chương 34:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


RẦM!!!


"NGƯƠI NÓI SAO? CÔ ẤY ĐÃ TRỞ VỀ THÀNH PHỐ M???" Phong Liên trừng to mắt giận dữ, nắm tay đánh mạnh xuống mặt bàn


"Thưa lão đại, bọn thuộc hạ thật sự không biết tiểu thư đã rời đi từ lúc nào. Chỉ biết rằng quản gia lên phòng tiểu thư gọi mãi nhưng không thấy cô ấy trả lời nên chúng tôi mới cả gan xông cửa vào. Kết quả cô ấy đã biến mất, chỉ có tấm vải cột ở cửa sổ nối xuống mặt đất"


Chị xoa mi tâm ngồi xuống. Ở cạnh Rose bao năm qua, chị vẫn không thể thu phục được cô. Con người này cho dù có dùng đến biện pháp mạnh hay yếu, cô ta vẫn tìm mọi cách chống đối chị


"Lui đi"


"Dạ vâng"


Thành phố M? Đúng lúc đấy! Trùng hợp chị cũng dự định đến đó để gặp một người. Xem như Rose đi trước chị một bước vậy


~~~~~~~*~~~~~~~


"Treo giải thưởng cho ai tìm được người phụ nữ đó. Không được làm hại đến bà ấy dù chỉ một sợi tóc" Tử Thiên nói


"Dạ vâng"


Rose ngậm que kem trong miệng vui vẻ đi dạo, ở đây thật nhiều trẻ con, bọn chúng dễ thương vô cùng. Người dân ở đây rất tốt bụng nha! Họ biết cô thích ăn kem nên đã tặng cô thêm một phần


Thức ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của cô, đường phố náo nhiệt tấp nập, lại còn có khí trời mát mẻ nữa. Một cuộc sống không ràng buộc và theo dõi. Đây đúng là thiên đường dành cho Rose!


Một người đàn bà ngồi trong xe hơi lơ đãng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt chị thoáng vẻ cô độc. Nhưng khi lướt qua một hình bóng,  chị sửng sốt hét lên


"Dừng xe!"


Tài xế giật mình thắng gấp. Đẩy mạnh cửa xe, chị vội vàng chạy ra ngoài nhìn khắp nơi


Kì lạ! Rõ ràng chị đã nhìn thấy cô ấy, tại sao bây giờ lại không thấy? Không! chị không hề nhìn lầm, chính là cô ấy! Nhưng cô ấy đâu?


Rose đứng núp sau thân cây. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của tên kia khi bắt gặp cô, cô đã có một linh cảm không tốt


Bộ cô là sinh vật lạ hay sao? Mà cũng có khi ả là thuộc hạ của tên Phong Liên kia phái đến thì sao? Cuộc sống đâu lường trước điều gì đâu nhá!


Đợi cho đến khi người đàn bà vào xe và đi mất, cô mới xuất đầu lộ diện lon ton đi tiếp


"Bà muốn nói gì?" Tử Thiên ngồi trên ghế không nhìn người đàn bà trước mặt


"Ta đã gặp mẹ con" Triết Hàm nói


Tử Thiên chau mày, đến lúc này cô mới chịu nhìn lấy chị


"bà cũng như thế?"


"Cũng? Không lẽ con đã gặp bà ấy?" Chị thoáng nét mừng rỡ


"Dì Tiêu Âm chính là người đã tiếp xúc với bà ấy. Nhưng bà ấy đã phủ định bà ấy là Giai kỳ, bà ấy là Rose"


"Rose? Rose?" Triết Hàm cầm áo khoác vội vã đi ra ngoài


Chị phải gặp cô gái tên Rose đó, cô ta và Giai Kỳ, hai con người giống như đúc, chị không tin trên đời này lại có sự trùng hợp đến thế!


Thế là toàn bộ hắc bang ở đất nước này lục sùng truy tìm cô gái mang tên Rose, cô gái có gương mặt y hệt với vị tiểu thư Ngô Giai Kỳ


Reng! Reng!


"Tôi biết rồi...Đợi một chút!..." Rose lê lếch cơ thể lười biếng nằm dài trên giường, đầu tóc rối xù


Reng! Reng! Reng!


"Rồi rồi, đợi một chút" Cô xỏ đôi giày vào chân mắt nhắm mắt mở đi


Reng! Reng! Reng! Reng!


"Tôi đã nói là chờ một chút! Các người bị điếc hả?" Cô tức giận mở cửa hét


"Rose, xem em vừa đến đây hai ngày đã làm nên sự kiện náo nhiệt gì đây?" Phong Liên giơ tấm hình truy tìm cô đung đưa trước mặt cô


"Không quan tâm. Về đi, tôi còn phải ngủ" Cô đóng sập cửa bỏ mặc chị đứng ngơ ngác bên ngoài


Reng! Reng!


"Muốn ăn dép không?" Cô mở cửa trừng mắt cầm chiếc dép đưa sát mặt chị


"Đương nhiên là không"


"Biến" Cô đóng cửa


Reng! Reng! Reng!


Cánh cửa mở ra, một chiếc dép từ bên trong bay ra ngoài, lại thêm một chiếc. Chị hú hồn nhanh nhẹn né đi, chạy vào phòng


"Đi theo chị đến gặp đối tác" chị nắm tay cô


"Đối tác của chị thì liên quan gì đến tôi?" Cô giật tay ra


"Nhưng chị thích mang em đi theo"


Vác cô lên vai, mặc cho cô la ó hò hét, Chị nhất quyết nhét cô vào xe, hứng khởi chạy đi


***************


Nhà hàng sang trọng mang phong cách cổ điển của Châu Âu. Rose ngồi ngáp lên ngáp xuống, lười biếng tựa đầu vào vai Phong Liên mà ngủ


Thật là khổ mà! Ngay cả đang ngủ cũng bị lôi kéo đến chỗ này. Đúng là cô rất thích ăn, nhưng bây giờ cô thèm ngủ hơn. Hôm qua cô đã đi chơi gần đến tận sáng mới trở về nhà, vừa chợp mắt được một chút lại bị tên này lôi đi


"Rose dậy đi. Cô ta đến rồi" Phong Liên đẩy đầu cô


"Cô ta là ai? Mà thôi đi, để tôi ngủ" Cô lèm bèm


"Chào Ngô tổng, ngài đến rồi"


Phong Liên nắm tay Rose kéo cô đứng dậy, cô giật mình cúi đầu chào người trước mặt


"Chào cô"


Triết Hàm ngẩn người như trời trồng nhìn cô gái đứng trước mặt mình


Cô ta...Cô ta là Giai Kỳ sao?


"Ngô tổng, cô ổn chứ?" Phong Liên ho nhẹ


"Không sao. Vào vấn đề đi" Khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, chị ngồi xuống đối diện với Phong Liên và Rose


Hai đàn bà cùng nhau bàn đến kế hoạch sắp tới giữa hai tập đoàn


Rose chẳng buồn ăn uống, cô mệt mỏi gục đầu lên vai Phong Liên ngủ say khướt đi


"Cô nhóc này thật là. Xin lỗi Ngô tổng tài, Rose có lẽ đã rất mệt mỏi nên mới không biết giữ phép tắc" Phong Liên cười ngượng xoa đầu cô


Triết Hàm gật đầu, ánh mắt ẩn chứa sự lưu luyến nhìn Rose. Đôi môi Phong Liên nhếch lên, chị hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, âm thầm quan sát sắc mặt Triết Hàm


Nắm tay Triết Hàm nắm chặt dưới gầm bàn. Lúc này đây chị rất muốn chạy đến ôm lấy cô, hôn cô cho đến khi cô ngất đi trong vòng tay chị, nói cho cô nghe những nỗi nhớ của chị trong những năm qua


Nhưng, cô không biết chị là ai. Cô là Rose, không phải Giai Kỳ


Người con gái ấy đã trở lại, chỉ là trái tim cô bây giờ đã đặt nơi đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net