CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Điệp thả túi xách trên ghế, nghe mùi thức ăn từ trong nhà bếp toả ra, hai mắt cô sáng rực chạy vào

"À há! Bắt quả tang anh hai ăn vụng nhá!" Cô thích thú reo lên

"..." Vẫn ăn

Kéo ghế ngồi xuống, cô nhìn các món trên bàn rồi nhìn Hắc Thần với con mắt không thể ngạc nhiên hơn

"Đậu que, cải bẹ, đỗ xanh, không phải anh rất ghét chúng sao?"

"..."

"Em ăn nữa" Cô chạy đi lấy bát đũa, hí hửng ngồi vào bàn ăn gắp một ít cải cho vào miệng

"Ui, ngon quá"  Hắc Điệp ăn vô cùng ngon miệng

Nhìn cô ăn ngon như thế, anh cũng không nỡ giành phần ăn của cô. Đẩy ghế đứng dậy, anh xoa đầu Hắc Điệp

"Cho em hết đấy"

"Cảm ơn anh hai" Cô cười tươi rói

Đầu bếp nhà mình từ khi nào đã nấu ngon thế này nhỉ?

~~~~~~~*~~~~~~~

Chúc Tự Dao giật mình tỉnh dậy, nhìn ra bầu trời bên ngoài ban công, màn đêm sớm đã buông xuống. Cô vội vã bước xuống giường, hướng về phía cửa chạy

Cạch!

Trùng hợp Hắc Thần mở cửa đi vào, anh nhìn bộ dạng cô gấp rút, không nói lời nào đóng cửa lại

"Tôi phải đi làm, tạm biệt anh" Cô chạy ngang qua anh

"Nơi đó không hợp với cô" Anh giữ lấy tay cô

"Theo anh tôi còn sự lựa chọn sao? Chỉ có nơi đó mới có thể khiến cho cuộc sống kinh tế của chị em tôi ổn định" Cô nhẹ gỡ tay anh, mở cửa ra ngoài

Hai bàn tay Hắc Thần nắm lại, anh duỗi chân, nắm tay Chúc Tự Dao lôi vào trong phòng. Cửa phòng mạnh mẽ đóng lại tạo nên âm thanh lớn

"Anh muốn làm gì?"

Chúc Tự Dao mở to mắt nhìn Hắc Thần, hai tay cô bị anh nắm lại, cố định trên đầu, cả cơ thể cô bị anh ép tựa vào cửa. Bàn tay còn lại của anh vuốt ve từ mắt đến môi cô, anh ôm eo cô để cô sát vào người anh

"Tôi muốn cô nghe lời" Anh ngậm lấy vành tai cô

"Hắc Thần chớ làm càn, thả tôi ra" Chúc Tự Dao phản kháng

Ôm cô một đường thẳng ném lên giường, đầu óc Chúc Tự Dao hoa hết cả lên. Chưa kịp định hình lại tâm trí, cơ thể to lớn của Hắc Thần đã đè lên người cô, anh tiếp tục đem tay cô giữ chặt lấy

"Nghỉ làm" Anh nói

"Không! Tôi không nghỉ!" Cô trừng mắt

Khoé môi anh nhếch lên, trực tiếp cúi xuống hôn lấy đôi môi cô, thích thú tung hoành

Chúc Tự Dao vùng vẫy dưới thân anh, nhưng cô không hề biết rằng đầu gối cô đã vô tình chạm đến nơi giữa chân Hắc Thần. Anh thở ra một hơi nặng nhọc, cuồng nhiệt hôn

"Ưm!" Tức giận cắn môi anh bật máu, cô cứ cắn, cắn cho đến khi anh chịu thả cô ra mới thôi

Hắc Thần lau đi đôi môi đầy máu của mình, anh nhìn gương mặt đỏ hồng vì tức giận của cô khi không thể thoát khỏi anh, trong lòng có chút vui sướng

"Nghỉ làm" Vẫn là câu nói đó

"Anh không có quyền quản thúc tôi!" Cô tức giận nói

"Ai bảo không có?"

Bàn tay anh luồn vào trong áo cô, xoa nhẹ lên vùng bụng phẳng lì, sau đó di chuyển lên một chút, đẩy áo lót của cô lên mà xoa lên bầu ngực

"Hắc Thần. Dừng lại! Anh đừng quá đáng!" Cô sợ hãi hét lên

"Có nghỉ? Hay là không?" Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô, lực đạo xoa bầu ngực trong tay cũng mạnh hơn

"Nghỉ! Tôi nghỉ!" Cô vội nói

Hài lòng rời khỏi cơ thể Chúc Tự Dao, Hắc Thần chỉnh chu lại y phục cho cô, xoay sang nằm cạnh cô, ôm cô vào lòng

"Tôi muốn về"

Cảm giác bây giờ của Chúc Tự Dao là sợ hãi, tức giận. Cô không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa, hắn ta thật bức người, cô chán ghét hắn

"..." Vòng tay anh siết lấy cô

Hành động của anh chính là biểu thị cho câu trả lời, cô đành phải im lặng

Nếu cô chọc đến cơn giận của hắn ta, có lẽ cô sẽ không toàn thây mà bước khỏi đây

~~~~~~~*~~~~~~~

Chúc Tự Ngôn đóng cửa tiệm, cô lang thang đi trên con đường vắng. Bây giờ cô sẽ đến quán bar, nơi làm việc của Chúc Tự Dao, sau đó hai chị em cùng nhau trở về nhà

Két!

Tiếng bánh xe ma sát xuống mặt đường, chiếc xe chặn trước mặt cô, Hắc Phong cởi mũ bảo hiểm, mỉm cười nhìn cô

"Đi cùng tôi chứ?"

"Không bao giờ. Tôi đến chỗ chị tôi đây" Cô xoay mặt

"À, quên nói với cô. Chị cô đang ở nhà tôi" Anh kéo dài giọng, liếc mắt nhìn biểu hiện của Chúc Tự Ngôn

"Gì chứ? Sao chị tôi lại ở nhà anh? Các người muốn làm gì chị ấy?" Cô bước đến nắm cổ tay anh

"Chuyện là hình như anh hai Hắc Thần của tôi có hứng thú với chị gái của cô" Anh nhướng nhướng mày

"Anh!" Chúc Tự Ngôn mím môi

Hắc Phong cười tà ác trong lòng. Nếu không có gián điệp Hắc Điệp nhiều chuyện đi điều tra chuyện ầm ĩ phát ra từ trong phòng anh hai, có lẽ anh cũng không biết rằng Hắc Thần ngày thường không cảm xúc nay lại "nôn nóng" với một cô gái. Mà cô gái đó lại là chị gái của cô nàng thú vị này

Hắc Điệp ơi là Hắc Điệp! Chúng ta là một cặp song sinh không hề uổng phí mà!

"Nếu cô đồng ý đi với tôi, không chừng tôi sẽ khuyên anh hai thả chị gái cô ra" Anh khoác vai cô

"Thả nè!" Nắm tay anh vật xuống đường, Chúc Tự Ngôn cười đắc ý

"Nói đi! Nhà anh ở đâu?" Cô ngồi xuống nắm cổ áo anh

Hắc Phong cười lưu manh, anh nhanh nhẹn đặt lên môi cô một nụ hôn, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô mà hả dạ

"Đáng yêu" Anh bẹo má cô

"AAAAAAAAA!!!!! HẮC PHONG, ANH LÀ ĐỒ VÔ LẠY! TẠI SAO ANH DÁM HẢ? TÔI SẼ GIẾT ANH!!!!!!!!"  Đưa tay bóp cổ anh, cô tức đến run người

Trời ơi nụ hôn đầu của cô! Cô phải giết kẻ đê tiện này!

Đừng quên rằng người của Hắc gia không dễ bị ăn hiếp, Hắc Phong không là ngoại lệ. Anh đem hai tay cô mở ra, vác cô để lên xe moto, hành động vô cùng nhanh gọn lẹ. Đặt cô ngồi đằng trước, anh khom người lái xe

"Thả tôi xuống! Thả xuống!"

"Nếu cô còn không im lặng, tôi sẽ đưa cô vào khách sạn, từng chút một "ăn sạch" cô. Biết chưa?" Anh nói

"Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ kiện anh!" Cô gào lên

"Cảnh sát có thể làm gì Hắc gia?" Anh nhếch môi

"Vô lạy! Biến thái! Vô sỉ!" Hắc Phong đem những lời của cô như không mà bỏ qua tai

Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net