CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúc Tự Dao, nếu hôm nay cô còn dám gây phiền toái cho quán bar, tôi sẽ lập tức đuổi việc cô!" Quản lý lớn giọng nói

"Dạ, quản lý" Chúc Tự Dao nói

"Mặc đi!" Quản lý ném cho cô một chiếc váy

Chúc Tự Dao cầm chiếc váy lên xem, sắc mặt lập tức hoảng sợ

"Quản lý, tôi không thể mặc nó"

"Không mặc thì đi về!" Buông lời nhẫn tâm, quản lý hừ mạnh bỏ đi

Chiếc váy rất ngắn, gần như lộ cả phần mông, cổ váy trễ xuống cốt yếu để lộ cảnh xuân bên trong, thân váy được cắt xẻ một cách táo bạo. Chỉ có thể tóm gọn lại trong một câu, mặc cũng như không mặc

Chúc Tự Dao ngậm đắng nuốt cay mặc chiếc váy vào người. Cô phải nhẫn nhục để kiếm tiền mưu sinh, chỉ có nơi đây tiền lương cô mới kha khá

Mẹ Chúc Tự Dao đã bỏ hai chị em cô từ nhỏ, cha cô vì làm việc lao lực để nuôi hai chị em cô mà bệnh tật đã sớm đến với ông, ông ra đi ngay sau đó. Hai chị em cô bây giờ chỉ biết nương tựa vào nhau mà sống

Tự Ngôn hiện đang học đại học năm cuối, tiền học như thế cũng sẽ tăng theo, cho nên cô càng cần công việc này hơn nữa. Bản thân chịu thiệt một chút nhưng để cho Tự Ngôn ăn học đến nơi đến chốn cũng không uổng phí

Khoác thêm áo khoác vào người, Chúc Tự Dao nhanh chóng đi làm công việc của mình

Đẩy cửa phòng, cô mang bình rượu đi vào, đặt bình rượu trên bàn, cô cẩn thận rót vào ly, không quên kéo lại chiếc váy để tránh lộ cảnh xuân

"Cô em, đến đây với anh nào!" Một tên ngồi trên ghế lôi cô ngã vào lòng hắn

"Thực xin lỗi, tôi có việc phải làm tiếp" Cô khéo léo rời khỏi hắn

"Việc gì chứ? Ở đây phục vụ anh cũng là một công việc đấy" Hắn ta đặt tay lên mông cô xoa bóp

"Không! Đừng chạm vào tôi!" Cô đẩy hắn ra, chạy về phía cửa

"Đứng lại!" Hắn ta bắt được lấy cô, ấn cô xuống sàn, đưa tay xé rách chiếc váy cô đang mặc, cảnh xuân hoàn toàn hiện rõ trước con mắt đầy dã tâm

"Buông tôi ra!" Cô vùng vẫy, giơ chân đạp hắn ngã qua một bên, kéo kín áo khoác chạy ra ngoài

Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, cô đã dặn lòng mình không bao giờ được khóc, nhưng lúc này cô cảm thấy vô cùng tủi nhục về cả tinh thần lẫn thể xác

Vô tình va phải thứ gì đó, Chúc Tự Dao ngã xuống đất, cô ngồi dậy vội vàng kéo lại áo khoác, đôi măt ngấn lệ nhìn người trước mặt

Hắc Thần đứng trên cao nhìn bộ dáng chật vật, tả tơi của Chúc Tự Dao, anh khuỵ người ngồi xuống đối diện với cô, nhìn vào mắt cô

Cô nhận ra đôi mắt này, là người đêm qua đã cứu cô

"Là anh phải không? Người hôm qua đã cứu tôi?" Cô nói

"..." Hắc Thần không trả lời, vươn tay kéo cô vào lòng, bế cô bước đi

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Cô sợ hãi nhìn anh

"..."

"Anh muốn làm gì? Thả tôi xuống"

"Im" Anh cúi đầu nhìn cô

Trùng hợp quản lý vừa đi đến, bà ta nhìn thấy Hắc Thần bế Chúc Tự Dao, không khỏi reo lên thảng thốt

"Hắc thiếu đại giá quang lâm, có phải Chúc Tự Dạo gây phiền toái cho ngài không? Ngài yên tâm, tôi sẽ đuổi việc cô ấy"

"Hắc thiếu? Anh là Hắc Thần, hay là Hắc Phong?" Cô ngạc nhiên nhìn anh

"..."

Bỏ mặc quản lý thao thao bất tuyệt, mặc kệ cô phản kháng, anh vẫn đem cô nhét vào xe hơi, lái xe mà đi

"Dừng xe lại mau! Nếu anh không dừng xe, tôi sẽ nhảy ra ngoài đấy!" Chúc Tự Dao đặt tay lên cửa xe

Két!

Chiếc xe vì thắng gấp theo quán tính đẩy lên phía trước, Hắc Thần chồm người về phía cô, cô sợ hãi ép sát người lên cửa xe

"Này, tránh xa tôi ra!"

Anh càng lúc càng tiến tới, cho đến mặt anh và mặt cô chỉ cách nhau trong gang tấc. Hơi thở của cả hai hoà vào nhau, nhịp tim cô đột nhiên thay đổi, nó đang đập rất nhanh, mặt cô đỏ bừng

Cạch!

Hắc Thần đưa tay mở dây an toàn, sau đó nhìn cô nói

"Xuống"

Vội vàng mở cửa xuống xe, cô quan sát nơi này có rất nhiều người, nếu như lúc này cô bỏ chạy, hắn ta sẽ không thể đuổi được cô

Nghĩ là làm, cô bỏ chạy. Chỉ vừa chạy được vài bước, Hắc Thần đã đem cô ôm trở lại vào lòng, anh giữ cô thật chặt bên mình khẽ nói

"Dám chạy lần nữa, tôi sẽ chặt chân cô"

Chúc Tự Dao rùng mình, cô nuốt nước bọt, ngoan ngoãn để anh đưa đi

Hắc Thần đưa cô vào một cửa hàng thời trang sang trọng, cô lạ lẫm nhìn mọi thứ trước mắt

Thật đẹp! Đây là lần đầu tiên trong đời cô được đặt chân đến nơi sang trọng như thế này!

"Mặc" Ném cho cô một bộ y phục, anh chỉ tay về hướng phòng thay đồ

Cô nhìn giá thành ghi trên bộ y phục, miệng lập tức há hốc, đôi mắt mở to

Đùa sao? Bộ y phục này chỉ có chiếc áo sơ mi cách tân và quần tây mà lại có giá thành trên trời, bằng tiền lương cả năm của cô

"Tôi không thể mặc nó, tôi không có tiền trả" Cô trả lại cho anh

"Cô muốn tôi mặc cho cô?" Hắc Thần lãnh đạm nhìn cô

"Ách! Không có. Nhưng mà tôi không thể" Cô lắc đầu

"Một" Anh bắt đầu đếm

"Tôi không đủ tiền trả cho anh"

"Hai" Vẫn tiếp tục đếm

"Chúng ta đến cửa hàng khác rẻ hơn đi" Cô cười cầu hoà

"Ba!"

Chữ "Ba" vừa dứt, Hắc Thần liền nắm tay Chúc Tự Dao lôi vào phòng thay đồ mặc cho cô la hét

Rầm!

Cửa phòng thay đồ đóng lại, căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Cô như con nai nhỏ đứng nép vào một góc, cảnh giác nhìn con sói là Hắc Thần

"Muốn tôi cởi hay tự cởi?" Anh khoanh tay nhìn cô

"Tôi cởi. Anh đi ra ngoài đi"

"1 phút" Nói xong anh mở cửa ra ngoài, ngồi ở ghế sofa chờ

Chúc Tự Dao chưa bao giờ gặp kẻ nào có sức uy hiếp cô đến thế này. Ở hắn toả ra khí chất vô cùng bức người, ánh mắt sắc bén, thần thái lạnh lùng, lời nói tiết kiệm và đôi môi hầu như không biết cười

Mau chóng thay y phục, cô nhìn mình trong gương, chỉnh chu đàng hoàng rồi mở cửa đi ra

"Trễ 5 giây" Anh đứng dậy cho hai tay vào túi quần, nhìn cô nói

"Xin lỗi" Cô gãi đầu

"..." Không nói gì, anh cao ngạo đi trước, cô lại lẽo đẽo theo sau anh

Không khí trong xe vô cùng yên ắng, Chúc Tự Dao xoắn hai bàn tay mình, cô lén nhìn anh rồi lại cúi đầu, hành động đó cứ lặp đi lặp lại. Rốt cuộc nhịn không được nữa, cô nhìn anh

"Cảm ơn anh hôm qua đã cứu mạng. Về bộ y phục này, tôi sẽ để dành tiền trả cho anh"

Xe dừng lại ở một nơi hoang vắng, Hắc Thần lại lần nữa ép cô tựa người vào cửa kính, hai tay anh chống lên cửa, bao phủ cô trong lồng ngực

"Anh...Anh đừng làm bậy" Cô lắp bắp

"Tiền tôi không thiếu" Anh nói

"Vậy...Vậy anh muốn tôi làm thế nào?"

Ngón tay Hắc Thần đặt trên trán cô, nhẹ nhàng di chuyển một đường thẳng xuống môi cô, ngón tay mân mê cánh môi cô

Chúc Tự Dao run rẩy, không phải hắn ta muốn cô dùng thân báo đáp chứ?

"Một bữa ăn"

"Hả? Một bữa ăn" Cô ngạc nhiên

"Hay cô muốn cái khác" Anh tà mị thổi vào tai cô

"Một bữa ăn, một bữa ăn. Tôi nhớ rồi" Cô vội đẩy anh ra

Trở lại vị trí ngồi, Hắc Thần tiếp tục lái xe đưa Chu Tử Dao về nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net