Chương 10 : Alone

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 JK : Em đã trở lại. - Jungkook nói chạy về phía tôi và Hoseok
TH : Em đã hiểu chưa ? - Taehyung hỏi

Tôi gật đầu khi đặt ổ bút vào tay anh ấy. Từ sau góc tường, Jimin bước ra khỏi phòng. Anh ta trông có vẻ tức giận và tôi sẽ nói dối nếu tôi nói rằng tôi ko rùng mình.

JM : Em nghĩ mình đang làm gì vậy ? - Anh ta gầm gừ với giọng trầm.
Jena : Tôi...
JM :Khi tôi yêu cầu em rời đi ngay lập tức đó, em đã bất chấp mệnh lệnh của tôi như thế nào ?

Tôi lặng đi ko biết nói gì.

JM : Em nghĩ chỉ vì biết 1 chút về súng và có thể tung vài cú đấm, muốn làm gì thì làm ? Sao lại dám đặt Hoseok và tất cả chúng ta vào tình thế nguy hiểm như thế này ?
HS : Jimin, nghe anh...
JM : Hobi tránh ra. Em đang nói chuyện với cô ấy, đừng nói gì cả.
JM : Và ko chỉ vậy, em còn đủ cam đảm để tháo tai nghe ra và cắt đứt liên lạc?

Mắt anh ấy di chuyển từ mắt tôi sang tai tôi khi anh ấy nhìn lại tôi.

JM : Tai nghe của em đang ở đâu ?
Jena : Nó..nó rơi khi tôi đang trốn thoát.

Flashback 

Hoseok chạm vào tai và sau đó nhìn tôi đầy kinh ngạc. Anh ta lập tức tìm kiếm ở túi và chiếc xe trước khi kết luận rằng nó đã rơi ở đâu đó trong bến tàu.

HS : Nó hẳn đã rơi ra khi gã khổng lồ đấm anh. Anh tông vào chiếc xe và nó rơi xuống khỏi tai.

Giọng anh run run. Tôi biết chúng tôi đang gặp rắc rối vì miếng bịt tai có ghi rõ Bangtan và nếu người của Ma Dong tìm thấy nó, chúng tôi sẽ bị lộ.

HS : Jimin sẽ giết tôi. Tôi đã phạm rất nhiều sai lầm trong quá khứ, và bây giờ tôi ko thể chịu đc điều này.
Jena : Cầm lấy cái này. 

Tôi nói và tháo tai nghe của tôi và đưa nó cho anh ta 


Jena : Hãy coi như nó là của anh 
HS: CÁI GÌ ! KHÔNG ! Anh ấy sẽ giết em mất . - Hoseok nói rồi trả lại cho tôi.

Jena : Anh ta có thể sẽ hét vào mặt em,đánh toi hoặc chửi rủa. Nhưng em ko thèm đoái hoài. Mặt khác, anh rất quan trọng đối với anh ta. Anh ta ghét em đến vô cùng. Bất cứ điều gì làm anh ta ghét thêm cũng ko sao cả.
HS : Jena nhưng...
Jena : Giữ nó đi Hoseok . Nếu anh muốn, hãy coi như anh nợ em một ân huệ.

Anh gật đầu trước khi bỏ nó vào túi .

End flaskback

JM : GÌ ?

Tôi có thể cảm thấy tất cả thành viên đổ dồn ánh mắt vào tôi. Tất cả chúng đều dịch chuyển một cách khó chịu. Tôi có thể cảm nhận đc sự tức giận trong đôi mắt của Namjoon còn đáng chết hơn cả Jimin. Ít ra thì Jimin đã hét lên . Cái này chả khác gì nhìn một kẻ giết người thầm lặng.

Tôi cảm thấy một cái tát thẳng vào mặt mình. Một gitoj nước mắt lăn dài trên má tôi. Đau. Chiếc nhẫn của anh ấy làm xước mặt tôi và nó khiến tôi nhăn mặt vì đau.

JM : HÃY CÚT RA KHỎI MẶT CỦA TÔI ! - Jimin nói, ném thẳng xuống đất 1 cái ly gần đó. Tôi bối rối khi 1 trong những mảnh vụ đâm thẳng vào mắt cá chân của tôi, nhưng tôi vẫn im lặng.

Jin : Jena , đi với anh . - Jin nói kéo tôi ra khỏi đó và đưa tôi về phòng.
Jin : Ngồi đây, đừng đi đâu. Đừng có lại gần Jimin.

Tôi ngồi trên giường khi thấy anh ấy rời đi. Tôi đặt 1 miếng vải lên chân đang chảy máu và 1 mảnh nhỏ trên má. Tôi có thể nghe thấy một số tiếng la hét ở tầng dưới , chắc là thằng khốn đó vẫn còn giận .

Khi tôi cởi bỏ áo trên của mình để lộ áo bra bên dưới ( nghĩa gốc là the tank nma mình ko dịch đc nên để là áo bra nha). Tôi có thể thấy những vết bầm tím trên cánh tay nơi chúng đã dùng gậy đánh tôi. Đầu sau của tôi vẫn bị đau ngay cả khi tôi cử động cổ một chút. Tôi ngâm một miếng vải dưới vòi nước lạnh và thoa nó khắp nơi để làm mát vết bầm.

Tôi ko còn nghe thấy tiếng nói khi tôi nằm trên giường. Tôi nên làm gì ? Tôi ko thể làm gì hơn khi nhìn lên trần nhà và suy nghĩ. Và tin tôi đi,suy nghĩ quá kỹ càng khiến điều đó trở nên tồi tệ hơn đối với tôi. 

Tôi lau giọt nước mắt sắp rơi khi nhận ra cách đây vài ngày, tôi đã đùa giỡn với Taeyong và Taemin. Cách chúng tôi vắt Donghae nấu ăn cho chúng tôi và cách Taemin miễn cưỡng đi theo tôi khi tôi mua sắm túi sách. Tôi chỉ có thể tưởng tượng họ sẽ buồn và căng thẳng ntn. Taeyong hẳn phải cảm thấy đau đớn biết bao khi viên đạn găm vào người.

Khi tôi di chuyển trên giường, nước mắt tôi rơi vào những khẩu súng nằm ở đó. Tôi có thể đi bộ xuống và bắn tất cả bọn họ, theo phong cách Lara Croft . Điều đó sẽ kết thúc cảnh này? Hoặc có thể...

Có lẽ tôi nên tự bắn mình. Họ sẽ ko đe dọa gia đình tôi nữa và tôi cũng sẽ đc giải thoát.

Chỉ có sợ hãi khi nghĩ đến cái chết. Trong cái chết, chỉ có bình yên và tĩnh lặng.

Ngay khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, dạ dày của tôi đã quyết định phát ra tiếng kêu xấu xí nhất từ trước đến nay. 24h ko có thức ăn vô bụng và 1 nhiệm vụ khổng lồ đã khiến tôi đói kinh khủng. Nhưng bây giờ ko phải là thời điểm tốt nhất để yêu cầu thức ăn. Nếu tôi gọi và Jimin bắt máy, anh ấy sẽ bắt tôi ăn cánh tay của chính mình mất.

Tôi khập khiễng đứng dậy đi ra cửa với hy vọng ai đó đủ gần có thể nghe thấy tôi. Khi tôi ra đó, tôi nhận ra rằng cánh cửa đã ko khóa. Có lẽ lúc hỗn loạn này, SoekJin đã quên khóa tôi .

Tôi nhìn ra ngoài để thấy bóng tối hoàn toàn. Tôi đi qua hành lang tối về phía cầu thang.

Tôi để tay lên ngực trái khi đi xuống cầu thang trong bóng tối. Tôi mất 15p để xuống cầu thang và sau đó tập tễnh băng qua hành lang về phía nhà bếp. Tôi ko thể ko liếc nhìn về phía cửa chính. Nếu tôi vừa mở nó ra và bỏ chạy thì sao ?

Không. Họ sẽ nhận ra điều đó trong vòng vài phút và thậm chí trước khi tôi có thể về đến nhà, tất cả anh em tôi đều đã chết.

Tôi mở tủ lạnh ra thì thấy 1 chiếc bánh mì kẹp đang nằm ở đó. Tôi lấy nó ra. Giăm bông và pho mát. Cũng ổn. Tôi cắn 1 miếng lớn khi đặt trên một chiếc đĩa gần đó. Tôi phải tìm kiếm 1 hộp sơ cứu để làm sạch vết thương của mình.

Tôi tìm thấy 1c nằm trong tủ gần đó. Tôi cầm lấy cái đĩa và cái hộp trước khi kéo ghế ra và xem qua các loại thuốc. Một vài loại gel quen thuộc nhưng tôi ko thể đọc mô tả nên tôi kết luận rằng chúng dành cho những vết bầm tím.

Jimin bước xuống với bình nước trống rỗng của mình. Anh đã thức trắng đêm để nghĩ xem phải làm gì. Anh ko thể bày tỏ sự tức giận của mình đối với Jena đến mức anh nghĩ rằng cô ấy cố tình làm vậy như 1 cách để quay lại với họ.

Anh dừng lại khi nghe thấy tiếng ồn ào trong bếp. Theo thói quen, việc đầu tiên anh làm là rút con dao găm nhỏ ra, đồng thời từ từ di chuyển về phía nơi phát ra âm thanh.

Khi đến gần bếp, anh có thể thấy ai đó ngồi trên bàn. Đó ko phải là bất kì chàng trai nào.

Anh hắng giọng và người đó dừng việc họ đang làm. Khi họ quay lại,những gì anh nhìn thấy đã làm anh ngạc nhiên.






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net