Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại! Tiểu thư lại trốn mất nữa rồi!"


Thuộc hạ mồ hôi đổ ròng ròng, lần nào đứng trước lão đại báo cáo việc này hắn cảm thấy như đang đối mặt với tử thần. Triết Hàm đặt văn kiện lên bàn, hút một điếu xì gà nhìn khung cảnh bên ngoài
_________________


"Yo yo yo. Are you ready? 1, 2, 3 Go!!!!"


Uỳnh! Uỳnh!


Tại một đấu trường, hàng chục chiếc xe phân khối lớn lao đi với tốc độ kinh hoàng. Giai Kỳ dễ dàng vượt qua từng đối thủ, đôi môi xinh đẹp nhếch thành một đường cong tuyệt mỹ


Chiếc xe phân khối màu đen của cô áp sát chiếc xe màu trắng đang dẫn đầu. Người ngồi trên chiếc xe màu trắng nháy mắt với cô, hạ người xuống nhẹ nhàng lách qua cô. Cô nhíu mày, xưa nay chưa từng có ai thoát khỏi chiêu thức đó của cô, người này xem ra không tệ!


Màn thi đua cực ấn tượng, khi chiếc xe màu đen tiến lên phía trước thì chiếc xe màu trắng cùng tiến lên. Dường như người đó cố tình để cô dành phần thắng


Qủa như cô dự đoán, người cán đích chính là cô. Cô tức giận cởi nón nhảy xuống xe


"Này! Tại sao lại nhường tôi? Như thế là xúc phạm tôi đấy!"


"Ngô tiểu thư, cô không nhận ra tôi sao?"


Người đó cởi nón nhìn cô cười, cô vỗ đầu suy ngẫm


"Chị là...là Đới Mạn?"


"Thật vinh hạnh khi tiểu thư nhớ tên tôi!" Đới Mạn nâng tay cô đặt xuống một nụ hôn lãng tử


"Không...không có gì!" Cô xấu hổ đỏ mặt, rụt rè rút tay về


"Ngô tiểu thư! Trông cô thật đáng yêu!" Đới Mạn cười khẽ, ghé sát tai cô nói nhỏ


"À...Ừm...Tôi về trước!" Cô lúng túng leo lên xe


"Khoan đã! Tôi muốn mời cô ăn tối!" Chị lái xe chặn trước xe cô


"Nhưng...!"


Cô ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt chân thành của chị, bất đắc dĩ gật đầu


Đới Mạn đưa Giai Kỳ đến một nhà hàng Pháp ăn tối, chị nhấp ly rượu vang đỏ, lẳng lặng nhìn cô rồi nói


"Cô biết không? Cô trông rất giống em gái tôi!"


Giai Kỳ ho sặc sụa, vội uống nước, nhìn chị áy náy


"Tôi không có ý đó. Vậy em gái chị đâu rồi?"


"Chết rồi!" Ánh mắt chị tràn ngập sự thù hận, tức giận nói


"Tôi xin lỗi!" Cô cụp mắt


"Lúc nãy đã khiến cô hoảng sợ rồi! Thật xin lỗi!" Chị khôi phục vẻ mặt ấm áp, tươi cười với cô


Sau khi ăn tối, Đới Mạn đưa cô đến tận Ngô gia. Cô xuống xe, gật đầu nhìn chị


"Cảm ơn chị về bữa tối và đưa tôi đến tận nhà!"


Đới Mạn kéo cô vào người, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn nước lướt qua, xoa đầu cô


"Chúc ngủ ngon!''


"Ngủ ngon!" Cô vội đẩy chị ra, hối hả chạy vào nhà


Rộp!


Ly rượu trên tay Triết Hàm vỡ tan, mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tay chị, đôi mắt đen u ám không có chút tình người nhìn xuống con người phía dưới


Cạch!


"Mẹ! Con về rồi!'' Giai Kỳ mở cửa phòng, chạy đến ôm chị từ đằng sau


Nhiệt độ trong phòng trở nên vô cùng lạnh lẽo, cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng, bước lên nhìn chị, hoảng hốt kêu


"Mẹ! Tay người chảy máu!"


Cô vội vàng mở hộp y tế, nâng tay chị lên cẩn thận gắp từng mảnh thủy tinh, sát trùng rồi băng bó


Cổ đột nhiên bị bóp chặt, cô mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn bà trước mặt. Chị nâng người cô lên, mạnh bạo ném vào tủ kính


Choang!


Cơ thể cô chìm trong đống thủy tinh vỡ nát, người bê bết máu. Đôi giày cao gót bóng dừng trước mặt cô, Triết Hàm cúi người siết chiếc cằm đang run rẩy của cô


"Ta đã nói với ngươi như thế nào? Không được tiếp xúc với bất kì người đàn bà nào khác. Xem hôm nay ngươi đã làm gì nào! Đua xe cùng ả, ăn tối cùng ả lại còn thân mật cùng ả!"


Chị gằn từng chữ, đá cô lăn vài vòng. Những mảnh thủy tinh cứ thế đâm sâu vào da thịt cô, đầu cô đập mạnh vào chân bàn, máu tươi lần nữa chảy ra


"Con không...có thân...mật cùng chị ta...Con không...hề...biết...chị ta...sẽ làm...vậy!'' Cô yếu ớt nói, nước mắt trực trào ra


Nhưng lời cô nói không hề có trọng lượng đối với chị, chị cầm một chiếc rương nhỏ đến chỗ cô, lấy ra ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu vàng tiêm vào người cô, dùng từng cây kim đâm mạnh vào lưng cô


"AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!"


Cô đau đớn thét lên, cố vùng vẫy thoát ra, chị đạp hai tay cô, tiếp tục công việc dang dở


Tiếng thét của cô chấn động cả ngôi nhà khiến bọn thuộc hạ lẫn người hầu phải run sợ khi liên tưởng đến tình cảnh của cô lúc này. Đêm nay có lẽ sẽ không yên tĩnh như mọi đêm
__________________


"Không! Không! KHÔNG! AAAAA!!!!!"


Giai Kỳ bật người hét, cơ thể vẫn còn âm ỉ nỗi đau của tối hôm qua. Cô úp mặt vào đầu gối khóc, nắm chặt mái tóc rối xù


Mẹ thật đáng sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ như thế! Cô sợ lắm, thật sự rất sợ


"Tiểu thư! Mời cô ăn sáng. Lưng cô...!" Nữ hầu mang điểm tâm đến cho cô, nhìn lưng cô lắp bắp


"Lưng tôi làm sao? Mang gương đến cho tôi!" Cô hoảng loạn nói


Nữ hầu mang gương đến cho cô, trên lưng cô có dòng chữ màu đen "Ngô Triết Hàm" và kí tự cổ Ai Cập đang sưng tấy. Mặt Giai Kỳ trắng như không còn một giọt máu, cô ném vỡ tấm gương, lớn tiếng hét


"ĐI RA! TÔI MUỐN Ở MỘT MÌNH!"


Nữ hầu vội chạy ra ngoài không quên đóng cửa. Giai Kỳ mệt mỏi tựa người vào thành giường


Mẹ! Con thật sự rất yêu người. Tại sao người không tin con?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net