CHƯƠNG 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Kết đứng ngoài ban công phòng, gió thổi nhẹ bay vài lọn tóc của cô. Sau khi vỗ về Thần nhi yên tâm đi ngủ, cô mới trở về phòng mình

Đứa trẻ Thần nhi này chắc hẳn đã rất nhớ mẹ mình. Khi ngủ nó còn nắm chặt lấy tay cô, thật đáng thương!

Hắc Triệt từ trong phòng tắm đi ra, những giọt nước còn vương trên cơ ngực săn chắc của anh. Bắt gặp Vệ Kết đang ngây người nhìn ra ngoài, anh rón rén bước đến ôm lấy cô từ đằng sau

"Thần nhi đã ngủ chưa?" Anh dụi đầu vào tóc cô

"Con đã ngủ" Cô nói

"Anh nhớ em"

Đột nhiên anh bế cô lên giường, tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc từ mái tóc cô

"Hắc Triệt, đừng..." Cô đỏ mặt tránh né anh

Tuy giữa cô và anh đã có một đứa con, nhưng dù gì trí nhớ cô hiện tại đã không còn. Sự thân mật này đối với cô thật không quen

Nắm hai bàn tay cô, anh cúi xuống từng chút một nhấm nháp cánh môi kia. Vẫn là mùi vị của năm xưa, không một chút đổi thay

"Không...Ứm...!"

Thừa cơ hội cô mở miệng, lưỡi anh nhanh nhẹn chui vào khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô như đang thưởng thức một món mỹ vị

Hai mắt Vệ Kết trợn to

Hắn ta đang từng bước cởi bỏ quần áo cô. Không xong! Áo ngoài của cô đã bị cởi ra. Tay hắn, tay hắn đang chạm vào ngực cô. Không! Không phải nơi đó!

"Ứmmmm!!!!!!" Vệ Kết bất lực kêu gào trong cuống họng

Ngón tay Hắc Triệt đang xoa nắn đỉnh trượng hồng hào. Nơi đó là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô

Giữa môi cả hai kéo ra một sợi chỉ bạc, cô thở hổn hển nằm dưới thân anh, hai mắt đờ đẫn vì kích thích mạnh mẽ

Cắn vào đỉnh trượng một bên ngực, còn một bên anh xoa nắn lấy, tay còn lại anh di chuyển xuống nơi giữa hai chân cô, cách lớp vải mỏng manh bên ngoài trêu ghẹo hoa nguyệt

"KHÔNG!!!"

Khi tay anh vừa chạm vào hoa nguyệt, Vệ Kết đã hoảng sợ đến phát run. Cô đẩy anh sang một bên, ôm chăn che lấy cơ thể, lùi về góc giường

"Tôi chưa sẵn sàng cho việc này. Chúng ta đừng như thế có được không?"

Hắc Triệt nhìn cô, trong lòng thoáng thất vọng và đau xót. Anh hiểu những gì cô đang trải qua lúc này

Tất cả những thứ cô đã có và từng trải phút chốc lại trở nên xa lạ như trang giấy trắng, mọi thứ xung quanh cô rất xa lạ và cô cảm thấy lạc lõng giữa chúng

Anh đã quá nôn nóng muốn cô mà không nghĩ đến tâm trạng của cô. Thật đáng trách!

"Thật xin lỗi. Đừng sợ, anh sẽ không vội vàng như thế nữa. Lại đây với anh" Bàn tay anh đưa ra

Ánh mắt chân thành của anh, sự mong đợi của anh khiến cho cô cảm thấy có chút gì đó rất dịu dàng. Lưỡng lự một chút, cô đưa tay mình ra nắm lấy bàn tay anh, tiến đến gần anh

"Không sao, anh sẽ chờ. Chờ đến một ngày em chấp nhận anh" Ôm cô vào lòng, để đầu cô tựa vào vai mình, anh hôn lên đỉnh đầu cô

Đôi mắt cô nhắm nghiền, cánh tay ôm lấy anh, hành động đó thay thế cho câu trả lời của cô

~~~~~~~*~~~~~~~

"Lão đại, chúng tôi đã mang nó về"

Phong Đằng mở phong bì ra xem, hai mắt lập tức tối sầm, anh tức giận ném tung toàn bộ giấy tờ

"ĐỒ NGU!!! CÁI NÀY LÀ GIẢ!"

Thân phận của Tử Kỳ cũng chính là thân phận của Hắc Kết. Bản xét nghiệm này kết quả không trùng khớp, như thế cho rằng có thể lừa được anh sao?

Gân xanh nổi đầy trán, lồng ngực Phong Đằng phập phồng theo cơn nộ khí mãnh liệt. Anh cầm áo khoác đứng dậy, vừa ngay lúc đó có một tên thuộc hạ chạy vào

"Lão đại, tiểu thư đã mất tích"

"Một lũ ăn hại! Đi theo ta!" Đạp ngã lăn tên thuộc hạ trước mặt, anh đá cửa phòng đi ra ngoài

Hắc gia

"Mẹ, đây là Lục Lang và Lam Lang. Ngày xưa chúng ta thường chơi cùng bọn chúng" Vệ Thần xoa đầu Lam Lang đang nằm trên đùi mình

"Lục Lang, ngươi còn nhớ ta chứ?" Vệ Kết mỉm cười nhìn Lục Lang đang dụi đầu vào tay cô

"Gâu!"

Hắc Triệt nhìn hai mẹ con họ đang ở tại sân viên chơi đùa, tâm tình anh tốt lên hẳn. Lục Nhiên đứng phía sau anh, im lặng không nói

Đầu đột nhiên truyền đến một trận nhức nhối, Hắc Triệt ôm lấy đầu khuỵ xuống sàn, mồ hôi rịn ra trên trán

"Lão đại, thuốc! Ngài mau uống thuốc đi!" Lục Nhiên vội vã lấy lọ thuốc trong người, đổ ra một viên đưa lên miệng anh

Đem viên thuốc cho vào miệng, Hắc Triệt thở dài ra, mắt nhắm nghiền, môi mím chặt chịu đựng cơn đau tê tái

"Tôi sẽ gọi bác sĩ đến!" Lục Nhiên đứng dậy

"Không! Ngàn lần không được cho hai người họ biết!" Anh nắm tay Lục Nhiên

"Chúng ta không thể để tình trạng này tiếp tục kéo dài! Lão đại, thời gian của ngài không còn nhiều nữa"

"Ta biết mình đang làm gì"

"Nhưng..."

"Đây là mệnh lệnh"

Lục Nhiên bất lực nhìn Hắc Triệt, anh đỡ Hắc Triệt đứng dậy

Phía dưới sân viên, một trận náo loạn diễn ra

"Phong tổng, ngài không thể vào" Vệ sĩ canh cổng chặn đường

"Ta đến để mang người của mình về. Thế có gì là sai?" Phong Đằng nghênh mặt

"Ai là người của anh?" Vệ Kết từ sân viên đi ra ngoài, gương mặt lạnh lẽo nhìn Phong Đằng

"Tử Kỳ, theo anh về!" Phong Đằng tiến lên

Cạch!

Những họng súng từ bên vệ sĩ Hắc Triệt chĩa vào anh và những họng súng từ bên vệ sĩ anh chĩa vào vệ sĩ Hắc Triệt

"Cô ấy là Hắc Kết. Là người của Hắc Triệt tôi" Hắc Triệt từ phía sau bước đến ôm eo cô

"Hắc tổng, ngài không bằng không chứng lại nói rằng Tử Kỳ là Hắc Kết. Như thế có phải không đúng với lẽ thường không?" Phong Đằng híp mắt

"Không cần đến bằng chứng. Tôi đã biết được thân phận của mình. Phong Đằng, tôi luôn biết những năm qua anh và Châu Sa đã giở bao nhiêu thủ đoạn với tôi. Tôi không phải là một con ngốc"

Vệ Kết trừng mắt, nắm tay Hắc Triệt muốn rời khỏi đây. Anh hiểu ý xoay người đi cùng cô

"Tiễn khách!"

Nắm chặt bàn tay cô. Hắc Triệt nhìn Vệ Kết, đứa con gái anh nuôi từ bé nay đã trưởng thành và trở thành người phụ nữ mạnh mẽ. Anh đã có thể yên tâm được phần nào

Đúng như lời Lục Nhiên nói: Thời gian của anh không còn nhiều nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net