mình cùng Sehun chỉ để ăn và ngủ, hay còn nói cách khác là “phục hồi sức khỏe”.

[…] 

Ngày thứ 9: 

Hôm nay, Chanyeol cùng Sehun tới địa điểm bán hàng “nóng”, nơi chỉ những kẻ chuyên nghiệp trong nghề mới rõ. Anh chi trả một khoản tiền lớn để mua tất cả những vật dụng cần thiết cho đợt “thăm hỏi” lần này. 

Đầu tiên, chắc chắn là súng gây mê (Chẳng ai dại dột tới mức nổ súng đoàng đoàng trong căn biệt thự đầy lính canh ấy cả!), lưu đạn khí gây mê trên diện rộng, bút đa năng, “rệp” đá (Thiết bị nghe trộm, nhìn trộm dưới hình dạng con rệp, chúng thu nhập hình ảnh, âm thanh khiến chiếc đồng hồ điều khiển từ xa trên cổ tay Chanyeol có thể nhìn thấy mọi thứ chúng đi qua, nghe thấy mọi thứ “rệp” nghe được), tai nghe Bluetooth, kính tầm nhiệt sử dụng tia hồng ngoại,… và tất nhiên là không thể thiếu những món đồ cơ bản “xịn” nhất nhờ sự tư vấn của Kẻ trộm 007 – Oh Sehun. 

Ngày thứ 10: 

8.00am: 

“Awgggggggggggggggggghhhhhhhhhhhhh…..” 

Tiếng chuông đồng hồ gào thét đặc biệt do chính tay Chanyeol chế tạo vang lên, anh nhẹ nhàng tắt nó đi, với tay tới chiếc rèm cửa màu nâu sẫm tại đầu giường, mạnh mẽ vươn tay gạt chúng sang hai bên. 

Những tia nắng ấm áp cùng chút gió man mát chậm chạp lan tỏa vào căn phòng. Chanyeol đứng thẳng người, vươn hai tay cho thật dài và ngáp một cái vô cùng sảng khoái. 

Hôm nay là ngày cực kì đặc biệt với anh. Trải qua quãng thời gian ngắn ngủi chờ đợi, anh sẽ thực hiện điều mà khiến bản thân cứ thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc ấy thôi cũng đủ làm anh trở nên hưng phấn lạ thường. 

Sau khi hoàn thành tất cả thủ tục cơ bản cho một buổi sáng, Chanyeol lại trở về với chiếc laptop thân yêu, mở hệ thống camera trong khu nhà lên và bắt đầu tìm kiếm hình ảnh kia.  

Mục tiêu đầu tiên là phòng ngủ: hoàn toàn trống trơn, có lẽ cậu nhóc đang ăn sáng. Tiếp đến tới phòng ăn: chỉ có bóng dáng của vài người phục vụ và đầu bếp, có lẽ cậu nhóc đang chơi game. Rồi lại tới phòng giải trí: đèn điện chưa bật, tĩnh mịch như chưa từng hoạt động, có lẽ…. Chanyeol đang dần mất kiên nhẫn khi lục lọi hết phòng này tới phòng khác trong căn nhà khổng lồ để kiếm tìm Kim Baekhyun, đáp trả lại anh vẫn chỉ là không gian yên ắng nhàm chán. 

Bực tức, anh đập lướt một cái lên bàn phím khiến chúng tạo ra tiếng động rất tang thương. Có vẻ như chúng không muốn anh hành hạ mình thêm chút nào nữa nên đã vô tình chuyển chế độ sang chiếc camera theo dõi ở sân sau của khu biệt thự, nơi có hồ bơi ngoài trời. 

Hình ảnh quan sát hồ bơi riêng hiện lên, một lần nữa lại khiến Chanyeol phải há hốc mồm với Kim Baekhyun đang chơi đùa một mình với đàn bóng đủ sắc màu trong bể. Thấp thoáng dưới làn nước xanh mát rười rượi đó là làn da trắng sữa mịn màng và cơ thể gầy gầy nhỏ bé của Baekhyun. Ông trời đúng là đang nỗ lực trêu tức anh đây mà. Làm sao Chanyeol có thể ngồi yên bình tĩnh chờ đợi từ giờ cho đến tận tối mới hành động cơ chứ? 

Sehun nói anh bệnh hoạn cũng chẳng sai. Chỉ là bể bơi cùng một cậu nhóc có nhan sắc hơn người một chút thôi mà các mạch máu trong cơ thể ấy đã ầm ầm chạy loạn hết cả lên. Thậm chí khi ngắm những người mẫu bikini nóng bỏng trong tạp chí Playboy anh cũng chẳng hề có loại cảm giác như này. Nói đúng hơn thì, Kim Baekhyun chính là người đầu tiên tạo cho anh ham muốn mãnh liệt nhất từ trước tới giờ. 

Ngay sau đó, khi đã ngắm chán chê cũng tới lúc Kim Baekhyun bước lên bờ. Hai cánh tay thon nhỏ, trắng ngần vươn lên trên mặt nước, bàn tay kia mềm mại nắm vào chiếc thang và sử dụng chút sức lực để nâng cả cơ thể lên khiến nước bắn tung tóe, lấp lánh trong những tia nắng nhạt…  

“Bụp” 

Thật may sao, Sehun thức dậy từ khi nào đã đứng đằng sau anh, nhanh chóng gập chiếc laptop lại. 

“Ya, cậu làm cái gì thế hả?” 

Ngẩn ngơ mấy vài giây, Chanyeol quay đầu ra phía sau, trợn trừng mắt nhìn cậu. 

“Để giành tiết mục đó cho tới đêm đi, ông anh.” – Sehun trưng bộ mặt lãnh đạm như thường ngày của mình ra với anh, cậu nói mà chẳng có chút biểu cảm, tựa như đây chỉ là việc hết sức bình thường. 

“Oawwg…” 

Kêu lên âm thanh thở dài ngán ngẩm, anh dùng hai bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt mình mà suy nghĩ. 

Chanyeol chẳng thể hiểu nổi bản thân nữa. Vì cái cớ gì làm cho thứ cảm xúc lạ lẫm ấy trỗi dậy trong anh? Anh chưa từng ham muốn một người con trai đến thế. Làn da ấy, khuôn mặt ấy, cơ thể ấy, tất cả đều khiến anh khó chịu. Khó chịu bởi thời gian trôi quá chậm chạp, khó chịu bởi con người ấy đang mời gọi anh, khó chịu bởi… anh vô hình với cậu. 

Nghĩ tới đây, Chanyeol trợn trừng đôi mắt, phát tia nhìn tức giận với khoảng không trước mặt. Anh lắc mạnh đầu, ép cho khuôn mặt trở lại trạng thái vốn có của nó. Rồi bỗng nhiên, động lực thôi thúc phát sinh từ Kim Baekhyun như được dâng trào trong anh. Chanyeol đứng phắt dậy, mạnh mẽ bỏ ra ngoài để hoàn hảo khóa tập luyện của mình. 

… 

9.00pm: 

“Bắt đầu thôi nào Sehunie. Aww, tôi thấy run quá ah.” – Chanyeol cựa người cho thoải mái trong bộ quần áo mà Sehun sắm cho: bó sát, đen đặc từ đầu đến chân, mặt thì bịt kín chỉ để hở mỗi cặp kính hồng ngoại được đeo sẵn. 

Cả tối hôm đó, sau khi hoàn thiện mọi thứ, anh chỉ cầm chiếc đồng hồ để bàn trên tay, chăm chăm nhìn nó như muốn dùng sức mạnh của đôi mắt để dịch chuyển chiếc kim đồng hồ mau tới đúng chữ số mà anh cần. 

Cuồi cùng, điều đó cũng chỉ để giết thời gian, tuy không hiệu quả trên thực tế, nhưng rất hiệu quả đối với thần kinh hơi “chập mạch” của Chanyeol. 

“Ăn cái này đi, tôi chỉ lo anh đột nhập vào căn nhà đó xong thì kiệt sức, kết quả lại thành công cốc.” - Sehun đưa cho anh vài miếng nhân sâm bổ dưỡng, và vẫn không bỏ được thói xỉa xói vốn có của mình. 

“Cảm ơn cậu.” 

… 

Sehun chở anh trên chiếc xe hộp chuyên dụng của Chanyeol, trong đó là cả một hệ thống bao gồm cả chục cái máy vi tính hoạt động liên tục, bàn điểu khiển và đám dây dợ loằng ngoằng. Ngồi giữa chúng tuy có hơi chút đau đầu nhưng rồi cũng sinh quen. 

Chiếc ô tô ấy hoàn toàn trông rất bình thường, nhằm tránh gây sự chú ý. Tuy là kẻ trộm, nhưng chí ít Sehun cũng biết sự dụng máy tính. Nhiệm vụ của cậu là hoán đổi vị trí của anh, trở thành đôi mắt của Chanyeol, theo dõi toàn bộ hệ thống camera và dẫn đường cho Chanyeol, thông báo cho anh biết khi sắp có người đến gần. 

Họ đỗ xe bên lề đường, để cho chiếc xe bị che khuất bởi hàng cây rậm rạp, đương nhiên là đủ xa để các tên lính gác của không nhìn thấy và không có sự nghi ngờ gì. 

“Let’s do it.” 

... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC