CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Thần tỉnh dậy sau một giấc ngủ vô cùng ngon giấc, anh nhìn Chúc Tự Dao đang ngủ, trông cô thật xinh đẹp, yên bình đến lạ thường

Dịu dàng vén tóc cô, anh mỉm cười nắm lấy tay cô, đặt lên những ngón tay chai sạn kia những nụ hôn đầy yêu thương

"Dao nhi, tôi nghĩ tôi yêu em mất rồi" Anh như một đứa trẻ gối đầu lên ngực cô, nhìn bàn tay cả hai đan vào nhau mà cười rạng rỡ

Mỗi buổi sáng chỉ cần có Chúc Tự Dao bên cạnh, mỗi buổi tối có thể ôm cô trong vòng tay, cùng cô trò chuyện, như thế là quá đủ với anh

"Ưm...!" Chúc Tự Dao chau mày, đưa tay dụi mắt

"Tỉnh?" Anh ngẩng đầu, chống cằm nhìn cô

"Chào buổi sáng" Cô nói

"Chào buổi sáng" Anh hôn trán cô

"Hôm nay tôi có thể"

"Tôi biết em muốn nói gì. Sau này em không cần trở về nhà, nơi đây sẽ là nhà của em" Anh cắt ngang lời cô

"Thế thì anh có thể đưa tôi trở về nhà lấy một ít vật dụng cá nhân được chứ?" Chúc Tự Dao biết ngày này sẽ đến, cho nên cô không ngạc nhiên cho lắm, vuốt tóc nhìn anh

"Được"

Sau khi cùng mọi người ăn sáng, Hắc Thần đưa Chúc Tự Dao trở về nhà. Vẫn là ngôi nhà xưa cũ kĩ, cô nhìn anh nói

"Tôi sẽ trở ra nhanh"

"..."

Đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh căn phòng, tưởng chừng mọi thứ vẫn như xưa. Nhưng, đôi mắt Chúc Tự Dao híp thành một đường thẳng, giọng nói cô sắc lạnh

"Ra!"

"Haha, không hổ danh là Irene lừng lẫy!"

Một người đàn ông cười to từ sau tủ quần áo bước ra, hắn hứng thú nhìn cô

"Ngươi đến đây làm gì?" Cô khoanh tay trừng mắt

"Món nợ đó, ngươi đừng quên!" Hắn ta nói

"..." Chúc Tự Dao không nói, mở tủ lấy những vật dụng cần thiết, hiên ngang đi qua hắn

Hắc Thần ngồi trong xe nhìn Chúc Tự Dao từ trong nhà đi ra, trên tay cô là một cái giỏ xách

"Tôi đã lấy xong rồi" Cô đóng cửa xe

"Có muốn đến trụ sở cùng tôi, xem tôi xử lý những kẻ đã bắt cóc em?" Anh xoa đầu cô

"Hắc Thần, tôi nghĩ chúng ta nên cho họ một con đường sống" Cô mím môi nhìn anh

"Chạm đến người phụ nữ của tôi là đã định sẵn tội chết" Ngón tay anh sờ cánh môi cô

"Tôi không muốn đi" Cô cúi đầu, xoay mặt sang nơi khác

"Tôi sẽ không ép em" Anh hôn cổ cô

"Đừng, không phải là lúc này" Chúc Tự Dao biết hành động tiếp theo của Hắc Thần sẽ là gì, cô yếu ớt kháng cự

"Ngày đó, sắp đến rồi" Anh nắm cằm cô khẽ nói

Gương mặt cô hồng lên một mảng, vội đẩy anh ra, cô ngại ngùng che đi vẻ lúng túng của mình

"Tôi muốn về Hắc gia"

Khi chiếc xe vừa lăn bánh, ngay lập tức trên nóc nhà cũ kĩ, nơi ở của chị em nhà Chúc xuất hiện hai bóng người

"Chỉ cần hợp tác, ta sẽ cho ngươi một con đường sống" Lăng Ngạo ấn kẻ đã trò chuyện cùng Chúc Tự Dao xuống, chĩa súng vào đầu hắn

"Người của Hắc gia các ngươi đã quá khinh thường bọn ta rồi"

Hắn nhếch môi, cắn viên thuốc độc nhét sẵn trong miệng, dòng máu đen ngòm lập tức trong miệng hắn tuôn trào ra

"Mẹ kiếp!" Lăng Ngạo đá xác hắn sang một bên, chăm chú nhìn hướng mà chiếc xe đã chạy đi

Chúc Tự Dao!

~~~~~~~*~~~~~~~

"Nhị thiếu gia, tiểu thư!" Một người đàn ông lén lút đi từ cửa sau của Hắc gia vào phòng làm việc của Hắc Phong

"Thế nào rồi?" Hắc Điệp ngồi trên ghế sofa đứng dậy

"Thứ lỗi thuộc hạ không thể nghe được gì nhiều. Nhưng thuộc hạ đã gặp được một người"

"Ai?" Hắc Phong buông quyển sách trên tay xuống

"Là Lăng Ngạo"

Cốc! Cốc!

"Vào đi"

Lăng Ngạo mở cửa bước vào, sau đó cẩn thận khoá cửa, anh gật đầu

"Phu nhân"

"Đã có kết quả chưa?" Vệ Kết ngồi trên ghế làm việc, mệt mỏi xoa mi tâm

"Suy đoán của Người không hề sai, cô ta quả nhiên có vấn đề. Kẻ khả nghi bị thuộc hạ bắt giữ đã cắn thuốc tự tử"

"Ta đã sớm dự liệu ra kết quả này" Cô đứng dậy khoanh tay, qua cửa kính nhìn ra khung cảnh bên ngoài, đôi mắt hướng về nơi xa xôi

Lăng Ngạo như chết lặng trước phong thái của cô bây giờ. Vệ Kết như một nữ thần tuyệt sắc đầy kiêu hãnh, khí chất cao quý, lạnh lùng đến chết người

Không gian như lắng đọng lại, tại nơi đây, chỉ có Lăng Ngạo và Vệ Kết. Giữa họ từ đầu đã xuất hiện một bức tường ngăn cách vô hình vô cùng cứng rắn không thể phá bỏ

Anh muốn chạy đến ôm lấy cô, nói cho cô biết anh yêu cô đến nhường nào. Anh không muốn cô phải buồn phiền vì những điều nhỏ nhoi này nữa. Anh sẽ đưa cô ra khỏi Hắc gia, anh và cô sẽ có một cuộc sống bình dị như những cặp đôi khác, anh sẽ bảo vệ cô

Chẳng qua...

Những việc đó đều do anh tự hoang tưởng

Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời...

"Ngươi nghĩ bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?" Vệ Kết đột nhiên lên tiếng

"Tôi nghĩ Người cần phải gặp hai người này" Anh nói

"Ai?"

Cốc! Cốc!

"Họ đến rồi" Anh mỉm cười

"Vào đi"

Cánh cửa mở ra, Hắc Phong và Hắc Điệp đồng loạt bước vào. Vệ Kết nhìn cả hai, trong lòng nhẹ nhõm được phần nào

"Hai đứa khiến mẹ bất ngờ đấy" Cô mỉm cười

"Mẹ từ khi nào đã bắt đầu nghi ngờ Chúc Tự Dao?" Hắc Điệp nói

"Sự việc Kratos đột nhiên phát điên" Vệ Kết ngồi xuống ghế làm việc

Hắc Phong và Hắc Điệp trầm ngâm nhìn nhau

"Còn các con?"

"Mẹ, tụi con chậm hơn mẹ một bước. Chiếc vòng cổ trên cổ Kratos ngày đó và làm sao Chúc Tự Dao có thể cởi nó ra một cách dễ dàng" Hắc Phong nói

"Tụi con đã cho người vào rừng tìm chiếc vòng cổ. Chiếc vòng ấy có cấu tạo khá phức tạp, một người bình thường, chân yếu tay mềm như Chúc Tự Dao không thể tháo gỡ nó một cách nhanh chóng"

"Một con vật hung hãn như Kratos sẽ không thể nào chịu ngồi yên để người khác chạm vào mình. Nhưng cô ấy có thể chạm vào nó thật dễ dàng, nó chẳng những không cấu xé cô ấy mà còn đưa cô ấy trở về với anh hai. Sự việc đó tưởng chừng là câu chuyện thần thoại ở thế giới thực, nhưng đằng sau nó ẩn chứa cả hàng vạn nghi vấn" Hắc Điệp nói

Vệ Kết và Lăng Ngạo lắng nghe những lời từ Hắc Phong và Hắc Điệp, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra những suy toán

"Rất tốt!" Vệ Kết tán thưởng

"Mẹ, chúng ta có nên cho cha biết chuyện này không?" Hắc Điệp đan hai tay vào nhau

"Không được! Cha các con không được biết" Vệ Kết không vui nói

"Dạ vâng"

"Mọi người lui ra đi" Vệ Kết phất tay

Trong căn phòng to lớn chỉ còn lại Vệ Kết, cô nhắm mắt mệt mỏi thiếp đi....

Không lâu sau đó, cửa phòng lần nữa lại được mở ra. Người đàn ông bước đến chỗ Vệ Kết, nhìn đống giấy tờ trên bàn, lắc đầu nhìn cô

"Tại sao em cứ thích hành hạ bản thân mình? Anh biết tất cả mọi việc em làm đều là vì anh, hãy để anh muộn phiền cùng em được không? Đừng gồng mình chịu đựng một mình nữa"

Hắc Triệt khẽ nói, đưa tay bế cô vào lòng, đi ra ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net