Chương 1: Vì theo chân gái đẹp, tôi lên nhầm chuyến buýt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thậm chí, khi viết ra những dòng chữ này, tôi còn không biết mình có đang mơ không? Nếu nó là giấc mơ thì thật sự tốt. Tôi ước rằng cậu bạn tên Phong ở phòng bên cạnh sẽ sang gọi tôi dậy vì tiếng báo thức quá ồn.

Hãy cứu tôi khỏi cơn ác mộng quái quỷ này. Tôi sợ nó lắm rồi.

Làm ơn... Ai cũng được. Cứu tôi với!

Có lẽ sẽ không ai hiểu tôi đang nói gì nếu tôi không kể lại mọi chuyện từ đầu.

Tôi là Nguyễn Thành Công, nam sinh viên năm thứ nhất đại học. Mặc dù trời phú cho tôi cái tài năng kém cỏi hơn người nhưng tôi không lấy đó làm lý do để kiêu căng tự phụ. Thậm chí, tôi cũng không bao giờ khoe mẽ với mọi người rằng mình nghèo như thế nào. Hiện tại, tôi đã đi làm thêm được nửa năm tại một nhà hàng. Vốn tôi đã có xe máy và cả bằng lái xe, nhưng vì để tiết kiệm chi phí đi lại, tôi chọn đi xe buýt. Phòng trọ của tôi cách khá xa chỗ làm nên nếu đi xe máy sẽ tốn rất nhiều tiền xăng.

Nhưng lý do thực sự khiến tôi phải đi xe buýt là bởi vì gần đây, thế giới đã không còn an toàn nữa, thời sự không ngừng cập nhật  về những vụ mất tích và chết người bí ẩn, hầu hết tất cả đều xảy ra trong đêm. Vốn tôi cũng chẳng phải loại người bạo gan gì nên đi xe buýt có lẽ sẽ an toàn hơn, chỉ cần tôi không về muộn quá là được.

Nhưng tôi đã lầm...

Hôm đó là một ngày bình thường như bao ngày khác. Tôi đang trên đường trở về nhà với thân xác mệt rã rời sau khi kết thúc ca làm.

Trước khi vào câu chuyện chính thì cho phép tôi gửi lời "cảm ơn" chân thành tới cái nhà hàng mình đang làm. Tôi rất biết ơn nhà hàng ấy, chỉ là nhân viên phục vụ part-time lương ba cọc ba đồng thôi nhưng lại được tạo điều kiện rèn luyện sức khỏe hàng ngày. Bình thường, công việc của tôi là chạy lên xuống liên tục từ tầng một đến tầng ba không ngừng nghỉ như một con chuột chạy trong bánh xe. Nếu thấy tôi ngồi nghỉ thì chị quản lý tốt bụng sẽ giúp tôi có thêm những công việc khác để sử dụng chút tàn lực còn sót lại của tôi một cách vô cùng hợp lý. Cọ bồn cầu, lau cánh quạt, rửa thùng rác, đổ rác, quét dọn... Nhiều lúc tôi nghĩ bài ca dao "Trâu ơi ta bảo trâu này." là dùng để ca ngợi tôi vậy.

Nhưng điều đặc biệt nhất đó là chỉ có mình tôi mới được ưu ái như vậy. Có lẽ là vì tôi là nhân viên nam duy nhất ở đó. Những đồng nghiệp nữ dễ thương của tôi đã phải rất "vất vả" với việc đứng tám chuyện với quản lý nên một mình tôi chỉ cần gánh  60% lượng công việc phục vụ âu cũng là chuyện hợp lý. Mặc dù vậy, họ cũng rất tôn trọng tôi, luôn nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi là "wibu" hay fan M.U vậy. Thế giới này quả nhiên đã tốt đẹp hơn, đây chính là đỉnh cao của cán cân "Bình đẳng giới".

Tuyệt vời.

"*** cái nhà hàng *****." Tôi chửi thành tiếng trong khi đi bộ tới điểm buýt, chân trái tự động đá hết đống lá khô trên đường.

Cay nghiệt là thế, nhưng hàng tháng, tôi vẫn phải phải nở nụ cười "hạnh phúc" mỗi khi nhận những đồng lương rẻ mạt sau khi đã bán sức lực của mình cho tư bản vì cái ví của tôi không tự đẻ ra tiền được. Một kẻ bất tài như tôi thì cũng không thể đòi hỏi gì nhiều. Hầy...

Tôi ngồi xuống băng ghế chờ ở điểm buýt, mở điện thoại của mình ra để xem giờ.

Bây giờ đã là... hơn 11 giờ đêm.

Chết tôi rồi.

Chết tôi rồi.

Muộn thế này rồi sao? Liệu có còn chuyến buýt nào không?

Khỉ thật, không lẽ lại chỉ vì thu dọn bãi nôn của khách mà tôi phải khổ sở thế này sao? Thực sự luôn...

Làm ơn, nếu uống được thì hãy uống chứ đừng cố ra vẻ trước đám bạn để rồi phải gọi tên "Huệ" nhiều đến như vậy. Hãy nghĩ cho nỗi khổ của những người phục vụ như tôi khi có những đồng nghiệp tốt bụng đến mức nhanh chân xin về sớm để không phải làm cái việc bẩn thỉu ấy. Một mình tôi phải bưng cái nồi lẩu cho người ta nôn vào không khác gì một thằng nô bộc thời phong kiến. Sau đó vì không chịu nổi mùi của nó mà tôi cũng phải chạy vào nhà vệ sinh mà nôn theo.

Quá đủ rồi... Ngày mai tôi sẽ nghỉ việc!

Tôi hét như vậy trong khi nghiến răng "ken két".

Nhưng để tới được ngày mai thì tôi phải về được nhà cái đã. Vì vậy, như là phương án cuối cùng, tôi mở ứng dụng Gr*b để bắt một chuyến xe ôm. Chi phí của nó phải đắt ngang với tiền công hôm nay của tôi. Tuy nhiên lúc này thì sao cũng được.

Nhưng ý tưởng đó chỉ vừa vụt qua thôi đã bị tôi dập tắt ngay lập tức.

Bỗng nhiên từ đâu có một cô gái đi đến và ngồi ngay bên cạnh tôi.

Khi mà hai chữ "mỹ nhân" đã không đủ để gọi cô gái này. Chỉ một giây liếc qua thôi cũng đủ khiến cho tôi phải choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy. Làn da trắng mịn như thể nó là một thánh địa, nơi mà tia tử ngoại không thể xâm phạm tới. Đôi mắt to tròn, sáng long lanh dưới ánh đèn đường giống như được tạo ra từ những viên ngọc trai đen vậy. Thậm chí, cô ấy có thể không cần chiếc mũi thanh tú kia phải cứu vớt khuyết điểm nào trên khuôn mặt. Tất cả chúng đã khảm vào tâm trí tôi một cách tự nhiên mà không thể nào dứt ra được.

Tiếng chuông thánh đường vang lên từng hồi trong đầu tôi, báo hiệu rằng tôi vừa khám phá ra một trong những kỳ quan thiên nhiên của thế giới.

Trông cô ấy khá trẻ, có lẽ chỉ cỡ học sinh trung học. Phong cách ăn mặc cũng khá trẻ trung, một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay đi kèm với một chiếc váy đen. Tôi không nhớ rõ viền ở chân váy có hình thù gì.

Có lẽ là hình "đùi thon" chăng? Ôi không... Tôi bị cái quái gì thế này?

Hãy thôi ngay cái trò nhìn đùi con gái nhà người ta đi, thằng ngốc này.

Tôi quay mặt đi để tự cản lấy mình nhưng đôi mắt của tôi quá mạnh, dù quay đi cỡ nào thì chúng vẫn dán chặt vào đùi của cô gái ấy.

Không nghi ngờ gì nữa, đêm nay tôi sẽ được ngủ ngon mà không cần đến một ly nước táo lên men. Cặp đùi thon mịn ấy đã cứu rỗi linh hồn tôi. Tự nhiên tôi lại cảm thấy biết ơn vị khách đã nôn mười bảy lần lúc nãy. Cảm ơn nhà hàng cùng chị quản lý và các bạn đồng nghiệp thân yêu. Cảm ơn Đảng và Nhà nước. Cảm ơn cha ông đã đấu tranh và gìn giữ cho hòa bình đất nước này suốt bốn ngàn năm qua. Cảm ơn vụ nổ Big Bang đã tạo ra vũ trụ này...

"Anh cũng chờ chuyến xe buýt ấy à?" Cô gái đột nhiên quay sang hỏi tôi.

Ôi không, tôi được bắt chuyện kìa. Chết dở, khắp người mình vẫn còn mùi nước lẩu. Làm thế nào bây giờ. Phải bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại. Hít thật sâu vào. Trong những tình huống khó xử thế này, chỉ cần một nụ cười thật tươi là đủ.

"Đùi..."

Chết dở mình nói cái quái gì thế này.

May mà tôi đã cản lại được cái miệng hư hỏng của mình, liền chữa lại: "Vâng..."

Cô gái mỉm cười và gật đầu. May quá, có vẻ cô ấy không phát hiện ra việc tôi có "liếc" một chút, cũng không phát hiện ra vật thể lạ nào đang "biến hình" trong quần tôi.

Ủa, mình đang định bắt xe ôm cơ mà?

Không. Nghĩ đi Công, nghĩ đi... Tại sao mày phải bắt xe ôm công nghệ trong khi có thể cùng lên xe buýt với cô gái này? Tại sao phải ngồi sau một tài xế trung niên trong khi có thể ngồi cạnh thiên thần? Nghĩ đi, đây là quyết định mang tính chiến lược đấy.

Nhưng có phần hơi lạ trong câu hỏi của cô ấy. Có ba loại xe bus đi qua điểm này là xe số 38, 33 và 26. Giờ này thì chắc chỉ còn xe 26. Nhưng cô ấy lại không nói "xe 26" mà lại là "chuyến xe ấy". Kỳ lạ ghê.

Nhưng có một cặp đùi thon thì chắc chắn là người tốt, tôi không được nghi ngờ. Chưa kể... Người ta thường bỏ lỡ một cơ hội vì nghĩ rằng sẽ có những cơ hội khác. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này thì có khi tôi không bao giờ có thể gặp lại cô ấy được nữa. Như vậy thì cuộc gặp gỡ này sẽ chẳng khác nào một cơn gió, nó cứ thế thoáng qua, hòa lẫn vào trong hàng ngàn cơn gió khác, mãi mãi không thể tìm lại... Tôi không chấp nhận được điều đó.

Cuối cùng, tôi đã đi đến một quyết định mà ai cũng biết đó là gì. Đúng vậy, tôi sẽ đi theo cô ấy. Nếu có gã nào hỏi tôi rằng tại sao lại đi theo cô ấy, chắc chắn gã đó bị điên, người đẹp thế này tại sao lại không đi theo?

Tôi có nên xin số điện thoại của cô ấy không nhỉ? Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu tôi.

Không ổn. Tôi đã không có tài cán gì lại còn nghèo vậy, chắc chắn sẽ thất bại thôi. Nhưng biết đâu lại thành công thì sao? Tên tôi là Thành Công mà... Biết đâu cô ấy là dòng dõi trâm anh thế phiệt thì sao? Nếu cưới cô ấy, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ nhàn hạ, không cần phải làm "culi" cho tư bản nữa.

Có lẽ nên thử bắt chuyện nhỉ?

Tôi mới chỉ vừa nghĩ vậy, cô gái ấy đã cất tiếng: "Xe tới rồi." và ngay lập tức tiến ra mép đường.

Có lẽ tôi sẽ bắt chuyện với cô ấy trên xe bus vậy. Nghĩ thế, tôi cũng lết cơ thể thảm hại của mình bước theo.

Xe bus hôm nay có hơi lạ, mẫu mã thì đúng là xe 26 nhưng lại không bật đèn số hiệu. Thường chỉ có xe hết chuyến chạy về gara thì mới tắt đèn số hiệu và kèm theo dòng chữ "Xe về gara". Nhưng chiếc xe này thì không hề có những thứ đó.

Có lẽ đèn bị hỏng chăng? Tôi thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn bước lên xe. Dẫu sao thì cũng phải cố mà làm quen với người đẹp.

Dù bây giờ đã gần nửa đêm nhưng trên xe vẫn có khá nhiều hành khách, họ đều là những người trẻ như tôi. Thì ra cũng có khá nhiều người làm muộn giống mình.

Cô gái tiến về phía chỗ ngồi còn trống. Như thể được Chúa sắp đặt, vị trí bên cạnh cũng trống nốt. Đến mức có trời đất hậu thuẫn thế này mà tôi không làm quen cô ấy thì mới chính là có lỗi với tổ tông, gia nghiệp.

Có thằng ngu mới không ngồi cạnh. Tôi tự nhủ thế và điềm nhiên đặt cái cơ thể nặng trịch của mình xuống.

Tôi đã tính toán cả rồi, kể cả có không làm quen được thì cũng có thể ngắm cặp đùi thon kia thêm một lúc nữa. Dẫu sao như vậy cũng bõ công cho một ngày mệt mỏi. Tôi không thể ngừng niềm hạnh phúc khi nghĩ về điều đó. Hai bên miệng đã ngoác đến tận mang tai.

Trong lúc đó, một người đàn ông tiến về tôi. Nghĩ rằng đó là nhân viên soát vé, tôi liền lấy thẻ tháng ra giơ lên cho người đó xem.

Lẽ ra lúc đó tôi nên thấy kỳ lạ vì người đàn ông này không mặc đồng phục của hãng xe buýt. Thậm chí cũng chẳng hãng nào tuyển người mặt mũi bặm trợn, đầu trọc lốc và còn xăm trổ như vậy làm nhân viên soát vé cả. Lúc đó, tôi chỉ mong anh ta đi thật nhanh để có thể bắt chuyện với cô gái ấy.

Nhưng không...

Sắc mặt người đàn ông bắt đầu thay đổi. Anh ta trừng mắt nhìn tôi, rút bộ đàm từ túi áo cho lên miệng và nói: "Phát hiện trường hợp 1209. Đang đợi lệnh tiêu diệt cá thể này. Over."

"Cho phép tiêu diệt. Over." Đầu bên kia của bộ đàm trả lời lại.

Tôi chưa kịp hình dung ra chuyện gì thì người đàn ông đã rút cây súng ngắn ra từ cạp quần của anh ta và chĩa vào tôi, ống tay áo trượt lên để lộ hình xăm một con rắn trông rất quỷ dị.

Cái quái gì đang xảy ra thế này? Tôi không được thông minh cho lắm nhưng tình huống này có nghĩa là tôi sẽ chết sao? Mặc dù muốn làm gì đó nhưng không hiểu sao người tôi cứng đơ như thể bị bóng đè vậy. Chẳng thể cử động được dù là một ngón tay.

Không cần đến một giây để cân nhắc, hắn ta bóp cò ngay lập tức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net