chương 29:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aaaaaaa!!!!"

Triết Hàm mặc kệ sự đau đớn của Giai kỳ, chị vẫn cứ chích vào người cô dòng điện gây cảm giác đau đớn, nóng rát

Đây là lần thứ mấy cô cũng không nhớ rõ. Mỗi ngày mỗi giờ, chị đều có những hình thức tra tấn khác nhau với cô

Khi thì thả những con vật cô sợ hãi lên người cô, khi thì chích điện, khi thì phát tiết điên cuồng lên cơ thể cô, có khi đem cô treo ngược lên trần nhà cả ngày, không thức ăn, nước uống. Đến khuya thì cột cô ngoài cây, để cơn gió lạnh rét như muốn cắt xé da thịt cô. Ngày lẫn đêm, cô đều không thể yên bình chợp mắt

"Giai Kỳ, lá gan của em ngày càng to. Tôi thật muốn mổ xẻ cơ thể em để coi rốt cuộc nó đã to đến mức nào rồi" Chị bóp cằm cô đối mặt với chị

"Chị giỏi thì giết tôi luôn đi, khốn khiếp!" Cô nghiến răng

Cơ thể cô vẫn chưa hồi phục, hai chân và vai đều băng bó, chị vẫn tàn nhẫn tra tấn cô

"Giết em thật quá dễ dàng. Tôi luôn muốn để em có một cuộc sống an nhàn bên cạnh tôi. Kết cục ngày hôm nay là do em tự chọn lấy!" Chị đẩy mặt cô ra

"Chị thật ích kỷ. Chị không thể vừa chiếm đoạt tôi, vừa giữ lấy Tiểu Song. Đứa con của Tiểu Song cũng là con của chị!"

"Vậy còn Thiên nhi thì sao? Nó cũng là con tôi, tôi chính là mẹ hợp pháp của nó!"

"Chị không xứng đáng! Từ khi trở về đây, Con bé đã được tiếp xúc với những thứ ghê tởm gì? Mùi máu tươi, chết chóc, còn tận mắt chứng kiến cảnh tượng người mẹ máu lạnh tra tấn, suýt chút nữa giết chết mẹ nó. Đây là thứ một đứa trẻ nên nhìn thấy sao?"

Cô rốt cuộc không nhịn được nữa quát ầm lên. Đôi mắt đỏ tươi như máu, chỉ chực xông lên bóp chết chị

Vẻ mặt Triết Hàm tĩnh lặng như hồ nước mùa thu nhưng lòng chị thì lại đầy sóng gió. Lời nói của cô chẳng khác nào tố cáo chị là một người mẹ tồi tệ

Keng!

Những chiếc vòng sắt trói tứ chi Giai Kỳ được mở ra, cô nằm liệt trên bàn thí nghiệm, đến cả nhúc nhích tay chân cũng không thể

Những ngón tay thon dài mà thô ráp của chị vuốt nhẹ lên gương mặt xanh xao của cô, sau đó bế cô ra khỏi phòng thí nghiệm

"Hàm, không phải chị đã nói hôm nay sẽ đưa em đi khám thai sao?"

Từ ngoài cửa, vừa nhìn thấy Triết Hàm bế Giai Kỳ, Tiểu Song không vui nói

"Tôi sẽ cho người đưa em đi" Chị nói

Tại sao chứ? Từ khi Triết Hàm biết cô mang trong mình cốt nhục của chị, chị luôn lạnh nhạt với cô. Không đúng! Không đúng! Đáng lẽ chị phải yêu thương cô nhiều hơn chứ!

"Chị..Tại sao thái độ của chị lại thay đổi một cách chóng mặt vậy chứ? Là do cô ta phải không?" Tiểu Song tức giận chỉ vào Giai Kỳ

"Tiểu Song, đừng cho rằng cô đang mang thai thì tôi không dám làm gì cô" Ánh mắt chị sắc lạnh nhìn Tiểu Song

Tâm tình của Triết Hàm từ sau khi Giai kỳ bỏ trốn trở nên tệ vô cùng, dễ nóng giận và mất kiểm soát. Ngô gia không khí u ám bao trùm cũng như Triết Hàm vậy


"Đưa cô ấy đi đi. Phụ nữ đang mang thai nên được chăm sóc và không được tức giận" Giai Kỳ nói

"Nhiều lời!"

Đá tung cửa phòng, chị bế cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi vào bồn, mở nước để nước đổ xối xả lên người cô

"Khụ khụ..." Cô sặc nước

Lấy xà phòng đổ vào bồn, chị thô bạo xé quần áo cô, giúp cô tắm rửa

"Đau!" Hai tay chị bừa bãi tàn sát ngực cô, nắm lấy đỉnh trượng hồng hào mà nhéo

"Đã biết đau thì tại sao lại dám cãi lời?" Chị bóp mạnh lên vết thương ở vai cô

Giai Kỳ cắn răng chịu đựng mà không nói một lời, cô không muốn đôi co với chị. Tâm trí lẫn thân xác của cô đều rã rời. Cô mệt mỏi quá, cô muốn ngủ

Đang dần chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cô cảm nhận cơ thể mình bị đưa lên không trung rồi lại ném xuống một cách tàn nhẫn. Xương cốt như muốn gãy vụn, đầu óc quay cuồng

Cao cao tại thượng nhìn cô sống không bằng chết nằm trên giường, chị nở nụ cười lạnh rét ngồi xuống, bàn tay thô bạo nắm cổ cô vật cô ngồi dậy

"Uống" Cầm ly sữa đưa trước mặt cô, chị ra lệnh

Cô run rẩy đón nhận ly sữa từ tay chị, đói khát uống. Đã hai ngày không có gì bỏ bụng, cô rất đói, rất rất đói

Vuốt mái tóc đen tuyền của cô, bàn tay chị di chuyển vào váy cô, thành thục cho một ngón tay vào trong nơi nữ tính khuấy động

"Không! Ngừng lại!" Cô sợ hãi lùi về sau, nơi đó của cô đã đau lắm rồi, không thể chịu đựng hơn nữa

"Lại đây!" chị nắm tay cô

"BUÔNG RA!!!"

Vùng khỏi Triết Hàm, cô vớ tay đập vỡ lọ hoa, bàn tay dính đầy máu tươi nhưng vẫn kiên cố cầm lấy mảnh thủy tinh sắc nhọn

"Là do tôi sai! Là tôi luôn khiến chị phải tức giận, tất cả lỗi lầm đều do tôi. Nhưng Triết Hàm, chị có thể giết tôi mà? Tại sao? Tại sao chị vẫn thích hành hạ tôi như thế? Tôi đã đau lắm rồi, đã mệt mỏi lắm rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi chị biết không? Tôi ngủ rồi, sẽ không còn ai khiến chị tức giận nữa, cuộc sống của chị sẽ trở về như ban đầu. Giai Kỳ tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị, được không?"

Nụ cười của cô thật mãn nguyện, thật hạnh phúc nhưng hai hàng lệ như những viên trân châu rơi xuống

"Giai Kỳ, buông mảnh thủy tinh ra" chị bước đến chỗ cô

Cô xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng, chị vội vã đuổi theo. Mọi thứ sắp kết thúc rồi

"Giai Kỳ, đứng lại! Người đâu? Bao vây toàn bộ ngôi nhà!"

Cho đến tận bây giờ, Triết Hàm rốt cuộc đã biết được thứ mình sợ nhất là gì. Thứ chị sợ không phải là bất cứ thứ gì khác, mà chính là cô - Ngô Giai Kỳ

Gió thổi lồng lộng làm tung bay mái tóc cô. Đây là tầng thượng của Ngô Gia. Đứng đối diện nhìn Triết Hàm lần cuối, cô mỉm cười thật tươi nói với chị

"Mẹ, Kỳ nhi sẽ ngoan ngoãn ngủ yên, Kỳ nhi sẽ không nghịch ngợm nữa"

Từng lời của cô như một con dao nhọn cấu xé trái tim chị. Hình ảnh Triết Hàm lạnh lùng thường ngày đổ vỡ, lúc này gương mặt chị đã xanh mét, chị run run bước đến chỗ cô

"Kỳ nhi, Chị hứa sẽ không làm đau em, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên Thiên Nhi. Phải rồi! Thiên nhi! Thiên nhi rất nhớ em, em không muốn gặp con sao?"

"Thiên nhi? Con? Không đúng, không phải Thiên nhi đã mất rồi sao? Mẹ, Người quên rồi sao?" Cô ngơ ngác nhìn chị

Đoàng!

Triết Hàm suýt nữa đứng không vững. Hoang mang, hoảng loạn là từ diễn tả tâm trạng chị lúc này

"Kỳ nhi, em lầm rồi. Thiên nhi vẫn còn sống" Chị mỉm cười trấn an, tiếp tục bước đến chỗ cô

"NGƯỜI NÓI DỐI!!! Thiên nhi đã mất rồi! Là Ngô Triết Hàm, Ngô Triết Hàm đã giết Thiên nhi, đã giết con của con" Cô lùi về sau gào lên với chị

"Không, em phải tin chị. Thiên nhi vẫn còn sống"

"Là Ngô Triết Hàm, Ngô Triết Hàm,..."

Cô ôm đầu liên tục lẩm nhẩm tên chị, cho đến khi chị nắm được tay cô. Niềm vui chưa đến được bao lâu thì cô đột nhiên ngẩng đầu trừng to mắt nhìn chị, dứt khoát cầm mảnh thủy tinh đâm vào ngực trái chị

"LÀ NGƯƠI! NGÔ TRIẾT HÀM, NGƯƠI ĐÃ GIẾT CON GÁI TA!!!!" Cô đẩy chị ra khỏi người, xoay người nhảy xuống lầu

"KỲ NHIIIII!!!!!" Triết Hàm ôm ngực đầy máu gào thét tên cô trong tuyệt vọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net