CHƯƠNG 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện tôi nhờ cậu điều tra, đã có kết quả chưa?" Uy Phiệc ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt

"Lão đại, tôi đã điều tra rất kĩ càng, nhưng không hề có sự việc mà ngài muốn tìm kiếm"

"Không thể không có. Điều tra lại thêm một lần nữa cho tôi!"

Anh không tin! Bao năm qua anh luôn tìm kiếm cô bé năm đó! Bằng chứng rành rành như thế này, anh tin vào suy đoán của bản thân

Chờ một chút! Bà ta...chắc chắn là người biết rõ mọi việc!

Mở cửa phòng, Uy Phiệc chạy xuống cầu thang, bước đến ghế sofa ở phòng khách, ngồi đối diện với Dung Nhân

Đặt tách trà lên bàn, Dung Nhân khá ngạc nhiên trước hành động của Uy Phiệc, hiếm khi anh chịu chủ động ngồi với bà

"Bà là mẹ của hai chị em nhà Chúc?" Không vòng vo, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề

"Đúng vậy"

Thằng nhóc này sao hôm nay đề cập đến chuyện này? Nó đang có ý đồ gì?

"Chúc Tự Dao có phải đã từng rơi vào tay bọn buôn người?" Anh vừa hỏi vừa quan sát nét mặt của Dung Nhân

Tại sao nó lại biết đến chuyện này? Hiện tại nó đang chú ý đến Chúc Tự Dao quá nhiều, tình hình thật không ổn. Mình phải xoay chuyển tình thế

"Không phải. Chúc Tự Ngôn từng bị từng rơi vào tay bọn buôn người" Trả lời một cách bình tĩnh, bà mỉm cười

"Dung Nhân, bà đừng hòng một tay che trời, tôi đã có toàn bộ bằng chứng về sự việc này. Tôi cho bà một lần cuối để nói ra sự thật"

"Rốt cuộc con hỏi mẹ chuyện này để làm gì? Con muốn bức cung mẹ?"

Không khí giữa cả hai vô cùng căng thẳng, Uy Mộng từ trong nhà bếp đi ra, cầm trên tay một đĩa bánh đặt lên bàn trà cười nói

"Mẹ! Anh hai! Con vừa học làm bánh, hai người ăn xem có vừa miệng không?"

"..."

"..."

Một đôi mắt âm u, lạnh lẽo

Một đôi mắt tươi cười nhưng chứa bao thâm sâu

"Anh hai!"

Thấy hai người cùng im lặng không nói, nét mặt căng thẳng nhìn nhau. Uy Mộng lay vai Uy Phiệc gọi

"Chuyện gì thế?" Anh giật mình nhìn cô

"Ăn thử một ít bánh đi anh" Cô lấy một phần bánh đưa đến miệng anh

"Anh có công việc phải xử lý. Em cứ ăn trước đi"

Đứng dậy bỏ đi trước đôi mắt ngạc nhiên của Uy Mộng, Uy Phiệc đi một đường thẳng lên phòng

Cầm miếng bánh trên tay, cô cụp mắt đặt lên đĩa. Dung Nhân thấy vậy, cầm lấy miếng bánh cho vào miệng ăn, nức nở khen

"Bánh con gái làm ngon lắm. Con thật là khéo tay!"

"Mẹ, mẹ và anh không thể vì con mà vui vẻ với nhau một giây phút nào sao? Hai người lúc nào chạm mặt cũng cãi vã, căng thẳng"

Mâu thuẫn của anh hai và mẹ, Uy Mộng là người đứng giữa, cô không thể bênh anh, cũng không thể bênh mẹ. Điều làm cô bất ngờ nhất chính là anh hai không chán ghét cô vì cô là em gái cùng cha khác mẹ với anh. Hai người này đối với cô là quan trọng nhất trên đời. À mà, còn một người nữa....

"Mộng nhi à. Uy Phiệc tính cách bướng bỉnh, lạnh lùng, hơn nữa nó còn rất hận mẹ. Mẹ không phải không xem nó là con trai mình, nhưng nó lại không hề để mẹ trong mắt"

"Hai người thật là!"

Cho bánh vào miệng nhai, Uy Mộng chống cằm chán nản. Dung Nhân hiền từ nhìn con gái, đôi môi mím lại, hướng mặt về phía cổng Uy gia

Không thể để mầm sống này tiếp tục phát triển, từ đầu bà không ra tay đã là một hối hận. Bây giờ nên động thủ trước khi mối hiểm hoạ đến càng gần

~~~~~~~*~~~~~~~

"Hắc Điệp, cô dự định khi nào kết hôn cùng Bắc Hoằng Du? Đừng để Bắc Hoằng Du đợi lâu, tôi thấy cậu ấy là một chàng trai tốt đấy"

Chúc Tự Dao cùng Hắc Điệp đi dạo trên phố, cả hai dừng bên kia đường chờ sang đường

"Tôi cũng đã từng suy tính đến chuyện này. Chỉ là tôi chưa chắc chắn về tình yêu của chúng tôi cho lắm..." Hắc Điệp nhỏ giọng

"Chưa chắc chắn? Cô đang lo sợ điều gì?"

Tình cảm của Hắc Điệp và Bắc Hoằng Du vô cùng tốt, giờ đây khi Hắc Điệp nói không chắc chắn, Chúc Tự Dao không khỏi ngạc nhiên

"Tôi quá mạnh mẽ, tìm kiếm những điều mới lạ, nhộn nhịp. Còn anh ấy lại trầm tĩnh, yêu thích cuộc sống yên tĩnh. Tôi chỉ sợ khi hai chúng tôi về chung một nhà, cả hai sẽ rất khó để có chung tiếng nói"

"Thì ra là vậy. Cô đừng lo lắng quá, chẳng phải hai người là bạn thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau sao? Cũng chỉ có cô là người hiểu cậu ấy nhất, tôi tin hai người sẽ hạnh phúc" Chúc Tự Dao vỗ vai Hắc Điệp

"Cảm ơn cô. Đèn xanh rồi kìa, chúng ta đi thôi"

Đặt chân xuống làn đường dành cho người đi bộ, Chúc Tự Dao và Hắc Điệp theo dòng người sang bên kia đường

"Mau chạy đi! Chạy mau!!!!"

Một chiếc xe hơi điên từ xa lao đến chỗ làn đường với tốc độ kinh hoàng mặc cho tín hiệu giao thông là đèn đỏ. Người đi đường sợ hãi hét lên, nhanh chân bỏ chạy

"Chúc Tự Dao! Cẩn thận!!!!"

Đẩy Chúc Tự Dao sang một bên, Hắc Điệp hét lên

RẦM!!!!!!

Cơ thể va chạm mạnh xuống nền đá xi măng khô cứng, tay chân trầy xước, Chúc Tự Dao đầu óc quay cuồng

"Gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu!"

Tiếng người đi đường hét lên, âm thanh của còi xe và có cả mùi máu tanh kéo Chúc Tự Dao khỏi cơn choáng váng

Hắc Điệp!

Chống tay ngồi dậy, cô vội vã chạy đến chỗ Hắc Điệp đang nằm trên đường, cả người đầy máu

BRÙM!!! BRÙM!!!

Vừa thấy cô đứng dậy, chiếc xe hơi điên vừa rồi xoay đầu xe, hướng chỗ cô mà tiếp tục lao đến

"Chạy đi! Nó lại đến nữa! Cô gái chạy đi!"

Tất cả hoảng loạn bỏ chạy lần nữa, trên đường lớn lúc này chỉ có Hắc Điệp nằm trong vũng máu và Chúc Tự Dao khập khiễng

Chiếc xe này chính là muốn giết chết Chúc Tự Dao!

Quần áo rách rưới, mái tóc rối xù, Chúc Tự Dao thở hồng hộc bỏ chạy. Chiếc xe đằng sau vẫn một mực đuổi theo cô

"ÁAAAAAAAAA!!!!!!"

RẦMMMMMM!!!!! KÉTTTTTTTT!!!!!

Một cuộc thảm sát trên đường lớn, hai thi thể nữ nằm trên vũng máu thoi thóp. Chúc Tự Dao bàn tay cố gắng lấy điện thoại trong túi, nhưng rồi bàn tay cô bất lực buông xuống, đôi mắt nhắm nghiền

Hắc Điệp gục đầu bất tỉnh, máu từ trán cô chảy dài xuống cả gương mặt, hơi thở ngày một yếu dần

~~~~~~~*~~~~~~~

Đùng!

Đá tung cửa xe hơi, Hắc Thần, Hắc Phong, Chúc Tự Ngôn, Bắc Hoằng Du lao vào bệnh viện

"Y tá, Hắc Điệp sao rồi?" Hắc Phong nắm cổ tay y tá

"Chị hai tôi sao rồi?" Chúc Tự Ngôn gấp rút nói

"Các vị cứ bình tĩnh, các bác sĩ đang phẫu thuật cho bọn họ ở bên trong"

"Điệp Điệp! Điệp Điệp của anh!" Bắc Hoằng Du như kẻ điên gào thét, xông thẳng vào phòng cấp cứu

"Du Du, bình tĩnh đi! Các người nghe đây, nếu không cứu sống được hai người họ, tôi sẽ cắt chức toàn bộ! Sau này cũng không còn ai dám nhận các người vào làm việc!"

Giữ lấy Bắc Hoằng Du, Hắc Thần lạnh lẽo nói. Ánh mắt tràn ngập sát khí, gân xanh nổi đầy trán

Anh sẽ băm chết kẻ dám gây ra chuyện này. Anh sẽ móc gan moi ruột hắn, anh sẽ đem xác cả họ hàng hắn bồi táng hắn xuống âm phủ

"Phong Phong! Đã bắt kẻ gây ra tai nạn?" Hắc Thần quát

"Đã bắt được. Nhưng hắn đã cắn thuốc độc nhét sẵn trong miệng tự sát. Anh đừng lo,em đã cho người giải quyết họ hàng hắn. Già trẻ từ trên xuống dưới đều không tha!" Hắc Phong nghiến răng

Đụng đến Hắc gia, chính là đụng đến Tử Thần

"Thiếu gia, không xong rồi. Phu nhân đã ngất xỉu, lão gia đang trên đường đưa phu nhân đến đây!" Vệ sĩ chạy vào hối hả nói

"Chết tiệt! Mau cho người ra đón phu nhân, nhanh chóng chữa trị!"

Tình thế bây giờ vô cùng rối rắm!

Cạch!

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ cởi bỏ khẩu trang, vội vàng nói

"Hắc thiếu gia, cả hai vị tiểu thư đang vô cùng nguy kịch. Ngân hàng máu của chúng tôi hiện tại không đủ để cấp cho hai tiểu thư. Phải nhờ đến sự giúp đỡ của hai người!"

"Lấy máu của tôi! Tôi và Điệp Điệp có cùng nhóm máu!" Hắc Phong nói

"Lấy máu của tôi! Tôi và Chúc Tự Dao là chị em, có thể sẽ cùng nhóm máu!" Chúc Tự Ngôn ngồi trên ghế đứng dậy nói

"Mời hai vị đi theo tôi" Y tá nói rồi dẫn đường

Từng giây từng phút trôi qua, trong lòng mỗi người đều nóng như lửa đốt

Chúc Tự Ngôn và Hắc Phong mệt mỏi ngồi ghế, tựa người lên tường

Bắc Hoằng Du úp mặt vào hai lòng bàn tay, như người mất hồn trên ghế

Điệp Điệp của anh nhất định không được có mệnh hệ gì! Bằng không anh sẽ không biết bản thân mình sẽ làm những việc ghê tởm gì nữa

Hắc Thần không thể bình tĩnh mà đứng yên, anh cứ đi qua đi lại

Một người là em gái anh, một người là người phụ nữ của anh. Anh không còn tâm trạng để trấn an bản thân

"Hắc tổng!"

Uy Phiệc bước đến chỗ anh

"Uy tổng, sao ngài lại ở đây?"

"Không giấu gì ngài, trên đường đến tập đoàn, tôi vô tình chứng kiến sự việc thương tâm này nên đã đưa hai vị tiểu thư đến bệnh viện. Tôi vừa hoàn thành giấy tờ phẫu thuật của họ"

Vì quá lo lắng nên mọi người dường như quên mất việc này. Hắc Thần vuốt tóc, thở hắt ra một hơi

"Cảm ơn Uy tổng"

"Các vị... Lượng máu vừa rồi Chúc Tự Ngôn hiến cho Chúc Tự Dao hoàn toàn không phì hợp. Tôi vừa kiểm tra, hai người có nhóm máu khác nhau" Y tá từ trong phòng xét nghiệm chạy ra nói

"Cô nói sao? Tôi và chị tôi không có cùng nhóm máu?" Chúc Tự Ngôn hoảng hốt nói

"Y tá! Chúc Tự Dao nhóm máu gì?" Hắc Phong nói

"Chúc Tự Dao nhóm máu O. Chúc Tự Ngôn nhóm máu AB"

"Tôi nhóm máu O, lấy của tôi" Hắc Thần hối thúc y tá

"Được được. Mời anh đi theo tôi"

Thất thần, Chúc Tự Ngôn mệt mỏi đặt tay lên trán. Uy Phiệc bất ngờ lên tiếng phá tan không khí

"Chúc Tự Ngôn, tôi nghĩ cô và Chúc Tự Dao nên xét nghiệm DNA"

"Anh nghi ngờ chúng tôi không phải chị em ruột chỉ vì nhóm máu khác nhau?"

"Không hẳn. Còn vì một số chuyện khác, tôi nghĩ chúng ta nên làm một cuộc xét nghiệm"

Dung Nhân từ đầu đến đuôi chỉ đề cập Chúc Tự Ngôn với anh mà không hề đề cập đến Chúc Tự Dao. Cả hai người này đều là con gái của bà ta, tại sao lại có một sự phân biệt đối xử xa cách như thế?

"Được!"

"Phu nhân, cậu chủ mời tôi đưa bà đến bệnh viện XXXXX" Vệ sĩ bước vào nhà cúi đầu trước Dung Nhân

"Nó muốn ta đến đó làm gì?" Bà híp mắt

"Cậu chủ nói có chuyện quan trọng cần nói với bà. Mời bà"

Cầm trên tay bảng xét nghiệm DNA, đôi môi Chúc Tự Ngôn run rẩy, bàn tay cầm giấy kết quả xét nghiệm đến nhăn nhúm, đôi mắt mở to rưng rưng nước mắt

"Tiểu Ngôn" Hắc Phong ôm lấy cô

"Không phải đúng không? Em là em gái của Chúc Tự Dao, em là em gái ruột của chị ấy! Chắc chắn có một sự nhầm lẫn!" Cô nức nở khóc oà lên

"Tôi thật sự rất tiếc. Tôi nghĩ chúng ta nên gặp một người để nói rõ, người đó cũng sắp đến rồi"

"Cậu chủ"

Vệ sĩ bước vào nói nhỏ vào tai Uy Phiệc. Nhận được cái gật đầu từ anh, vệ sĩ bước ra ngoài, đưa một người phụ nữ vào trong

"Bà!"

Chúc Tự Ngôn đứng bậy dậy, căm phẫn nhìn người phụ nữ trước mặt

"Tự Ngôn, con gái" Dung Nhân ngạc nhiên

Uy Phiệc đưa bà đến đây làm gì?

"Tôi nghĩ đã đến lúc bà phải nói rõ mọi việc"

Đưa kết quả xét nghiệm cho Dung Nhân, Uy Phiệc đứng khoanh tay nhìn bà

"Chuyện đã đến nước này, ta cũng không giấu"

Sau khi xem bảng xét nghiệm, bà hừ lạnh vò nát nó rồi vứt bỏ

"Phải! Chúc Tự Dao không phải chị ruột của Chúc Tự Ngôn mà chỉ là chị em cùng cha khác mẹ. Trước khi kết hôn với ta, Chúc Tự Đằng từng có mối tơ tình với Vân Yên - người phụ nữ đẹp nhất của làng cũng chính là mẹ của Chúc Tự Dao. Ta vô cùng căm thù Vân Yên, những nam nhân mà ta yêu thích đều bị ả ta mê hoặc, việc gì ả cũng giỏi hơn ta"

Nói đến đây, Dung Nhân nở một nụ cười mỉa mai

"Sau khi Vân Yên mất, ta thành công gả cho Chúc Tự Đằng. Ta đối với Chúc Tự Dao từ đầu đã không hề có một tia yêu thương. Nhìn nó, ta càng nhớ đến ả Vân Yên đáng chết kia. Ta chấp nhận cuộc sống nghèo túng, nuôi con của kẻ thù để được sống cạnh người mình yêu. Nào ngờ, mỗi đêm Chúc Tự Đằng ôm ta khi ngủ, ông ta đều gọi ta bằng cái tên mà ta căm ghét nhất "Vân Yên", tim ta đau đến rỉ máu. Ban ngày ông ta vui vẻ cười nói với ta, ban đêm thì gọi ta là Vân Yên. Ta chịu không nổi, chịu không nổi! Ta hận tất cả! Ta hận ông Trời tại sao lại chơi đùa với số phận của ta!"

Suy tính cho cùng, Dung Nhân cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương. Từ yêu thương hoá thù hận, vì thù hận mà làm mờ đôi mắt

Người chịu cú sốc lớn nhất chính là Chúc Tự Ngôn, cô bật cười đau khổ, nước mắt chảy dài

Uy Phiệc vẻ mặt không cảm xúc, người phụ nữ này vốn dĩ từ đầu đã không hề tốt đẹp. Anh không cần phải thương tiêc làm gì

Ông bà có câu: Quay đầu là bờ

Khổ đau hay sung sướng, do chính bà ta lựa chọn

"Thế nên bà mới cho người tông chết Chúc Tự Dao?"

Hắc Thần đút hai tay vào túi quần, ung dung bước ra nói

Chỉ là "ung dung" thôi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Hắc Thần, Dung Nhân không khỏi sợ hãi lùi bước về sau

Nụ cười đó...Thật giống quỷ dữ đang muốn ăn tươi nuốt sống bà

"Cậu có bằng chứng gì mà vu khống cho tôi?"

"Bằng chứng sẽ đến sớm thôi. Uy gia các người tốt nhất nên mua quan tài để sẵn trong nhà đi" Anh nhếch môi rời đi

"Tiểu Ngôn, chúng ta đi thôi"

Đỡ Chúc Tự Ngôn đứng dậy, Hắc Phong ôm lấy cô, dùng mọi cách để Dung Nhân không thể chạm vào cô

Uy Phiệc nhún vai, đi ngang qua Dung Nhân. Tự làm tự chịu, anh không rảnh rỗi mà đi lo chuyện bao đồng

Đại sảnh rộng lớn, chỉ có Dung Nhân đứng một mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net