chương 31:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngô Triết Hàm, bà xem đi! Bà đã hại mẹ tôi ra thành cái gì đây? Bà nói đi! Nói đi!"


Rốt cuộc đến cuối cùng, Tử Thiên không thể giữ được bình tĩnh. Cô nắm áo Triết Hàm, đấm đá chị, gương mặt nhỏ bé của cô bé 5 tuổi giờ đây đã tràn ngập lửa hận


"Tôi đã sai, sai hoàn toàn khi quyết định để mẹ tôi trở lại với bà. Lời đồn không hề sai, Triết Hàm bà căn bản không có trái tim!"


Nhìn Giai Kỳ nằm yếu ớt trên giường, giây phút trước suýt nữa cô không còn trên cõi đời, trái tim nhỏ bé của Tử Thiên tan nát


Người mẹ mà cô yêu thương nhất trên đời giờ đây cô cũng không thể nhận ra, người không ra người, quỷ không ra quỷ


"Tiểu thư nhỏ, lão đại cũng đã rất mệt mỏi, chúng ta trở về thôi" Lý Vũ Kỳ kéo cô ra khỏi chị


"Triết Hàm, bà nghe cho rõ! Nếu mẹ tôi mất mạng, chính tay tôi sẽ giết bà!"


Lời tuyên bố của Tử Thiên khiến toàn bộ những người có mặt đều phải sững người. Kết quả thật không ngờ đến, mẹ con tương tàn, và họ không mong điều đó xảy ra


Lắc đầu cười khổ, Triết Hàm nắm tay cô gục đầu xuống giường


"Đến cả Thiên nhi bây giờ đã rất hận chị, chị cũng không thể trách nó. Em nói đúng Kỳ nhi, chị chưa bao giờ mang đến cho nó những điều tốt đẹp gì. Nay lại khiến mẹ nó ra nông nỗi này, cho dù chị có chết cả trăm lần vẫn không thể bù đắp cho cả hai mẹ con em"


"Lão đại, theo điều tra, người đến tiêm thuốc cho tiểu thư không phải là người trong bệnh viện. Sau khi tiêm thuốc, cô ta đã cắn viên thuốc độc có sẵn trong miệng tự tử" Tôn Nhuế nói


"Là ai đã đứng sau chuyện đó?" Giọng chị gằn lại


"Chuyện này..." Tôn Nhếu ngập ngừng


"Nói!"Chị không kiên nhẫn quát


"Là tiểu thư Song, thuộc hạ biết được cô ta đã dùng tiền để sai khiến người phụ nữ ấy. Người phụ nữ ấy vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên đành đánh đổi với mạng sống của mình"


Hít một hơi thật sâu, Triết Hàm đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế đi ra ngoài


~~~~~~~*~~~~~~~


"Anh câm mồm! Tôi và anh không liên hệ gì với nhau cả? Sau này đừng làm phiền tôi nữa"


Phía sau sân viên Ngô Gia, Tiểu Song đang tranh cãi dữ dội với một người nào đó


"Tiểu Song, đứa con trong bụng cô là của tôi! Cô muốn đem nó trở thành con của Ngô Triết Hàm, cô muốn nhờ nó mà trở thành nữ chủ nhân của Ngô gia sao? Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra!" Người đàn ông tức giận nắm cổ tay cô ta


Hừ! Người phụ nữ này khi ở Anh Quốc đã từng trèo lên bò xuống giường anh biết bao nhiêu lần để có được những thứ mà cô ta mong muốn. Không ngờ rằng khi đã đạt được ý nguyện, cô ta dám đem con anh bỏ trốn để về với Triết Hàm


"Đứa trẻ không phải là của anh! Nó là của Hàm, duy nhất của Hàm" Cô ta giựt tay ra khỏi người đàn ông


Bốp! Bốp! Bốp!


Tiếng vỗ tay từ đằng sau cả hai vang lên, Tiểu Song mặt mày xanh mét xoay người lắp bắp


"H...Hàm..."


Ba!


Một cái tát giáng trời giáng xuống gương mặt Tiểu Song, cô ta ngã xuống đất. Triết Hàm chỉ tay vào người đàn ông


"Cút!"


"Ngô tổng tài, dù cô có xử lý cô ta như thế nào nhưng tôi xin cô hãy bảo toàn đứa trẻ trong bụng. Trẻ con là vô tội" Cúi đầu nói với chị, người đàn ông bỏ đi


"Hàm, Hàm! Mọi chuyện không như chị nghĩ, chị đừng tin lời hắn!" Cô ta quỳ lên nắm ống quần chị


" Tiểu Song, tôi không phải là con ngu. Người đâu?" Chị phẫn nộ đá Tiểu Song ra khỏi người, lớn tiếng gọi


"Lão đại gọi thuộc hạ" Những thuộc hạ nhanh chóng đến chỗ chị


"Không Triệt! chị không thể đối xử với em như thế!" Tiểu Song biết chuyện gì sắp đến với mình, mặt cắt không còn một giọt máu bò đến chỗ chị


"Các ngươi biết nên làm gì rồi chứ? Xong việc, đem ả ta ném cho tên vừa rồi. Sau khi ả ta hạ sinh đứa nhỏ, đem ả ta trở về Anh Quốc, cả đời không được ra ngoài. Dám tự tử, giết con ả ta!"


"Hàm! Em biết sai rồi! Làm ơn tha lỗi cho em! Con em nó không thể có mẹ. Nó..."


"Câm mồm! Thế còn Thiên nhi thì sao? Nó không thể không có mẹ! Cô dám lừa gạt tôi chuyện mang thai. Hơn nữa, cô dám sai khiến người khác giết chết Giai Kỳ!"


Nét mặt Tiểu Song đông cứng trong phút chốc, cô ta lắc đầu nguầy nguậy


"Em không có làm chuyện đó! Em dám thề với Trời! Em không có!"


"Đến lúc này cô còn dám lừa tôi! Nhìn đi!"


Triết Hàm ném xấp giấy rơi tứ tung, Tiểu Song tùy tiện nhặt một tờ lên xem, tay chân run lẩy bẩy. Là bức ảnh cô cùng người phụ nữ kia giao dịch, từng đường nét rất rõ ràng, không thể nhầm lẫn vào đâu


"Nghe em giải thích! Em làm tất cả những chuyện này là vì chị! Em yêu chị ! Hàm, em không muốn cô ta cướp mất chị! chị hãy hiểu cho em" Cô ta nức nở nói


"Yêu tôi? Đằng sau từ "yêu" đó chính là sự dối trá của cô. Làm đi!"


Ra hiệu cho bọn thuộc hạ, chị bỏ đi mặc kệ sau lưng tiếng gào thét thảm thiết của Tiểu Song, tiếng xé quần áo đáng sợ


Kỳ Nhi! Từ giờ chị sẽ bảo vệ em, không ai có thể làm hại em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net