CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Ngôn, chúng ta trở về khách sạn đêm qua đi. Anh muốn em sàm sỡ anh" Hắc Phong nắm tay Chúc Tự Ngôn làm nũng, chu môi về phía cô

"Sàm sỡ! Sàm sỡ cái đầu anh! Đi về" Chúc Tự Ngôn đánh một cái vào đầu anh, trừng mắt chỉ tay về hướng con đường ngược lại nhà cô

"Không! Khi nào em chưa chịu trở về cùng anh, anh sẽ không về"

"Tên khùng bày! Tôi bảo anh về, có nghe không?"

Cô thật tức chết với tên tâm thần này! Hắn muốn cô bù đắp, cô cũng đã khao hắn đi ăn rồi. Nào ngờ sau khi ăn xong, hắn ngay lập tức như trở thành một con người khác, bám lấy cô không rời nửa bước, lại còn nói những lời xấu hổ nữa

Thiếu gia tiếng tăm của gia tộc Hắc lừng lẫy lại có tính khí thất thường như thế sao?

"Anh hỏi lại lần cuối, có chịu theo anh về không?" Anh đột nhiên ôm eo cô

"Đánh chết cũng không về!" Cô nghiến răng

"Hay lắm!"

Lôi Chúc Tự Ngôn vào một con hẻm, anh ấn cô tường, khoá chặt tay chân cô, mạnh mẽ hôn xuống

"Ứm...Ứm!" Hai hàng chân mày cô nhíu chặt lại, kịch liệt vùng vẫy

Dùng lưỡi mở miệng cô, anh mút lưỡi cô thật mạnh. Mút cho đến khi miệng cô khô khốc, đầu lưỡi tê rát nhưng anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại

Cách đó không xa, một chiếc xe hơi đắt tiền dừng bên lề đường. Thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng nhiệt độ bên trong xe không có dấu hiệu hạ nhiệt

"Đừng, dừng lại!"

Chúc Tự Dao nằm trên ghế, đầu tóc rối xù, y phục xốc xếch, đôi môi bị dày vò đến sưng mọng, cô cố kiềm nén không cho những âm thanh xấu hổ từ miệng phát ra

"Nói dối! Nhìn chúng đang vươn cao đây này, em chính là đang phấn khích!" Hắc Thần nắm lấy nụ hoa trước ngực đang vươn cao rực rỡ của cô mà kéo ra

"Tôi không có!" Cô lắc đầu

"Vậy sao?" Cúi đầu cắn lấy nụ hoa, hàm răng anh day lấy chúng

"Đau! Áaaaaaaaa!!!!"

Gai óc Chúc Tự Dao nổi đầy người, cô thở gấp dưới cơ thể Hắc Thần, cơ thể cô sớm đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, bị anh đùa bỡn đến thân xác tê liệt

Bàn tay anh chui vào váy cô, xoa lên bắp đùi trơn nhẵn, yêu kiều vuốt ve

"Đủ rồi! Tôi nói dừng lại!"

Chúc Tự Dao thật sự nổi giận, cô đẩy anh ngã sang một bên, kéo lại y phục, mở cửa xe chạy ra ngoài

"Chúc Tự Dao"

Anh gọi nhỏ tên cô, ánh mắt rực lửa nóng nhìn bóng dáng cô chạy trong bóng đêm

Bốp!

Dùng hết sức lực đẩy Hắc Phong ra, Chúc Tự Ngôn giáng một cái tát lên mặt anh, cô giận dữ không nhìn anh dù chỉ một lần, mím môi bỏ chạy

Má phải nóng rát, anh chậc lưỡi lắc đầu. Haizzz, anh lại không kiềm chế được bản thân nữa rồi

"Chúc Tự Ngôn"

Hai cô gái đều hướng về một ngôi nhà mà chạy đến, một cô gái y phục xốc xếch, một cô gái tràn ngập lửa giận, họ gặp nhau trong sự ngỡ ngàng của đối phương

"Chị, sao chị lại...." Chúc Tự Ngôn hoảng hốt nhìn Chúc Tự Dao

"Tự Ngôn, chị..." Chúc Tự Dao thật không còn mặt mũi để nhìn em mình

"Nói em nghe, là kẻ nào đã khiến chị ra nông nỗi này? Em sẽ tìm hắn tính sổ!" Chúc Tự Ngôn nắm chặt cổ tay cô

"Không được đi!" Cô lắc đầu

"Là kẻ nào?" Chúc Tự Ngôn lòng nóng như lửa đốt

"Tự Ngôn, chị..."

"Rốt cuộc là kẻ nào? Chị, xin chị hãy nói cho em biết!"

"Là Hắc Thần"

Đoàng!

Chúc Tự Ngôn mở to mắt nhìn Chúc Tự Dao, cô như không tin vào tai mình

Anh em nhà họ Hắc quả nhiên là trời sinh một ruột. Người anh thì dày vò chị cô, còn người em thì quấn lấy cô điên cuồng

"Lại là bọn họ" Chúc Tự Ngôn siết chặt hai nắm tay

"Lại là? Không lẽ em cũng..." Chúc Tự Dao vịn hai vai Chúc Tự Ngôn

"Phải, là Hắc Phong. Hắn ta bám lấy em không rời. Chị, chúng ta chuyển sang nơi khác sinh sống đi"

"Cô dám bỏ trốn, tôi sẽ đem Chúc Tự Ngôn cho anh em của tôi thưởng thức. Còn về phần cô, chính tay tôi sẽ giải quyết. Hắc Thần này chưa bao giờ nuốt lời"

Lời nói đó của Hắc Thần luôn vang vẳng trong đầu Chúc Tự Dao, cô kinh hãi lắc đầu

"Không được. Chúng ta không được bỏ đi!"

"Chị, bộ dạng này của chị em chưa từng thấy bao giờ. Có phải Hắc Thần đã nói gì với chị rồi phải không? Chị đừng giấu em!"

"Không có gì cả, chúng ta vào nhà đi" Chúc Tự Dao tránh né câu hỏi của Chúc Tự Ngôn, vội vã mở cửa vào nhà

Tự Ngôn, chị không thể để vì chị mà liên luỵ đến em. Hắc Thần hắn ta không phải kẻ nói chơi, bằng mọi cách chị sẽ bảo vệ em khỏi hắn

~~~~~~~*~~~~~~~

"Du Du, em buồn ngủ quá" Hắc Điệp mè nheo ngã vào lòng Bắc Hoằng Du, như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh

"Em đó, ăn xong lại ngủ, ngủ rồi lại làm nũng với anh. Điệp Điệp, thói xấu này của em đến khi nào mới chịu bỏ đây?" Anh vuốt tóc cô, nhẹ giọng trách mắng

"Đến khi nào anh ngừng yêu em, em mới chịu bỏ" Cô chu môi

"Cái miệng nhỏ lém lỉnh"

Cầm lấy bàn tay của Bắc Hoằng Du, Hắc Điệp đan tay mình vào tay anh, mỉm cười thật hạnh phúc

"Du Du, em yêu anh"

"Tiểu Trư tham ăn của anh, anh cũng yêu em"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, em không phải là Tiểu Trư" Cô hờn dỗi đánh vào ngực anh

"Nhưng với anh, em mãi là Tiểu Trư, một Tiểu Trư đáng yêu nhất thế giới" Anh véo mũi cô

"Dẻo miệng" Cô bẹo má anh

"Ngủ ngon nhé Tiểu Trư" Anh hôn lên trán cô

"Ngủ ngon, Du Du"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net