chương 37:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đứng trong phòng mình, Rose cau mày nhìn căn phòng. Có kẻ đã vào phòng cô, mùi hương trong phòng hôm nay lạ hẳn ngày thường, vật dụng của cô bị đặt sai vị trí


Cô nhếch môi, chắc chắn là hai kẻ đó lại giở trò vì cô không chịu uống thuốc. Kéo ngăn tủ, hàng loạt thẻ tín dụng vàng bạc chói mắt khác nhau nằm gọn gàn trong đấy. Cô đem hết tất cả cho vào túi, hứng khởi bước đi


Haizzz!!!! Xem ra cô phải dùng đến tiền của Phong Liên rồi. Không uổng công cô đã để dành trong 3 năm qua


~~~~~~~*~~~~~~~


Trung tâm xét nghiệm


"Nhuế Tỷ, đây là kết quả" Vị tiến sĩ đưa cho Tôn Nhuế một phong bì


"Lão đại sẽ không bạc đãi ông" Tôn Nhuế mỉm cười ra ngoài


Khởi động xe, cô lái đi thật nhanh, lão đại nhất định đang rất mong chờ kết quả này


Đoàng! Đoàng!


Từ phía sau, những chiếc xe hơi khác từ đâu xuất hiện, họng súng liên tục nhắm vào xe Tôn Nhuế mà bắn


"Chết tiệt!" Chị chửi thầm, tăng tốc độ xe


Đùng!


Một bánh xe của Tôn Nhuế bị bắn vỡ lốp, chiếc xe chao đảo vào khu đất hoang cạnh đó


Tình thế ngày càng không ổn khi đám người kia đuổi theo cô một đông


Kétttttt!!!!


Dừng xe tại bãi đất trống, cô đem phong bì giấu vào áo, vội vã chạy theo đường tắt thoát khỏi nhưng hề biết phong bì đã rơi ra ngoài


"Dừng lại!"


Một tên đầu đàn giơ tay lên ra lệnh, hắn ta bước đến chỗ phong bì, cầm nó mở ra xem, hài lòng gật đầu


"Thực hiện bước tiếp theo!"


3, 2, 1!


ĐOÀGGGGGG!!!!!!!!!


Reng! Reng! Reng!


"Nhuế tỷ, trung tâm thí nghiệm đã bị nổ tung!" Giọng nói gấp gáp từ đầu dây bên kia


"Tốt lắm! Bọn chúng trúng kế rồi!"


Phủi sạch bụi trên người, Tôn Nhuế nhanh chóng đem phong bì còn lại được giấu sau lưng đem vào cho Triết Hàm


"Lão đại! Tôi đã mang nó về!"


Cầm trên tay phong bì, Triết Hàm vội vã mở nó ra. Sự căng thẳng của chị hiện rõ trên từng cơ mặt, ánh mắt dõi theo từng dòng chữ được in trên tờ giấy. Dòng chữ đỏ cuối cùng đập vào mắt chị


TRÙNG KHỚP


"Tôn Nhuế! Mau mang Rose về đây! Cô ta chính là Ngô Giai Kỳ! Dù có lục tung Trái Đất này lên, phải tìm được Giai Kỳ về đây!" Triết Hàm không giấu khỏi vẻ vui mừng, chị nắm chặt kết quả xét nghiệm trong tay


"Dạ vâng vâng!"


Tôn Nhuế cũng vui mừng không kém, vội tập hợp đàn em truy tìm Rose. À không! Phải là Ngô tiểu thư, Giai Kỳ Tiểu Thư!


~~~~~~~*~~~~~~~


Rose đá viên đá dưới chân, buồn chán đi theo con đường mòn dẫn vào công viên


Chơi cũng chơi rồi! Ăn cũng ăn rồi! Sao cô vẫn cảm thấy nhàm chán? Lời nói của Triết Hàm vẫn cứ xoay chuyển trong đầu cô


Thật ra cô không phải là không tin lời hắn. Trong một lần vô tình, cô đã nghe được cuộc đối thoại giữa Phong Liên và Châu Sa, bọn họ gọi cô là Giai Kỳ


Hơn nữa, cô đã truy ra được lọ thuốc họ cho cô uống không phải là thuốc chống trầm cảm, mà là thuốc giảm trí nhớ


Và cô đã nhìn thấy hình của Giai Kỳ qua bài báo Phong Liên giấu trong tủ đựng tài liệu, gương mặt cô ta giống cô như đúc


Cô thật sự là Giai Kỳ sao???


"Tiểu thư, lão đại mời cô trở về nhà" Một chàng trai cúi đầu trước cô


"Là Phong Liên sao? Ta không về!" Cô đanh đá khoanh tay đứng dậy


"Vậy thì chúng tôi xin đắc tội"


Không để cho Rose kịp phản kháng, bọn chúng đã nhanh nhẹn kéo cô nhét vào trong xe, lao vút đi


"Thả tôi ra! Các người muốn làm gì hả?" Cô vùng vẫy khi bọn chúng áp giải cô vào một căn phòng


"Lão đại đang đợi tiểu thư, mời cô vào" Đẩy cô vào trong phòng, bọn chúng cẩn thận đóng cửa


Rose lại nhìn căn phòng, đây không phải là ở nhà của Triết Hàm chứ? Và cô lại nhìn thấy bóng lưng kia dần xoay lại, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười ấm áp


"Chào mừng em trở về nhà, Kỳ nhi" Triết Hàm mỉm cười


"Tôi cần bằng chứng" Cô kiêu ngạo


"Em xem đi" chị đưa phong bì cho cô


Nhận lấy phong bì từ tay chị, cô mở ra xem. Sau đó, sắc mặt dần thay đổi nhưng rất nhanh đã được giấu đi


"Tôi không tin kết quả này là sự thật" Cô nhét phong bì vào tay chị


"Chị nghĩ trong lòng em đã phần nào đoán ra được thân phận của mình" chị không nóng không lạnh nói


"Lừa mình dối người"


Hướng phía cửa đi đến, bàn tay cô nắm chặt lại. Bằng chứng, tất cả đã có rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mờ ám. Cô ta như đang cố che giấu điều gì đó


Đặt tay lên nắm cửa, từ phía sau cô bị ôm chặt lấy. Triết Hàm tựa cằm lên vai cô, chị giữ eo cô thật chặt như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức


"Trở về đi. Chị thật sự rất nhớ em, chẳng lẽ em không nhớ Thiên nhi, con của chúng ta sao?"


"Tôi có con sao?" Cô ngạc nhiên, hoá ra cô đã thành bà mẹ trẻ từ lâu


"Chị đưa em đến gặp Thiên nhi"


Chạm vào gương mặt cô bé trước mặt, một cảm xúc bỗng trào dâng trong cô


Tử Thiên nắm lấy bàn tay mẹ mình. Mẹ đã trở về với cô! Ôm chặt lấy mẹ, cô muốn xác nhận đây không phải là giấc mơ


"Mẫu thân đại nhân, Người đã trở về"


"Ừ, mẹ đã trở về" Nhìn đứa trẻ này, cô thật không nỡ rời xa nó


Triết Hàm đứng trầm ngâm. Cho dù chị cố thuyết phục cô bao nhiêu nhưng chỉ có Thiên nhi mới có thể giữ chân cô lại đây


Dùng Thiên nhi để giữ chân cô có thể là một cách bỉ ổi. Chị biết chị không phải là một người mẹ tốt, cũng không phải là một người đàn bà tốt. Nhưng để gia đình được đoàn tụ, chị sẽ làm mọi cách


Ôm lấy Giai Kỳ và Tử Thiên, Triết Hàm mỉm cười đến hạnh phúc. Đây là nụ cười đầu tiên đẹp nhất của chị trong suốt 3 năm qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net