CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thần nhi, mẹ sẽ rời khỏi đây một tuần, con ở đây phải ngoan ngoãn biết không?"

Vệ Kết xoa đầu hôn hôn lên má Vệ Thần, cậu nhăn mặt đưa tay lau đi bên má vừa hôn chậc lưỡi

''Con lớn rồi, đừng xem con như con nít nữa" Cậu nhăn mặt

"Cái thằng nhóc này, con chỉ có năm tuổi thôi. Lớn chỗ nào chứ?"

"Người ta không có sợ gián như mẹ"

"Con...con"

Vệ Kết tức đến đầu muốn xì khói, không biết đây là thằng con do cô sinh hay là do cô nhặt nữa. Tính tình khác xa cô một trời một vực, lại còn thích chọc mẹ nó tức điên nữa chứ? Thử hỏi xem trên thế gian có ai giống nó không?

"Đi thôi"

Hắc Triệt ôm eo cô đi ra ngoài, Vệ Thần từ trong nhà hét to ra

''Tạm biệt mẫu thân đại nhân sợ gián"

"VỆ THẦN!!!"

Vệ Kết giận quá hóa thẹn ngoảnh đầu muốn chạy vào xử bẹp thằng con trời đánh thì bị vác lên vai nhét vào trong xe, cậu nhìn mẹ mình bị cha nhét kéo đi thì đứng chống hông cười nhạo không ngừng. Chiếc xe vừa lăn bánh thẳng đến sân bay chưa được vài phút thì tại Hắc gia đã có một chiếc xe khác dừng trước cổng, một người phụ nữ ăn mặc hở hang bước ra, nhìn thấy người phụ nữ này cả quản gia và người giúp việc đều thở dài ngao ngán, đương nhiên sự việc này không thể lọt qua mắt Vệ Thần

"Sắp có chuyện vui rồi đây"
______________________

Máy bay đáp xuống một hòn đảo xanh tươi. Nước biển xanh trong vắt, bãi cát vàng trắng mịn, hàng cây được cắt tỉa gọn gàng xếp dọc hai bên bậc thang dẫn đến ngôi nhà gỗ phía trên

"Thích qúa!"

Vệ Kết hứng khởi chạy ra biển, ngâm mình dưới dòng nước biển ấm nóng, chơi đùa với nước. Anh nằm trên chiếc ghế dài lặng lẽ quan sát cô 

Mặt trời bắt đầu lặn, Hắc Triệt vén tóc của Vệ Kết, nâng chiếc cằm lên và đặt xuống một nụ hôn nhẹ

"Đói?"

"Dĩ nhiên, từ trưa đến giờ tôi chưa ăn gì cả" Cô phụng phịu

Anh nắm tay cô đi đến chiếc thuyền sang trọng cách đó không xa

"Kính chào tổng tài!"

Vừa bước lên thuyền, hàng ngũ nhân viên đã xếp ngay ngắn thành hai hàng, cúi đầu kính trọng chào anh và cô

"Đẹp quá" Vệ Kết reo lên thích thú

Nhìn xem! Tất cả đều bằng pha lê lấp lánh trong suốt hơn nữa mọi thứ đều được thắp sáng bằng những ngọn nến đủ màu sắc

"Mang những món ngon nhất lên đây" Anh nói

"Dạ vâng"
______________________

Hắc Gia

"Bà mụ, mang nước cho ta!"

"Bà mụ, mang bánh cho ta!"

"Bà mụ, đấm chân cho ta!"

Vệ Thần nằm dài trên ghế lông, ngoắc ngoắc chân, đá lông nheo về cô gái đang làm việc không ngừng nghỉ kia. Quản gia cùng người hầu ngồi trên ghế salon áy náy nhìn cậu rồi nhìn cô gái

"Thiếu gia, chúng tôi.."

"Ấy, tôi cho các người hôm nay nghỉ, hãy tận hưởng cảm giác khi được người khác phục vụ đi"

Rốt cuộc cô gái kia không thể nhịn được nữa, cô ta hùng hổ đến chỗ cậu

"Thằng nhóc hỗn láo kia, ta đến đây chỉ muốn tìm Triệt chứ không phải phục vụ cho các ngươi"

"Ok fine. Tôi cho phép bà rời khỏi đây đấy, nhưng trước hết bà phải bước qua xác 10 tên đó" Vệ Thần nhếch mép, chỉ tay ra 10 tên vệ sĩ đứng trước cổng

Cô gái xanh mặt, tức đến nghẹn lời, bất lực đi vào nhà bếp. Cậu cười đắc chí, trừng mắt về quản gia và người hầu

"Các người còn không mau ngồi và ra lệnh. Tôi sẽ đuổi việc hết!"

"Dạ vâng vâng" Mọi người sợ hãi mau ngồi, thay phiên nhau ra lệnh cho cô gái

Tiểu thiếu gia, đáng sợ không thua kém gì cậu chủ!
_____________________

Nặc Nhĩ điên cuồng tìm kiếm Vệ Kết cả tuần qua, anh chỉ muốn gặp cô, ôm cô vào lòng. Anh nhớ cô đến phát điên

Diệp Tử ngồi trên xích đu trước nhà anh chờ đợi. Vừa nhìn thấy bóng dáng anh, cô vội chạy ra

Người anh nồng nặc mùi rượu, quần áo, đầu tóc rối bời, bước chân xiu vẹo

"Nặc Nhĩ, tại sao lại say đến nỗi này chứ?"

Cô đỡ anh vào nhà, đưa anh lên phòng. Suốt cả đoạn đường anh luôn miệng gọi tên "Vệ Kết". Từng lời gọi của anh như hàng ngàn mũi tên đâm vào tim Diệp Tử

Cô yêu anh! Yêu từ cái nhìn đầu tiên, dù cô biết rằng anh yêu Vệ Kết hơn bất cứ thứ gì trên đời, ngay cả tính mạng của mình anh cũng không cần

Nhưng cô không thể buông tay. Cô vẫn đợi, đợi một ngày nào đó anh nhận ra tình cảm của cô và chấp nhận cô

Đặt Nặc Nhĩ lên giường, Diệp Tử tháo giày anh, lau mặt cho anh, cẩn thận đắp chăn, ngồi trầm tư nhìn anh và ngủ thiếp đi lúc nào không hay
____________________

Đêm....

Vệ Kết mặc bộ đồ pijama đen nhắm mắt nằm trên chiếc ghế dài ngoài lan can, gió thổi phất phơ mái tóc đen óng của cô, ánh trăng chiếu sáng lên gương mặt cô. Thật yên bình..

Cơ thể rơi vào lồng ngực quen thuộc, cô khó chịu nhăn mày

"Ông phá hỏng không gian của tôi. Thật mất hứng"

Đột nhiên anh cởi đồ cô, lật ngược người cô lại ấn xuống ghế

"Ông không thể nhẹ tay chút sao" Cô xoay đầu trừng mắt

"Tôi cảm thấy hai hình xăm này vẫn chưa đủ" Anh sờ lên dòng chữ Hắc Triệt và kí tự Ai Cập trên lưng cô

"Haiz, vậy xin hỏi Hắc tổng tài muốn tiếp tục làm gì với cơ thể tôi đây" Cô ngồi dậy đối mặt với anh, mặc đồ vào

"Nghe cho rõ đây, tên em mãi là Hắc Kết, em chỉ có thể mang họ Hắc, là con gái, là người phụ nữ của Hắc Triệt này. Ngay cả Thần nhi, nó cũng phải mang họ Hắc. Tôi sẽ cho người sửa toàn bộ lý lịch của em và nó. Họ Vệ dơ bẩn đó, tôi không cho phép" Anh lạnh lẽo bóp cổ cô

"Ông quá bá đạo. Ông dựa vào gì mà cấm đoán tôi?" Cô giật phắt tay anh ra, nghiến răng

"Tôi là cha của em, cha của Thần nhi và là chủ nhân của em" Anh liếm má cô

"Thật kinh tởm. Tôi muốn đi ngủ"

Vệ Kết đẩy Hắc Triệt ra, bước vào phòng, nằm lên giường. Chốc sau giường lún xuống, cô lại rơi vào lồng ngực quen thuộc. Tiếng hít thở vang lên đều đều

Một đêm trôi qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net