chương 39:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừ, tốn bao nhiêu thời gian cả công sức, hoá ra lại trở thành nuôi ong tay áo. Phong Liên, kế hoạch của ngươi thất bại rồi!" Châu Sa ngồi trên ghế khoanh tay cười mỉa mai


Bốp!


Một cái tát giáng xuống gương mặt sắc sảo kia. Phong Liên tức giận đẩy ngã cô ta xuống sàn


"Thay vì ngồi đó trách móc, tại sao ngươi không lo cho cái mạng của ngươi đi! Đường đường mệnh danh "Đệ nhất y nữ", cô ta đã nhớ lại thân phận của mình. Ngươi muốn giải thích việc này thế nào?"


"Không thể nào! Cô ta không thể nhớ lại mọi việc trong khoảng thời gian ngắn như thế!" Cô ta ôm một bên má mình


"Ta không cần biết! Ngươi chuẩn bị về với đất mẹ đi! Người đâu? Lôi ả ta ra!" chị quát


"Không! Phong Liên! Ngươi không thể làm thế!" Châu Sa nắm tay chị


"Ngươi đã hết giá trị lợi dụng" Hất cô ta sang một bên, chị ung dung đi lên phòng


Triết Hàm, Giai Kỳ! Thù này không trả, ta nhất định không phải là Phong Liên!
__________________


"Vừa nãy khiến em kinh sợ rồi" Triết Hàm ôm Giai Kỳ đang nằm trong lòng mình


"Không sao cả. Hôm nay chị không làm việc sao?" Cô nói


"Mọi việc đã có Lý Vũ Kỳ và Tôn Nhuế sắp xếp. Kỳ nhi, từ giờ chị sẽ luôn ở bên cạnh em" chị nắm tay cô, ôn nhu đặt lên trán cô một nụ hôn


"Thật ra Triết Hàm, tôi chuyện này muốn hỏi chị"


"Em nói đi"


"Tại sao tôi lại rơi vào tay Phong Liên?"


Những sợi thần kinh trong não chị trở nên căng thẳng. Chị phải nói như thế nào đây?


Nói rằng chị đã bức cô đến nhảy lầu tự sát, khiến cô suýt chút nữa trở thành phế nhân. Thừa cơ hội cô đang yếu ớt, Phong Liên ra tay mang cô đi


"Triết Hàm" Thấy chị trầm ngâm không nói, cô không vui kéo tay áo chị


"Khi ấy em sốt rất cao, suýt chút đã mất mạng. chị đã đưa em vào bệnh viện, thừa cơ hội không có người, cô ta mang em đi. Chị cố tìm em khắp nơi nhưng không thấy. Nhưng cho đến ngày hôm nay, chúng ta đã trở về với nhau" Chị mỉm cười


Xin lỗi Kỳ nhi! Chị không đủ dũng cảm để cho em biết sự thật


"Chị nói thật chứ?" Cô tròn mắt nhìn chị


"Là thật" Chị gật đầu


Không phải! Lời nói của chị có rất nhiều điểm sơ hở. Trong những mảnh kí ức rời rạc của cô, cô có thể chắc chắn rằng cô không hề bị sốt cao lần nào. Cô chỉ nhớ một màu, chính là màu đỏ chói mắt, màu đỏ của thứ gọi là MÁU


"Kỳ nhi" Chị khẽ gọi


"Hửm???"


"Chị yêu em" chị chân thành nói


Giai Kỳ nhìn chị, cô không thể mở miệng nói được câu "Em yêu chị" để đáp trả lại chị. Điều đó hiện tại đối với cô thật sự rất khó


"Xin lỗi" Cô biết phải nói gì ngoài từ xin lỗi với chị


"Ngốc, không có gì phải xin lỗi cả"


Chị để đầu cô tựa vào lồng ngực mình. Thế nên cô không biết rằng, một giọt nước mắt đã chảy ra từ khoé mắt chị


Kỳ nhi! Có lẽ khi em hoàn toàn nhớ ra mọi việc, chị đã không còn ở bên cạnh em. Em phải mạnh mẽ để quán xuyến Ngô gia, em phải là chỗ dựa thật vững chắc cho Thiên nhi


****************


"Tôn Nhuế! Cậu nói đi, chúng ta phải làm như thế nào đây?" Lý Vũ Kỳ nôn nóng đi qua đi lại


"Cậu bình tĩnh ngồi xuống đi!" Tôn Nhuế cũng hoảng loạn không kém gì Lý Vũ Kỳ


Bọn họ hai người. Lão đại thì sắp ra đi, tiểu thư thì khó có thể làm mẹ. Đây thật sự là đại hoạ của Ngô gia


"Không được! Tôi phải đi nói với tiểu thư" Lý Vũ Kỳ quả quyết


"Cậu điên sao? Không phải chúng ta đã hứa với cô ấy rồi sao?"


"Trời ơi! Tôi sắp phát điên lên mất!"


"Hãy tôn trọng quyết định của cô ấy"


~~~~~~~~~~~~~~


"Nói tôi nghe, tất cả quá khứ của tôi khi ở đây" Giai Kỳ nắm chặt vai người hầu


"Thưa...Thưa tiểu thư, tôi không biết gì cả" Cô ta sợ hãi


"Nói đi, tôi sẽ làm mọi việc mà cô muốn"


"Tôi...tôi..."


Đùa sao? Những quá khứ của tiểu thư khi ở đây chính là điều cấm kị. Cô chủ không cho bất kì ai nói đến nó huống chi là kể cho tiểu thư nghe


"Tôi nghe nói cô có một mẹ già bệnh tật và đứa em trai nhỏ còn tuổi đến trường ở dưới quê"


"Không! Tiểu thư, xin cô đừng làm hại họ" Cô hầu sợ hãi


"Nói" Giai Kỳ bấu chặt vai cô ta


"Làm ơn, đừng bức tôi" Cô hầu khóc trong sợ hãi


"Được thôi, đây là do cô tự chuốc lấy" Khoé môi Giai Kỳ nhếch lên, cô bỏ đi


Một cánh tay nắm lấy tay cô từ đằng sau, cô hầu thỏ thẻ


"Tôi sẽ nói cho tiểu thư nghe. Xin cô đừng làm hại đến gia đình tôi, và xin cô đừng cho ai biết là tôi đã nói"


"Được!"


Lục lọi phòng làm việc, Giai Kỳ tìm một thứ, thứ đó chính là chiếc hộp đựng ống tiêm và mực xăm


"Tiểu thư, một lần tôi vào đánh thức tỉnh dậy, tôi thấy trên người vết xăm rất lớn, trên bàn còn chiếc hộp đựng kim tiêm mực xăm. Ngày bịchủ trừng phạt, tiếng thét của đã vang vọng cả Ngô gia"


"Tiếp đi"


"Còn ...Còn ...Vào lần cuối tôi gặp được chính lần lên sân thượng nhảy lầu tự tử. Lần đó tôi đang dọn dẹp gần đấy"


"Tại sao tôi lại nhảy lầu?"


"Tôi không biết, tôi chỉ biết nhiêu đó"


Nếu như Giai Kỳ tìm được chiếc hộp, điều đó chứng minh lời cô hầu đã đúng được phần nào. Triết Hàm đang nói dối cô


Có tiếng bước chân tiến về phía căn phòng, cô vội vàng đặt mọi thứ trở lại vị trí cũ, trốn vào dưới gầm bàn


Cạch!


Cửa phòng mở ra, từ khe sáng nhỏ xíu dưới gầm bàn, cô có thể thấy đôi giày da đen bóng đang bước đến chỗ cô


Không xong rồi! Không xong rồi! Khoảng cách giữa cô và chị ngày càng gần hơn, chị sẽ phát hiện cô mất


"Lão đại, món vật mà cô yêu cầu chế tạo đã hoàn thành. Cô muốn đến đó xem chứ?" Tôn Nhuế cúi đầu nói


Bước chân Triết Hàm dừng lại, chị nhìn bàn làm việc rồi nói với Tôn Nhuế


"Đi"


Cửa phòng đóng lại, Giai Kỳ bò ra khỏi gầm bàn thở phào nhẹ nhõm. Suýt chết rồi!


Nắm hai bàn tay lại, cô cắn môi. Tìm mãi ở đây không phải là một cách hay. Cô nên đi tìm ở chỗ khác, chẳng hạn như phòng của Triết Hàm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net