CHƯƠNG 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ba năm sau

"Đáng ghét! Thật đáng ghét!"

Trong sân viên, một tiểu thiên thần nhỏ bé mặc trên người chiếc đầm xanh dương xinh xắn, nhưng hình như tiểu thiên thần ấy đang tức giận thì phải

"Danh sách những ứng cử viên vào tập đoàn đã được gửi vào mail của cậu, vào ngày hôm sau chúng ta sẽ có chuyến bay đến Pháp để gặp mặt họ" Lăng Ngạo vừa đi vừa nói

"Chuyến hàng giao dịch tối nay, chuẩn bị xong hết rồi chứ?" Hắc Thần nói

"Dạ thưa đã xong"

"Thế còn tin tức của cô ấy?" Bước chân Hắc Thần dừng lại

Trong ba năm qua, câu hỏi này của Hắc Thần vẫn cứ lặp đi lặp lại đều đặn như thế

Bình an vượt qua cái chết, ngoại trừ hôn mê một tuần và gãy xương một vài chỗ, ngoài ra tất cả về Hắc Thần đều ổn. Sự tình năm đó thế nào, anh cũng đã hiểu rõ tường tận

Có trách thì trách anh đã hiểu lầm cô, dẫn cô tìm đến cái chết. Ba năm, anh luôn sống trong dằn vặt và đau khổ. Nếu cô thật sự đã chết, anh quyết phải tìm được thi thể cô

"Vẫn chưa" Lăng Ngạo lắc đầu

Thở dài ra một hơi, Hắc Thần liếc mắt nhìn xung quanh, và rồi ánh mắt anh dừng ở nơi tiểu thiên thần đang không được vui mà hậm hực ngồi trên xích đu

Mỉm cười bước đến chỗ tiểu thiên thần, Hắc Thần khuỵ xuống trước mặt bé, đưa hai tay bế bé lên

"Hôm nay ai dám cả gan chọc giận tiểu thiên thần nhỏ bé của anh vậy?" Anh hôn má cô

"Chính là tại anh hai!" Bé xoay mặt sang chỗ khác

"Anh? Anh đã làm gì tội lỗi mà khiến cho Hàn Hàn không được vui?"

"Anh luôn cướp Lăng Ngạo của em đi, hai người lúc nào cũng như hình với bóng, có phải anh thích Lăng Ngạo rồi không?" Hắc Hàn mếu máo

"...."

Một đàn quạ đen bay trên đỉnh đầu Hắc Thần, anh nhìn cô bé trên tay, không biết dùng từ ngữ nào để nói lên tâm trạng lúc này

Con bé Hàn Hàn này, chỉ mới ba tuổi mà miệng lưỡi đã lanh lợi, đanh đá hơn người khác. Có ai tin nó là đã ba tuổi rồi không?

"Thôi được rồi, trả Lăng Ngạo cho em"

Truyền Hắc Hàn cho Lăng Ngạo bế, Hắc Thần cười khổ lắc đầu

"Lăng Ngạo, đưa ta đi ăn kem được không?"

Vừa được Lăng Ngạo bế trong tay, Hắc Hàn đã như cá gặp phải nước, cơn tức giận trước đó cũng theo gió mà bay

"Đã nói bao nhiêu lần, tiểu thư phải gọi tôi là chú" Lăng Ngạo véo mũi bé

"Ta không thích và cũng sẽ không gọi. Ta thích gọi ngươi là Lăng Ngạo"

"Tôi thua cô rồi, tiểu thư Hắc Hàn"

"Vì ngươi dẫn ta đi ăn kem, nên ta sẽ tặng cho ngươi một món quà" Hắc Hàn vui vẻ nói

"Quà sao? Hàn Hàn à, em cũng thật keo kiệt quá đi, thường ngày anh hai đều đưa em đi chơi, tại sao anh hai lại không có quà?" Hắc Thần giả vờ ai oán nói

"Lẽ ra anh hai cũng có, nhưng vì anh luôn cướp Lăng Ngạo của em đi, cho nên không cho nữa" Hắc Hàn le lưỡi

"Cái gì mà Lăng Ngạo của em, sau này Lăng Ngạo sẽ lấy vợ, không còn là của em nữa đâu" Hắc Thần cố ý trêu chọc

Anh làm sao không nhìn ra sự thích thú của Hắc Hàn đối với Lăng Ngạo. Suốt ngày con bé cứ bám lấy Lăng Ngạo, chỉ cần nhìn thấy Lăng Ngạo là bám dai như sam

"Lăng Ngạo sẽ không lấy vợ, em không cho phép. Phải không Lăng Ngạo?" Phồng mang trợ má nhìn Lăng Ngạo, đôi mắt bé long lanh ánh nước

Đến lúc này Lăng Ngạo mới nhận ra Hắc Hàn có khuôn mặt giống y đúc với Vệ Kết. Anh có chút sững sờ, ho nhẹ xoay mặt nhìn đi chỗ khác

"À ừm... " Lăng Ngạo ngập ngừng


"Ta biết ngay mà. Các người không ai yêu ta cả, ngay cả mẹ đã ngủ rất lâu mà không chịu tỉnh dậy mặc dù đêm nào ta cũng ở bên mẹ và gọi mẹ"

Nức nở rời vòng tay khỏi cổ Lăng Ngạo, Hắc Hàn tuột xuống người anh, nước mắt ngắn nước mắt dài bỏ đi

"Ấy ấy tiểu thư của tôi, tôi hứa với cô là được rồi chứ gì! Sau này Lăng Ngạo tôi sẽ không lấy vợ, được chưa?"

Đuổi theo tiểu thiên thần buồn bã, Lăng Ngạo vò đầu tóc rối xù, bế cô lên tay

"Móc ngoéo đi!" Hắc Hàn đưa ngón tay út ra

"Móc ngoéo!" Lăng Ngạo lấy ngón tay út của mình móc với bé

Hắc Thần trề môi, híp mắt nhìn tiểu thiên thần ma lanh kia. Không chỉ có gương mặt giống mẹ, ngay cả tính cách, hành động từ trên xuống dưới đều giống. Kì này Lăng Ngạo khổ chắc rồi

Qua cửa kính, Hắc Triệt nhìn xuống khung cảnh dưới kia, anh trầm ngâm nhìn qua bên giường, Vệ Kết vẫn nhắm mắt ngủ say

Cô đã ngủ ba năm, máy đo nhịp tim cho thấy tim cô vẫn hoạt động, nhưng không biết đến khi nào cô mới tỉnh lại

Kết nhi, em định ngủ đến khi nào?
~~~~~~~*~~~~~~~

Pháp

"Chúc Tự Dao, em đã nộp hồ sơ vào tập đoàn đó sao?"

Người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, tức giận nhìn cô gái đang ở trong nhà bếp loay hoay nấu thức ăn

"Anh về rồi! Ngồi vào bàn đi, em sắp nấu xong rồi!" Chúc Tự Dao dọn bát đũa lên bàn

"Em đừng lờ đi câu nói của anh! Em nói đi, tại sao em lại nộp đơn vào tập đoàn đó khi chưa xin phép anh?"

"Uy Phiệc, chẳng phải anh đã cho phép em đi làm sao?" Chúc Tự Dao khó hiểu nhìn anh

"Đúng là anh đã chấp nhận cho em đi làm, bất kì tập đoàn nào cũng được, nhưng không phải là tập đoàn đó!"

Đập mạnh tay lên bàn, trán Uy Phiệc nổi đầy gân xanh vì quá tức giận. Anh đã tốn bao công sức để có được cô, đem cô giấu qua Pháp, nào ngờ cô lại tự thân đi đến tập đoàn của Hắc gia xin việc. Nếu cô gặp được Hắc Thần thì mọi việc sẽ ra sao? Cô sẽ nhớ lại tất cả

Khi Chúc Tự Dao vừa nhảy xuống vực theo Hắc Thần, Uy Phiệc cũng đã nhảy xuống theo cô. May mắn thay, cô không ngã xuống biển, chỉ ngã xuống vách núi, đầu đập vào đá dẫn đến mất trí nhớ. Anh đã nhanh chóng đưa cô ra khỏi hiện trường trước khi cảnh sát đến

"Tập đoàn của Hắc gia là tập đoàn có thế lực rất cao trong thế giới. Em được nhận vào tập đoàn ấy, anh nên vui mừng thay cho em chứ, cớ sao lại tức giận?"

"Từ giờ trở đi em không được đến đó"

"Nhưng mà ngày mai em có buổi gặp mặt với cấp trên"

"Anh nói không là không" Buông ra một câu, Uy Phiệc bỏ đi lên phòng

"Uy Phiệc! Uy Phiệc!"

Ném đôi đũa vào bồn rửa bát, Chúc Tự Dao kéo ghế ngồi xuống, chán nản chống tay lên trán

Uy Phiệc đã từng có lời muốn cô đến tập đoàn của Uy gia làm việc, nhưng cô không muốn được nhận vào dựa trên mối quan hệ quen biết với anh, cô muốn tự lực sức mình đi, đường đường chính chính đi tìm công việc cho bản thân

Cả gan vào phỏng vấn và nộp hồ sơ xin việc ở tập đoàn của Hắc gia, cô không ngờ mình đã trúng tuyển. Được nhận việc vào tập đoàn của Hắc gia là một sự ưu ái vô cùng tốt, hơn nữa còn là một bước đệm khởi đầu vững chắc cho cô

Chỉ là Uy Phiệc không vui như vậy, có lẽ cô nên từ bỏ công việc này để tránh khiến cho anh không được vui

Không hiểu! Cô không thể hiểu, Uy Phiệc vì sao lúc nào cũng lo sợ, cũng cấm đoán cô hết việc này đến việc khác. Rốt cuộc là vì cái gì?

Nhận làm việc ở Hắc gia, không phải tốt sao?

Khoan đã...Đợi một chút!

Hắc gia?

Hắc gia sao?

Người đó tên là Hắc Thần, người đó cũng mang họ Hắc

Chẳng lẽ đây là lý do Uy Phiệc không cho phép cô đến đó làm việc. Không phải? Chẳng phải anh nói người tên Hắc Thần đó đã chết rồi sao? Thái độ kiên quyết phản đối của Uy Phiệc...anh đang giấu cô điều gì?

"Mộng nhi"

Qua màn hình laptop, Uy Phiệc mỉm cười với một cô gái

"Anh và cô ấy sống tốt chứ?" Uy Mộng cười nhẹ

"Bọn anh vẫn sống tốt, còn em thì sao?"

"Ngày đầu đến Đức có chút không quen, qua vài ngày em đã thích nghi được"

"Nha đầu, đã ba năm rồi, em nên quên chuyện đó đi"

"Em biết, em đã và đang rất cố gắng"

Ngày tìm được Hắc Thần cũng là ngày tai hoạ ập xuống đầu Uy gia, Dung Nhân bị người của Hắc gia lôi đi mặc cho Uy Mộng đã khóc lóc van xin Hắc Điệp

Hắc Điệp bỏ ngoài tai lời van xin của Uy Mộng, cứng rắn cảnh cáo trên dưới Uy gia nếu dám có ý định cứu Dung Nhân thì phải chịu đồng tội. Uy Phiệc đã giữ chặt Uy Mộng lại, dùng hết lời để khuyên răn cô

Uy Mộng không phải là kẻ không biết điều, bao che mẹ mình đến mù quáng. Vì quá đau thương, cô chọn cách qua Đức sinh sống, rời khỏi nơi đau buồn đó

Ba năm trôi qua, không ai biết Dung Nhân còn sống hay đã chết

"Anh hai, anh định giấu cô ấy mãi? Cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra"

"Em biết là anh rất yêu cô ấy, anh không thể mất cô ấy" Uy Phiệc cười buồn

"Hai người đã làm loại chuyện đó chưa?"

"Vẫn chưa. Anh muốn cô ấy tự nguyện, anh không muốn cưỡng cầu cô ấy"

"Haizzz" Uy Mộng thở dài

"Em đó, phải biết tự tìm một nửa cho mình đi, đừng tự luỵ mãi một người"

"Biết làm sao được, em vẫn muốn còn độc thân vui tính. Khi nào tìm được người thích hợp, em sẽ dẫn về ra mắt với anh" Uy Mộng nháy mắt

"Lại tự lừa mình dối người. Được, anh chờ em dẫn bạn trai về ra mắt với anh"

"Hahahaha"

~~~~~~~*~~~~~~~

"Tiểu thư Hắc Hàn của tôi, chúng ta về nhà nhé!" Lăng Ngạo đặt Hắc Hàn ngồi sau vai, hai chân nhỏ xinh của bé choàng qua hai vai anh

"Nhưng mà ta còn muốn chơi nữa" Hắc Hàn vò tóc anh

"Trời đã tối rồi, tiểu thư không buồn ngủ sao? À đúng rồi, tiểu thư còn phải đến gặp phu nhân trước khi ngủ nữa đúng không?"

"Đúng vậy. Nhưng mà ta còn muốn chơi nữa"

Lại là câu nói đó, Hắc Hàn chu môi, ỉu xìu nói

"Hôm sau tôi lại đến chơi cùng tiểu thư"

"Ngươi nói dối, không phải lúc chiều ngươi nói ngày mai sẽ cùng anh hai đến Pháp sao?"

Ách! Cái này...

Trẻ con ba tuổi, sao lại nhớ dai đến thế?

"Ahaha, tôi quên mất!"

Tiểu yêu! Đây chính xác là tiểu yêu mà!

"Các người đều cho ta là con nít và lừa ta. Cha, anh hai Thần Thần, anh ba Phong Phong và chị tư Điệp Điệp luôn nói rằng mẹ sẽ thức dậy sớm thôi. Nhưng mà ta đã lớn đến chừng này rồi, mẹ vẫn chưa chịu tỉnh lại gặp ta. Ta nghe người giúp việc nói vì sinh ta mà mẹ mới phải ngủ lâu như vậy, có phải là ta đã hại mẹ không?"

Buồn bã tựa đầu lên lên đầu Lăng Ngạo, Hắc Hàn dụi mắt thút thít. Nhìn thấy các bạn khác được mẹ đưa đi chơi, được mẹ thắt tóc, được mẹ cõng trên lưng, bé cảm thấy vô cùng tủi thân

Thở hắt ra một hơi, Lăng Ngạo đưa tay ôm Hắc Hàn bế lên tay, anh bẹo má bé

"Phu nhân nhất định sẽ tỉnh lại để chơi cùng với tiểu thư. Hơn nữa bên cạnh tiểu thư không phải còn có mọi người sao? Không cần phải buồn"

"Lăng Ngạo sẽ không bỏ rơi ta chứ?" Chớp chớp đôi mắt to tròn, Hắc Hàn mong đợi nhìn anh

"Đến khi nào tiểu thư tìm được người đàn ông của mình, đến lúc đó tôi sẽ tự khắc rời khỏi cô"

"Cảm ơn ngươi!" Vui vẻ ôm cổ Lăng Ngạo, Hắc Hàn thơm một cái lên má anh

"Đi thôi"

Trên đoạn đường vắng, một chàng trai bế một cô bé đi trên đường, xung quanh chỉ có âm thanh của tán cây xào xạc, tiếng ếch kêu

Đột nhiên, bước chân của chàng trai dừng lại, ánh mắt nhìn xung quanh

"Lăng Ngạo, sao ngươi không đi tiếp?"

"Tiểu thư, cô ở đây chờ tôi. Nhất định không được bước ra ngoài"

Nhanh tay đem Hắc Hàn giấu vào bụi cây cạnh lề đường, Lăng Ngạo nghiêm túc dặn dò

"Được" Bé gật đầu

Khi anh vừa rời khỏi Hắc Hàn, ngay lập tức một đám người áo đen từ trong bóng tối bước ra, trên tay bọn chúng ai nấy đều có một con dao nhỏ

"Ngoan ngoãn giao con nhóc kia ra đây nếu ngươi không muốn chết" Một tên trong bọn chúng nói

"Đừng hòng" Lăng Ngạo nhướng mày

Mục tiêu của bọn chúng chính là Hắc Hàn. Hắc Hàn còn quá nhỏ, lại còn có địa vị trong Hắc gia lừng lẫy, dĩ nhiên bé dễ dàng trở thành mục tiêu công kích, bắt cóc của những kẻ có dã tâm

Không nhận được sự hợp tác từ đối phương, bọn sát thủ lao đến phía Lăng Ngạo, bao vây xung quanh anh và đánh từ mọi phía

Lăng Ngạo vung chân đá một tên ngã xuống, xoay người đánh một quyền vào kẻ bên cạnh, bẻ trật khớp tay hắn và ném hắn vào những tên đồng bọn. Rút trong người ra hai khẩu súng, anh xoay vòng người, liên tiếp bắn hạ gục từng tên một

Hắc Hàn ngồi trong lùm cây im lặng, căng thẳng nhìn tình hình bên ngoài, ngay cả hít thở sâu cũng không dám. Một bàn tay từ phía trên từ từ hướng bé đưa xuống, chuẩn xác nắm lấy cổ bé lôi ra khỏi lùm cây

"Bắt được rồi!" Một tên sát thủ thích thú kêu lên

"Thả ta ra! Thả ra!" Bé vùng vẫy trong tay hắn

"Tiểu thư!"

Lăng Ngạo hoảng hốt kêu lên và dừng bắn. Chỉ chờ có thể, một tên bị bắn trọng thương phía dưới cố gắng đưa tay, từ phía sau cầm dao phóng vào vai anh

Lưỡi dao sắc bén được tẩm chất độc cắm sâu vào da thịt Lăng Ngạo. Cơn đau tê buốt từ vai truyền đến, anh tức giận xoay người nổ thêm phát súng bắn chết tên kia

"Chết đi"

Tên đang nắm giữ Hắc Hàn cười to, một tay đưa khẩu súng về phía Lăng Ngạo đang khó khăn chống chọi với chất độc trong cơ thể

"Không được! Ngươi không được giết Lăng Ngạo của ta!"

Lấy ra cây ná bằng gỗ được giấu trong người, Hắc Hàn dùng phần tay cầm đánh liên tiếp vào mặt hắn. Cây ná là vũ khí tự vệ của Hắc Hàn, nó được chính tay anh ba Phong Phong làm nên và tặng cho bé

"Cái con điên này!"

Vì quá đau trước những cú đánh của Hắc Hàn, hắn tức giận khống chế bé. Thừa cơ hội hắn không chú ý, Lăng Ngạo cầm khẩu súng bắn thẳng vào tim hắn

Và rồi cơ thể hắn đổ ập xuống, Hắc Hàn cũng vì thế mà rơi từ trên tay hắn. Vội vàng chạy đến chỗ bé, Lăng Ngạo đưa tay đón lấy bé, ôm bé vào lòng

"Không sao! Không sao rồi!" Vuốt tóc trấn an Hắc Hàn, Lăng Ngạo khó nhọc nói

"Lăng Ngạo, ngươi chảy máu rồi! Ngươi không được chết, ngươi đã hứa không được bỏ ta!" Hắc Hàn sợ hãi khóc thét lên

"Tôi không sao cả, vết thương này không giết được tôi, chúng ta về Hắc gia"

~~~~~~~*~~~~~~~

Hắc Thần ngồi lặng im trong phòng, nét mặt buồn bã nhìn chiếc lắc trong tay

Anh nhớ cô...

Nhớ cách cô mỉm cười hồn nhiên với anh, nhớ cách cô làm nũng, nịnh bợ anh, nhớ cách cô tức giận thì xù lông như con mèo nhỏ

Nếu cô còn sống, anh sẽ không để tuột mất cô lần nào nữa. Nếu cô thật sự đã không còn, cả đời này của anh có lẽ sẽ không yêu được một ai nữa

Chúc Tự Dao, em đang ở đâu?

"Anh...hai..."

Trước cửa phòng, Hắc Điệp nắm tay Hắc Hàn, gương mặt Hắc Hàn mếu máo đến đến thương, bé chạy đến chỗ Hắc Thần, hai tay đặt lên đùi anh

"Lăng Ngạo bị thương rồi, máu chảy rất nhiều. Anh hai đừng bắt Lăng Ngạo đến Pháp được không?"

"Trên đường trở về, Lăng Ngạo và Hàn Hàn bị sát tập kích, bọn chúng muốn bắt Hàn Hàn. Vì bảo vệ nhóc này mà Lăng Ngạo bị thương, con bé cứ khăng khăng muốn em đưa nó đến gặp anh" Hắc Điệp tựa người lên cửa, đứng khoanh tay nói

"Anh...hai..." Hắc Hàn lắc đùi Hắc Thần, nước mắt rưng rưng

"Được rồi, nhưng mà phải hứa với anh là phải ngoan ngoan, không được làm phiền Lăng Ngạo nhiều" Hắc Thần mỉm cười dịu dàng

"Dạ vâng. Yêu anh hai nhất!" Hắc Hàn vui vẻ vỗ tay

"Chỉ yêu anh hai thôi sao?" Hắc Điệp trề môi

"Không có! Yêu chị Điệp Điệp nữa!" Bé chạy lon ton đến chỗ Hắc Điệp

"Tiểu quỷ!"

Dắt tay Hắc Hàn đến phòng của Hắc Triệt và Vệ Kết, hai chị em Điệp Điệp và Hàn Hàn vui đùa với nhau

Ngã lưng lên giường, Hắc Thần vuốt tóc

Xem ra ngày mai anh phải đến Pháp một mình rồi!

"Cha!"

Nhào vào lòng Hắc Triệt, Hắc Hàn lớn tiếng gọi

"Đi đâu mới về hả tiểu quỷ?" Hắc Triệt bế bé lên

"Con đi ăn kem cùng Lăng Ngạo. Cha biết không, có rất nhiều kẻ xấu đánh Lăng Ngạo, khiến Lăng Ngạo bị thương, chúng còn muốn bắt con đi nữa"

Hắc Hàn thao thao bất tuyệt kể mọi thứ cho Hắc Triệt nghe. Anh gật gù nghe những lời non nớt từ một cô bé ba tuổi nói

"Thế tối nay con có muốn tiếp tục ngủ cùng với cha mẹ không?"

"Tất nhiên là muốn a. Con rất yêu mẹ, người mẹ rất ấm, con muốn ôm mẹ ngủ"

Từ khi sinh ra, Hắc Hàn luôn ngủ cạnh Vệ Kết, cô bé rất yêu thương Vệ Kết, luôn quấn quýt bên Vệ Kết

"Vậy con mau đi tắm, đánh răng rồi ngủ với cha mẹ"

Thả Hắc Hàn xuống, Hắc Triệt mỉm cười nhìn cô bé chạy vào phòng tắm

Kết nhi! Hàn Hàn rất giống em!

~~~~~~~*~~~~~~~

Chúc Tự Dao cầm túi xách, lén lút ra khỏi nhà, cô vẫy tay đón một chiếc taxi, địa điểm đến chính là tập đoàn của Hắc gia

Tại phòng họp của tập đoàn, những ứng cử viên đã có mặt đầy đủ

"Lời đầu tiên tôi xin gửi lời cảm ơn đến mọi người đã có mặt đầy đủ ở đây và không làm trễ lịch trình mà chúng tôi đã sắp xếp. Không nói nhiều, xin mọi người cho một tràn vỗ tay đón chào Tổng tài của tập đoàn, Hắc Thần"

Lời của thư ký vừa dứt, những tràn vỗ tay vang lên rôm rả, Chúc Tự Dao không khỏi nôn nóng và lo lắng

Hắc Thần còn sống, liệu Hắc Thần này có phải là người mình thường nhớ đến không? Hay chỉ là người giống người, tên giống tên

Một đôi giày da láng bóng bước ra, Hắc Thần âu phục vest đen chỉnh tề, nét mặt lạnh lùng lãnh đạm đứng giữa bàn họp, ánh mắt anh quét sạch những con người ở đây

Chợt...

Ánh mắt đó dừng ở nơi có một cô gái đang ngồi...

Có chút sững sờ và bất ngờ

Nhịp tim anh đập nhanh hơn bình thường

Cô gái đó...

Giống! Quá giống!

Chúc Tự Dao!

"Tổng tài, đến giờ rồi" Thư ký bên cạnh khẽ nhắc nhở

"À ừ" Khôi phục lại tinh thần, anh kéo ghế ngồi xuống

Cuộc họp bắt đầu

Là ngày đầu gặp mặt, Hắc Thần chỉ nói về nội quy làm việc, cách thức thưởng phạt và cả lối làm việc nhanh gọn chính xác. Ở tập đoàn này, mọi thứ đều phải hoàn hảo và không được có bất kì sơ sót nào

Xuyên suốt buổi họp, ánh mắt Chúc Tự Dao không thể rời khỏi người đàn ông kia, tâm trí cô hoàn toàn bị rối loạn

Giọng nói của anh ta, rất giống với giọng nói của người kia

Chẳng lẽ bấy lâu nay, Uy Phiệc luôn lừa mình? Không! Uy Phiệc đối xử với mình rất tốt, anh ấy sẽ không lừa mình!

"Cuộc họp đến đây kết thúc, có ai có ý kiến gì không?" Hắc Thần nói

"Chúng tôi không có ý kiến"

"Ngày mai mọi người bắt đầu làm việc, đừng khiến tôi thất vọng"

Vội vàng đẩy ghế đứng dậy, Chúc Tự Dao cúi đầu, vội vã đi ra ngoài, cô cần phải hít một chút không khí, trong này quá ngột ngạt, cô cần phải ổn định lại tinh thần. Đầu cô đang đau âm ỉ

"Cô gái, xin dừng bước" Hắc Thần bước đến sau lưng Chúc Tự Dao nói

Bước chân Chúc Tự Dao dừng lại, cô cứng ngắc cơ thể, hai tay siết chặt

"Chúc Tự Dao...Là em đúng không?" Hắc Thần ngập ngừng nói, trong lòng vô cùng mong đợi

Xoay người lại nhìn Hắc Thần, cô nói

"Tôi là Chúc Tự Dao"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net