Chap 2 : Fight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trong chiếc xe màu đen khi 2 vệ sĩ của tôi ngồi phía trước. Không ai trong trường đại học của tôi biết về danh tính của tôi. Khi khuôn mặt của anh trai tôi xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, cha đảm bảo rằng danh tính của tôi sẽ ko bao giờ được tiết lộ. Mọi người trong trường đều cho rằng tôi là con nhà giàu, do đó có vệ sĩ riêng và xe hơi đắt tiền đưa đón. Những người duy nhất biết về tôi là Nayeon, anh họ của tôi và Jaebum, con trai của người cộng sự thân thiết của cha tôi.

Khi tôi vừa đặt chân đến trường , trời mưa rất to . Khuôn viên trường khá trống rỗng vì hầu hết các lớp học đã bị hủy bỏ. Tôi nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc từ khóa học lịch sử mà tôi đã tham gia và tôi tham gia sau đó ở bàn bên ngoài thư viện

Jisoo : Chào buổi sáng Jena !

Jena : Morning Jisoo, việc chuẩn bị cho buổi thuyết trình thế nào rồi ?

Jisoo : Không sao đâu . Ý tớ là ,nhóm của tớ toàn những đứa lười biếng . Họ ko làm gì cả và tớ phải làm mọi thứ . Tớ rất ghen tị với cậu đấy khi cậu đang làm điều đó một mình

Tôi chỉ mỉm cười một chút. Ai cũng nghĩ tôi tự làm dự án bởi vì tôi thông minh và giỏi giang nhưng thực tế là cha ko bao giờ cho tôi đến nhà người khác hoặc cho bạn bè tôi đến chơi vì mục đích bảo mật. Tôi luôn bị mắc kẹt bởi chính mình và nó đã tạo ra rất nhiều việc làm cho tôi .

 Jackson chen vào hỏi :  Mà này Jena, tại sao những người đàn ông đó luôn đi cùng với cậu vậy ? Tớ luôn thấy họ đứng nhìn cậu từ xa ?

Tôi có chút ngại ngùng trả lời

Jena: Ôi cha tớ bảo vệ quá. Vì vậy, ông ấy luôn gửi họ theo tôi ở khắp mọi nơi

Yugyeom hỏi : Tớ chỉ thấy những vệ sĩ như thế này với Mafia. Cậu là một phần của mafia à ??

Tôi mở to mắt khi đề cập đến điều này. Danh tính của tôi có bị xâm phạm không?

Jisoo hét vào mặt Yugyeom

Jisoo : Yah Yugyeom đừng nói những điều ngu ngốc . Cha của Jena là một doanh nhân!

Yugyeom : Tớ biết , tờ chỉ đang nói đùa thôi mà . - Cậu ta nói sau lưng tôi một cách tinh nghịch

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì điều này . Trong một khoảnh khắc tất cả cuộc sống của tôi lóe lên trước mắt tôi . Tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng người cha sẽ thất vọng và tức giận như thế nào nếu những tin đồn về tôi đc đưa ra .

Jena : Chắc tớ phải đi ngay bây giờ rồi,lớp của tớ sắp bắt đầu . - Tôi nói và thu thập đồ đạc của mình

All : Được rồi , chúng tớ sẽ gặp lại cậu trong tiết lịch sử . Bye ! 

Tôi mỉm cười và sau khi chào tạm biệt họ tôi đi về phía lớp. Vệ sĩ của tôi thường đứng bên ngoài nhưng vì lớp gần như trống nên họ quyết định đứng ở phía sau . Một vài sinh viên khác bước vào , một số người ngạc nhiên khi nhìn thấy những người đàn ông mặc vest ở phía sau. Tôi chỉ cúi đầu và giả vờ đọc sách ko muốn bắt gặp những ánh nhìn của họ khi họ nói về tôi.

Giáo sư cũng bước vào , đặt sách và bút của ông ấy lên trên bàn và đứng đối diện với chúng tôi.

Giáo sư : Chào buổi sáng các em và cũng xin chào các vệ sĩ của Jena ở phía sau . Tôi thấy bạn đã tiến bộ. Từ bên ngoài lớp học cho đến phía sau . Tôi mong đợi lần sau bạn sẽ có mặt ở ghế đầu .

Cả lớp phá lên cười vì điều này, nó càng khiến tôi thấy khó xử hơn. Tôi quay lại nhìn họ nhưng cả 2 đều có biểu hiện lạnh lùng khi nhìn về phía trước, tay ở phía sau để gần khẩu súng nếu họ cần bắn.

Thời gian còn lại của tiết học vẫn tiếp tục như thường lệ với những câu nói đùa thường xuyên về tôi và các vệ sĩ của tôi. Nghiêm túc mà nói , giáo sư có một số vấn đề. Ông ấy thật may mắn khi ở trong một lớp học nơi ông ấy an toàn. Nếu ông ấy đùa giỡn với họ ở bên ngoài hay đâu đó, ông ấy sẽ có một viên đạn xuyên qua đầu mình ngay .

Sau giờ học, tôi đi vào phòng nghỉ khi cả 2 người đàn ông đi theo tôi

Sungjae : Jena, chúng tôi cần phải kiểm tra bên trong trước khi chúng tôi để cho cô vào

Jena: Sungjae ,đó là phòng vệ sinh nữ . Anh ko đc vào trong

Sungjae : Nhưng cô đi một mình sẽ không an toàn. Xin cô mở cửa cho chúng tôi một chút để chúng tôi xem có cửa sổ hay không

Tôi thở dài nhưng đã làm theo lời của họ . Họ có " quyền tự do " làm theo ý của họ nếu điều đó là vì sự an toàn của tôi . Tôi mở hé cửa, khiến cô gái đang rửa tay bên trong giật mình. Sungjae bước vào để xem xét kỹ hơn phòng vệ sinh trước khi gật đầu và ra hiệu đồng ý cho Minhyuk. Cô gái bên trong lườm tôi và tôi cúi đầu xin lỗi họ một chút. Cô ấy đi ngang qua tôi và lẩm bẩm điều gì đó với chính mình mà tôi cho rằng đó là về tôi.

Sau khi xong mọi thứ, tôi bước ra ngoài để rửa tay. Tôi lục tung túi xách để tìm kem dưỡng môi và lược. Sau khi thử nhiều thứ, cuối cùng tôi buộc lại tóc đuôi ngựa bị lỏng. Ngay khi tôi chuẩn bị thoa son dưỡng thì tôi nghe thấy một âm thanh bên ngoài cửa

Trong vòng vài giây, một dòng máu chảy ra từ khoảng trống nhỏ giữa cửa và sàn. Mắt tôi mở to khi nhìn thấy nó. Tôi lấy chiếc kẹp tóc ra và xoay nó loại để lộ ra một con dao găm nhỏ. Tôi ko bao giờ mang súng nhưng tôi ko bao giờ ra khỏi nhà mà ko mang theo vũ khí

Tôi nhẹ nhàng mở cửa. Lối đi rõ ràng nhưng tôi thấy cả Minhyuk và Sungjae nằm trên sàn nhà , họ bị trúng đạn . Tôi có thể thấy Sungjae đang cố gắng thở khi tôi lao đến chỗ anh ấy. Tôi ấn tay vào vết thương đã trở nên rất sâu của anh ấy.Nó có thể là một tay bắn tỉa. Tôi quay lại thì thấy cửa sổ cuối hành lang bị vỡ.

Tôi chạy đến chỗ Minhyuk vẫn còn thở nhưng anh ấy đã bất tỉnh.

Cả hai người đều bị bắn vào những nơi khiến họ bất động nhưng sẽ ko giết đc họ. Nếu người bắn ko có ý giết họ, thì chỉ có một điều, người đó muốn làm gì đó với tôi.

Ngay khi luồng suy nghĩ này chạy qua đầu tôi, tôi cảm thấy một mảnh kim loại mát lạnh chạm vào đầu mình.

Khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy chúng. Hai người đàn ông đứng đó đeo mặt nạ đang chĩa súng vào tôi.

...











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net