Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói chuyện nãy giờ rồi, hay để tôi dẫn người đi thăm quan căn dinh thự này nhé?"

Tay đặt nhẹ ly trà vẫn còn vương hơi ấm xuống đĩa, đôi đồng tử xanh đáy ngẩng lên nhìn người đối diện, khuôn miệng nở nhẹ một nụ cười hiếu khách với người trước mặt.

"Cũng được."

Sải chân bước trên thảm đỏ của dinh thự, Bá Tước Vannistat ân cần chỉ điểm những thứ nổi bật bên trong căn dinh thự của chính mình, mà không để ý rằng, Thiên Thần Kawaragi đã phát chán từ lúc nào không hay, đôi đồng tử xanh da trời trong trẻo nhưng lại mang lại cảm giác lạnh lẽo như mùa đồng nhìn vào bóng lưng của người đàn ông trước mặt, sâu thẳm bên trong đôi đồng tử như có điều gì đó chưa được giải đáp.

Đột nhiên lại khựng người khi vừa đi qua căn phòng được đóng kín, đôi chân chần nhẹ nhàng bước đến gần cánh cửa, bàn tay nắm lấy tay nắm cửa, khẽ vặn định mở ra.

Ấy vậy ngay khoảnh khắc này, sau lưng người lại phát ra giọng nói vời đôi lời dịu dàng nhưng lại thấm đẫm sự cảnh cáo đến đáng sợ, khiến bàn tay của Thiên Thần Kawaragi lúc này đang nắm lấy tay nắm cửa bất giác khẽ run.

"Người đang làm gì vậy Thiên Thần Kawaragi?"

Đột nhiên phía sau lưng lại cảm thấy ớn lạnh lạ thường, bàn tay từ đâu lại nắm lấy tay của Thiên Thần Kawaragi, nhẹ nhàng nhưng lại lạnh đến thấu xương.

"Căn phòng này có rất nhiều bụi bẩn, không thích hợp với người đâu!"

Nói rồi liền nâng bàn tay của Thiên Thần Kawaragi lên, hôn nhẹ khiến người có chút giật mình, người đàn ông Vannistat nhìn phản ứng của Thiên Thần trước mặt thì chỉ cười nhẹ, sau đó liền đưa tay vào trong áo khoác, lấy ra một chiếc khăn tay đen tuyền được khâu bông hoa ly trắng thuần khiết một cách tỉ mỉ, cẩn thận lau nhẹ bàn tay của người.

"Chúng ta tiếp tục được chứ?"

Gương mặt dịu dàng luôn nở nụ cười nhẹ trên môi khiến cảm giác lạnh gáy của Thiên Thần Kawaragi lập tức biến mất, thay vào đó lại là cảm giác an tâm đến lạ thường, đôi mắt hướng nhìn về phía căn phòng được đóng kín, rồi lại chần chừ nhìn sang Bá Tước Vannistat, cuối cùng lại chọn đi theo người đàn ông mang lại cảm giác dễ chịu thoáng chốc.

Đôi chân sải bước vào nhà kính được trồng mọi loại hoa quý hiếm trên đất nước, hương hoa ly thoang thoảng khắp gian nhà kính, Thiên Thần Kawaragi trầm trồ khi bước vào, chỉ biết thốt ra một câu khen ngợi đối với người đàn ông đang đưa mắt nhìn ngắm những đóa hoa mới chớm nở vào hôm nay.

"Khu nhà kính này là do một mình ngươi chăm sóc sao?"

"Đúng vậy! Tôi có sở thích chăm sóc hoa, nhìn chúng từng ngày một nở rộ và rồi tỏa ra mùi hương mê đắm lòng người, đấy chính là thanh quả mà tôi mong muốn khi bắt đầu hình thành sở thích này."

Đối với loại sở thích này thật hiếm thấy ở một quý tộc, lại càng khiến người cảm thán hơn.

"Tuyệt ghê!"

"Người quá khen rồi! Cũng chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi thôi."

Đi dạo xung quanh gian nhà kính, bỗng sự chú ý của Thiên Thần Kawaragi va phải đóa hồng tỏa sắc xanh ở trong góc những cành hồng khác, bông hoa hồng ấy vậy lại mang màu xanh trong trẻo của nước biển, ánh hào quang tựa như ánh trăng tuyệt đẹp giữa màn đem tĩnh mịch, bản tính tò mò ấy vậy lại bắt đầu trỗi dậy, bèn làm liều mà có ý định ngắt đóa hồng ấy.

"Người không nên làm thế đâu Thiên Thần Kawaragi."

Giật mình bởi giọng nói phát ra từ đằng sau, hốt hoảng quay lại rồi chỉ biết cười trừ trước hành động sắp tới của bản thân. Bá Tước Vannistat thấy hành động này của người, bèn thở dài rồi cúi người xuống ngắt đóa hồng sắc xanh.

"Hồng nào mà chẳng có gai, hoa mặt trăng cũng vậy, người nên cẩn thận một chút chứ."

Bàn tay cầm lấy lấy cây kéo cắt tỉa được đặt trên bàn, thành thục cắt những gai nhọn trên thân cành hồng, sau đó liền nhẹ nhàng đặt vào tay của người, dịu dàng nói.

"Tên của nó là hoa mặt trăng, hoa này chỉ tỏa sáng ở trong bóng tối hoặc vào ban đêm, khi được ánh trăng soi rọi xuống, nó sẽ nở rộ rất đẹp và sẽ tỏa ra mùi hương khiến tâm trí người được thoải mái."

"Tôi mong người có thể được chiêm ngưỡng khi hoa mặt trăng nở rộ!"

Nghe những lời này, Thiên Thần Kawaragi liền nhìn vào cành hồng trên tay, rồi nở nụ cười phấn khích với Bá Tước Vannistat.

"Cảm ơn vì đã tặng ta, Vannistat!"

"Chỉ cần người vui, tôi có thể trồng cả vườn hồng mặt trăng cho người, thưa Thiên Thần cao quý!"

HẾT CHAP 32




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net