Chương 3: Chuyến xe đầy sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như thể tiên lượng được rằng tôi sẽ hét lên, Huyền Anh lập tức bịt miệng tôi lại. Tiếng thét lách qua những kẽ ngón tay của cô ấy tạo ra một thứ âm thanh kỳ cục khiến tất cả mọi người xung quanh phải chú ý tới.

"Tên gia nhân ngu ngốc này, ta đã bảo là bị say xe thì quay đi chỗ khác cơ mà..." Huyền Anh cố nói thật to để chữa cháy giúp tôi.

Không ngờ nó lại có hiệu quả, mọi người trên xe đều quay đi chỗ khác. Có lẽ tôi nên lấy lại bình tĩnh và không gây chú ý, nếu không thì sẽ lại phải đụng mặt với gã vừa nổ súng kia mất.

Hít một hơi thật sâu, tôi nhắn tin cho Huyền Anh: "Bây giờ tôi rời khỏi đây được không? Tôi phải về đi ngủ để ngày mai còn tới trường nữa."

Huyền Anh cười nhẹ một tiếng đầy ẩn ý, tiếp tục gửi tin nhắn cho tôi:

"Được. Dễ thôi mà... Tôi có thể chỉ anh cách này. Đầu tiên, anh chỉ cần bảo với gã phụ xe kia là anh muốn trở về dinh thự nhà họ Đổng theo lệnh của tôi. Hắn sẽ để anh xuống xe thôi. Sau đó sẽ có hai tên "Nanh Rắn" đưa anh về nhà để gia đình anh có thể làm đám ma cho đứa con trai ngu xuẩn của họ."

Tôi gật gù với kế hoạch của Huyền Anh. Hay đấy... À mà khoan, có gì đó không đúng lắm? Đám ma cho đứa con trai ngu xuẩn... Là tôi à? Thế chẳng phải là tôi sẽ chết sao?

Khi nhận ra được điều này, tôi có thể nghe thấy tiếng bụm miệng cười của cô gái ngồi kế bên...

Tiếp tục có tin nhắn gửi cho tôi: "Không phải anh muốn về nhà sao? Chỉ cần xác anh về cũng coi như là "về" rồi. Sau đó thì anh có thể về hai lần hàng tháng vào ngày rằm và mùng một." kèm theo biểu tượng cảm xúc mặt cười.

Trời ạ, hóa ra là cô ta trêu tôi. Nhưng theo như lời cô ấy nói thì kiểu gì tôi cũng sẽ phải chết sao? Không ngờ rằng chỉ vì muốn làm quen với một cô gái đẹp mà tôi lại phải chết lãng xẹt như vậy.

Đương lúc tinh thần tôi đã suy sụp hoàn toàn, tiếng chuông tin nhắn lại reo lên:

"Ê tên ngốc. Sợ rồi à?"

"Trêu đùa tôi thì cô vui lắm à? Cảm ơn, tôi không cần thêm đâu. Cuộc đời tôi đã như trò đùa rồi." Tôi đóng mí mắt lại để ngăn không cho những giọt lệ trào ra.

Tôi không được thông minh lắm, nhưng tôi luôn có niềm tin rằng chỉ cần làm việc một cách chăm chỉ thì mọi công sức sẽ được đền đáp. Mọi người luôn động viên tôi như thế. Nhưng sau cùng tất cả những gì tôi nhận lại được là bị bắt nạt ở trường, bị bóc lột sức lao động và bị lợi dụng cho mục đích của kẻ khác. Giờ thì lại dẫn đến cái kết cục thế này.

Tôi đã cố gắng sống thật tốt nhưng lúc nào cũng bị dồn vào chân tường.

Có lẽ cái chết mới là phù hợp với người như tôi chăng?

Tôi biến mất thì có ai quan tâm không nhỉ?

Có lẽ là không đâu... Dù sao... Dù sao... Dù sao... cũng chẳng ai cần một người bất tài như tôi cả...

Phải rồi, tôi nên chấp nhận cái chết này. Trước khi chết mà còn được nói chuyện với một cô gái xinh đẹp và tài giỏi thì cũng là một diễm phúc rồi. Nếu chỉ còn vài phút để sống, tôi sẽ luôn nghĩ về cặp đùi thon ấy để có thể ra đi một cách thanh thản.

Được rồi, dù sao cũng không còn gì để mất nữa, tôi sẽ nhìn cặp đùi ấy một cách công khai luôn.

Không một chút ngần ngại, tôi quay sang Huyền Anh và nhìn chăm chú vào đùi cô ấy như thể đang tham quan một buổi triển lãm nghệ thuật.

Ngay cả tử tù trước khi chết cũng được ăn một bữa thịnh soạn nhỉ?

"Ê... ê... Anh làm cái trò gì vậy? Đồ biến thái..." Huyền Anh nói một cách khó chịu nhưng cũng ngượng ngùng không kém. Tuy vậy, cô ấy không dám nói to như thể không muốn ai nghe được. Như được trời đất hậu thuẫn thêm một lần nữa, mọi người trên xe lúc này cũng đang nói chuyện rôm rả với nhau nên không ai để ý gì đến chúng tôi. Có vẻ như họ đang làm quen nhau.

Tôi tiếp tục "bữa ăn cuối cùng" của mình. Để thưởng thức nó tốt hơn, tôi đưa tay chống cằm mình và tưởng tượng ra hình dáng của cặp đùi bên trong chiếc váy ấy.

"Anh có thôi đi không... Anh đang quấy rối tôi đấy..."

"Tôi tệ thật đấy... Nhưng biết làm sao bây giờ? Chỉ vì ai mà tôi mới ra nông nỗi này... Tôi quấy rối cô đấy, sao nào? Cô làm được gì? Báo cảnh sát à? Được thế thì còn gì bằng... Trăm sự nhờ cô... Có cách khác hay hơn này... Cô gọi tên khốn cơ bắp kia xuống đây để xử tôi đi? Nhưng như thế sẽ lộ ra việc cô bao che cho tôi. Chắc chắn cô sẽ không được yên đâu nhỉ?"

Không hiểu sao những lúc thế này tôi lại thông minh đột xuất.

Huyền Anh cứng họng không nói được gì, chỉ có thể co chân lại để cố gắng che hết cỡ những chỗ bị hở ra.

"Cô che cũng không có tác dụng gì đâu." Tôi dùng lưỡi để liếm vòng quanh môi của mình. "Khi nãy chiếc váy của cô đã hở ra một chút, tôi đã ghi nhớ được hình dáng của cặp đùi nõn nà ấy rồi. Em đẹp lắm..."

Có vẻ như không chịu nổi nữa, Huyền Anh nói như đang khóc nấc lên:

"Được... Được rồi... Chỉ cần tôi giúp anh sống sót là được chứ gì?"

Đến đây, mục đích của tôi đã đạt được.

Đổng Huyền Anh, đừng trách tôi vô tình. Nếu không dùng "mưu hèn kế bẩn" thì làm sao thắng nổi cô.

Tôi nở nụ cười mãn nguyện khi nhìn lên khuôn mặt của Huyền Anh lúc này đã đỏ bừng như quả gấc.

"Vậy thì trăm sự nhờ cô, Đổng tiểu thư. Kẻ hèn này xin được làm thân trâu ngựa để báo đáp ân tình, cúc cung tận tụy, quyết không hai lòng."

"Được lắm..." Huyền Anh nói với vẻ đầy bất mãn. "Thù này tôi nhất định sẽ trả..."

Tuy vậy, cô ấy vẫn ra hiệu cho tôi ghé sát lại để có thể nói chuyện rõ hơn.

"Nghe cho rõ đây, tên ngốc nhà anh... Tôi sẽ giúp anh sống sót, tuy nhiên anh phải tuyệt đối nghe theo tôi. Không được tự ý hành động. Không được phép liên lạc với người khác nếu không muốn họ bị liên lụy vào chuyện này. Và phải luôn tin tưởng tôi. Đồng ý thì chúng ta tiếp tục."

"Đồng ý." Có vẻ như cuộc nói chuyện đã bắt đầu nghiêm túc.

"Giả tiếng chó đi."

"Gâu..." Cho đến khi nhận ra mình bị gài thì tôi đã sủa thành tiếng.

Vì quá tập trung vào lời Huyền Anh nói mà tôi đã bị cô ta chơi một vố thật đau... Cay thật! Hy vọng là chưa có ai nghe thấy. Nếu không thì tôi chỉ còn nước cắn lưỡi mà chết.

"Đây chỉ là để thử thách xem anh có giữ lời không thôi. Tôi hoàn toàn không có ý trêu chọc anh." Xem cái vẻ mặt của cô ta kìa, thậm chí cô ta còn chẳng giấu nổi nụ cười dù đã lấy tay che miệng.

"Bình tĩnh, Công, bình tĩnh... Không được đấm khách hàng." Tôi nhắm mắt niệm câu thần chú quen thuộc trong đầu để có thể giữ bình tĩnh.

Cuối cùng, sau khi trải qua đủ thứ sóng gió trên chiếc xe buýt này, tôi cũng đã hiểu ra mọi chuyện qua lời của Huyền Anh.

Không, tôi tưởng mình sẽ hiểu ra mọi thứ nhưng thực ra tôi chả hiểu gì cả. Cô ấy nói chuyến xe buýt này sẽ đi tới một chiều không gian khác để tham gia một chương trình có tên là "Mãng Xà". Tôi chả hiểu chiều không gian có nghĩa là gì và cô ấy cũng giải thích quá phức tạp về cái chương trình kia. Cái gì mà đánh thức "Thánh tính" trong người để chống lại những lực lượng siêu nhiên ngoài tầm kiểm soát của nhân loại?

Cái kiến thức kỳ quái gì thế này?

Đây là hội thảo đa cấp trá hình mang danh nghĩa khóa học "Đánh thức bản thân", "Một vốn bốn chín lời" à? Những lời giải thích của Huyền Anh khiến đầu óc của tôi bắt đầu quay mòng mòng, không thể nghe thêm nổi từ gì. Tôi chưa từng gặp lại cảm giác thế này kể từ khi học xong Triết học, chỉ còn thiếu nước nhập viện vì sang chấn tâm lý.

Tôi nghi ngờ rằng đây có lẽ là những câu thần chú mà Đường Tăng niệm để khống chế Tôn Ngộ Không. Chỉ mới nghe một chút thôi mà đầu tôi như sắp sửa nổ tung vậy.

Cảm thấy tôi bắt đầu có dấu hiệu hoa mắt, chóng mặt, Huyền Anh thở dài một tiếng:

"Biết ngay là anh không hiểu gì mà... Đơn giản mà nói, hãy coi đó như là một khóa học, tới đó thì anh sẽ dần hiểu ra thôi. Nói chung, chỉ cần làm đúng theo lời tôi dặn là được." Huyền Anh phẩy phẩy tay, có vẻ như cô ấy đã quá chán với việc giải thích cho tôi.

"Được... Tôi sẽ hiểu từ từ vậy. Nhưng cô trước đó có nói rằng đây là chuyến buýt tới cõi chết mà. Cái đó là dọa tôi hả?"

"Đó là sự thật. Chiều không gian khác mà chúng ta tới tên là Cõi Chết. Có một kẻ bí ẩn nào đó với biệt danh Mãng Xà Chúa, hắn chính là người đứng đằng sau tất cả những chuyện này. Trong Cõi Chết, hắn nói rằng có rất nhiều các thế lực khác đang tập trung đe dọa đến sự tồn vong của loài người chúng ta. Vì vậy, hắn muốn có một đội quân gồm những người có siêu năng lực để chống lại những thế lực thù địch ấy. Theo tôi được biết, quyền lực của Mãng Xà Chúa lớn đến nỗi có thể chi phối cả thế giới của chúng ta trong bóng tối. Những người ở trên chuyến xe này đều là dòng dõi của các anh hùng thời xưa, mang Thánh tính trong người. Hắn dùng mọi thủ đoạn để khiến họ phải tham gia chương trình này dù họ có muốn hay không."

Những lời của Huyền Anh liệu có thật không vậy? Tôi đã tiếp nhận quá nhiều kiến thức vào hôm nay khiến cho não bộ bị quá tải. Nhưng nếu đó là thật...

"Dù vẫn chưa hiểu lắm nhưng... cô cũng là dòng dõi của các anh hùng gì đó sao?" Tôi hỏi với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

Như thể đã chờ đợi câu hỏi này của tôi từ lâu, Huyền Anh mỉm cười đắc chí:

"Xin lỗi vì đã giới thiệu chậm trễ. Tôi là hậu duệ của Phù Đổng Thiên Vương hay nói cách khác chính là dòng dõi Thánh Gióng."

Lưu ý: Mọi tình tiết, nhân vật trong truyện đều là hư cấu, không có thật và cũng không có ý xúc phạm đến bất cứ tín ngưỡng, nhân vật lịch sử nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net