Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới cửa hàng, vốn mang theo một cảm giác tự tin, ai ngờ ngày đầu tiên làm việc, Lý Giai liền gặp vô số trở ngại nghiêm trọng. Khách nhân vào cửa hàng nàng tuy rằng nàng biết rõ họ muốn mua gì, thế nhưng cũng không thể nào biết các cỡ y phục lớn bé để ở đâu, giá gốc cùng giá chiết thấp nhất cũng không thể nhớ được, khiến cho nàng luống cuống tay chân, không thể làm gì khác hơn là đành hỏi các đồng sự trong cửa hàng, kết quả đồng sự thứ nhất liền đem khách nhân đoạt đi, hầu như buổi sáng của nàng đều là loại kết quả này. Lý Giai đứng ở cửa cổng cắn răng suy nghĩ một chút, vấn đề thì ra tại nàng không quen thuộc tất cả, chỉ cần quen thuộc gì không còn việc gì, vì vậy nàng lợi dụng khi thời gian ăn cơm trưa, từ từ tỉ mỉ quan sát những nơi để các cỡ y phục, giá tiền, còn có học tập làm thế nào xếp y phục, Hàn Tân thấy Lý Giai một người ở nơi này đi tới đi lui thì liền đi tới hỏi "Chỗ nào không biết có thể hỏi ta."

Lý Giai quay đầu thấy là Hàn Tân thì khẽ cười nói: "Ta không quá biết rõ các cỡ y phục ở nơi nào, do đó khách nhân thứ nhất ta không có biện pháp giúp hắn tìm y phục."

"Quen thuộc thì tốt rồi, đợi lát nữa ngươi không tìm được thì gọi ta, ta sẽ giúp ngươi tìm."

"Cảm ơn." Lý Giai cảm kích nói, tuy rằng nàng không muốn cùng Hàn Tân quá mức thân cận, thế nhưng loại này bất quá có khi sẽ giúp đỡ được nàng.

Tiểu Văn ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt, miệng vẫn không lúc nào nhàn rỗi, Tân U để cho một trợ lý của nàng mua một đống thức ăn vặt, còn có thức uống đủ loại, nàng ban đầu cho rằng Tiểu Văn hội tương đối nói nhiều, lại là bám dính vào người, kết quả hài tử kia sau khi có đồ ăn thì vẫn luôn luôn rất im lặng, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, chỗ nào cũng đều không đi, không ồn ào cũng không quậy phá, xem ra Tiểu Văn chỉ là bám dính vào một người là Lý Giai, Tân U nhìn nàng dễ thương ăn đồ ăn, nhàn nhạt cười cười. Trợ lý đem cơm trưa đưa đến, Tiểu Văn lập tức hít vào, thơm quá a.... thế nhưng ... nàng sờ sờ cái bụng của mình, ăn nhiều đồ ăn ngon, cũng không thể ăn thêm nữa. Tân U ngồi vào bên cạnh Tiểu Văn, đem cái gà mên tháo ra hỏi, "Có muốn ta đút ngươi ăn không ? Thức ăn ở đây rất ngon." Tiểu Văn đáng tiếc lắc đầu, có chút khổ sở nói "Không cần, ta rất no, đều ăn không vô."

Tân U nhìn nàng biểu tình khổ sở, thực sự cảm thấy buồn cười, thật là đáng yêu, "Vậy chờ ngươi đói sẽ ăn, không sao, vẫn luôn giữ lại cho ngươi có được không ?"

Tiểu Văn vui vẻ gật đầu, "Hảo." Sau đó lại nói tiếp, "Lưu lại để trở về cùng Giai Giai cùng nhau ăn có được hay không? Còn có cái này ?" Nàng đung đưa cái chai thức uống, bên trong đồ uống vẫn còn rất nhiều, đều là Tiểu Văn nghĩ muốn để lại cho Giai Giai, bởi vì cái này thật sự uống ngon.

"Vậy ngươi có biết Giai Giai của ngươi thích ăn nhất cái gì hay không ?"

Tiểu Văn tận lực khốn khổ suy nghĩ, cuối cùng chu cái miệng nhỏ nhắn nói "không biết, kẹo ngon như thế Giai Giai cũng không ăn." Hình như cho tới bây giờ Giai Giai vẫn chưa tự mình nói qua thích ăn cái gì.

Tân U nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Văn, lại hơi nhíu mày, hài tử này quá mức đơn thuần, đối với một người có thực lực kinh tế như Lý Giai mà nói: nàng quả thực đang gánh vác một trách nhiệm không nhỏ, bởi vì Tiểu Văn căn bản không thể có biện pháp giúp Lý Giai chia sẻ bất luận chuyện gì, lại còn phải hao tâm tổn trí chiếu cố nàng.

Thời gian buổi chiều, Lý Giai lại tìm không được y phục, đã gọi Hàn Tân đến giúp đỡ, mà hắn cũng không giống như những người khác thuận tay mang đi khách nhân của nàng, dưới sự trợ giúp của hắn , Lý Giai cuối cùng cũng đã bán được hai bộ y phục. Hai nâm nhân viên bên cạnh nhẹ nhàng đầy đẩy Hàn Tân nói: "Xem ra nàng hợp ý ngươi a, ngươi dĩ nhiên hội tốt như vậy."

Hàn Tân đối với cằm của hắn đánh một cái, dung nhan đẹp trai tức giận, lộ ra vẻ mặt "Ngươi giỏi" tươi cười.

Sau khi hết giờ làm, Hàn Tân lại hướng Lý Giai mời nàng ăn cơm, cho rằng lần này có thể thành công, nhưng vẫn là bị Lý Giai mỉm cười cự tuyệt, bằng hữu Hàn Tân khoát tay lên vai hắn, giễu cợt nói: "Xem ra ngươi dùng vô số chiêu lấy lòng không có tác dụng gì a."

"Hừ, ngươi thì biết gì." Hàn Tân khinh thường bỉu môi, "xương càng khó gặm mới càng ngon, nàng nếu như tùy tiện đáp ứng, nói rõ cũng là một món đồ nát vụn, với ngươi cái kia không sai biệt lắm."

"ô." Bằng hữu cười liền vung tay cho Hàn Tân một quyền, "Ngươi đúng là ghen tị ta có người ngủ chung."

*********************

Lý Giai còn chưa xuống xe, Tân U đã gọi điện thoại nói Tiểu Văn cùng nàng một chỗ, hỏi Lý Giai muốn mua đồ ăn gì, Lý Giai sửng sốt một chút vội vàng nói tự mình đi mua là được, Tân U cười nói, " Ta đây tùy ý mua, ngươi cứ trực tiếp về thẳng nhà là được." Sau đó liền cúp máy. Tiểu Văn vẫn liên tục nghiêng lỗ tai nghe Tân U cùng Lý Giai trò chuyện, sau đó biết rõ Tân U đã treo điện thoại, cúi đầu mất hứng bỉu môi, vì sao không cho nàng cùng Giai Giai nói chuyện a, thật xấu.

Tân U mang theo Tiểu Văn đi vài vòng trong siêu thị, chọn một chút trứng gà, đồ ăn cùng thịt cá, rau củ, lại mua thêm vài túi bánh mì, bánh kem cùng đồ uống, còn có mì sợi cùng thịt băm, dù sao cũng phải đầy xe mới tính tiền. Chờ các nàng quay về đến nhà thì Lý Giai còn chưa trở về, Tân U nhanh chóng đem mọi thứ bỏ trong tủ lạnh. Tủ lạnh nhà nàng chính là mua đã lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên lại đầy ắp đồ. Thấy bên trong còn có chút cơm thừa hôm qua, Tân U liền thuận tay đem ra, nhất định hôm nay bọn họ phải ăn hết nếu không thì ngày mai sợ sẽ hư mất.

Một lát sau, Lý Giai cũng đã trở về, Tiểu Văn nghe được tiếng cánh cửa mở ra liền vui mừng đứng dậy, chờ Lý Giai đi tới ôm nàng. Lý Giai đi qua khẽ hôn nhẹ gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Văn, "Ngươi hôm nay cùng Tân tỷ tỷ đi làm sao ?"

"Ân. " Tiểu Văn ôm sát Lý Giai nhẹ nhàng chà xát, "Có thật nhiều đồ ăn ngon."

"Ha ha, ngoan, trước tiên ngồi xuống." Lý Giai đem Tiểu Văn ngồi ở ghế sô pha, sau đó đi tới phòng tắm rửa tay liền nhanh chóng đi đến phòng bếp, thấy Tân Y đang bận rộn, lập tức bước đến giúp đỡ nàng.

"Đã về rồi sao." Tân U đối với Lý Giai cười nói.

"Thế nào Tân U tỷ hôm nay lại trở về nhà sớm như vậy, lại còn mang theo Tiểu Văn đến văn phòng, nàng không gây trở ngại cho ngươi chứ ?"

"Không việc gì, nàng rất ngoan." Tân U lại nhìn Lý Giai một chút, ngẫm lại sau cùng vẫn là nên nói ra, "Ngươi có cảm thấy nàng quá đơn thuần hay không ?"

Lý Giai không quá minh bạch ý nghĩa lời nói của Tân U, liền cười nói "Đúng vậy, cái gì cũng không hiểu, như một tiểu ngốc tử."

"Ngươi.... Không nghĩ tới sẽ dạy nàng một chút sự tình ?"

"Ân ?" Lý Giai bắt đầu phát hiện Tân U là có ý khác, nàng lập tức khẩn trương hỏi "Nàng hôm nay làm họa cái gì phải không? Xin lỗi, Tiểu Văn bình thường rất hiểu chuyện, cũng không quậy quá ."

Tân U vội vã lắc đầu, "Đừng lo lắng, ta không có ý đó. Ta là nói, ngươi một mình như vậy cố gắng rất là mệt. Ngươi ngẫm lại, nếu như ta không hề cho ngươi ở lại nơi này, mà là để ngươi ra ngoài thuê nhà, ngươi có hay không nghĩ tới, với thực lực kinh tế của ngươi, các ngươi có thể gặp rất nhiều khổ cực, thậm ngay đến cả cơm cũng sẽ ăn không no đủ, đến lúc đó, ngươi dám cam đoan ngươi sẽ không bị bức đành chịu trở lại nghiệp cũ không ?" Lý Giai được Tân U một phen nói, một trận sửng sốt. Tân U dừng lại một chút lại tiếp tục nói, "Ngươi muốn tự mình cố gắng, không thể cả một đời nhờ vào sự trợ giúp của người khác, chỉ là vận may, đều không phải lỗi do ngươi. Ta nghĩ rằng Tiểu Văn cơ bản cũng không quá ngốc nghếch, chỉ là từ bé rất ít cùng thế giới bên ngoài giao tiếp nên nàng mới đơn thuần như thế, ngươi hẳn là nên dạy nàng lớn lên một chút, thế giới này manh nhân rất nhiều, bọn họ kỳ thực cũng có khả năng rất tự lập cùng làm nhiều chuyện, mà không phải chỉ có thể ở nhà mỗi ngày chờ ngươi quay về, nàng đơn thuần với ngươi mà nói, sẽ loại gánh nặng trầm trọng, ngươi hiểu không ?"

Lý Giai lặng lẽ cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói, "Trưởng thành sẽ có rất nhiều phiền não, hội có nhiều chuyện không vui, ta chỉ là mong muốn nàng có thể mỗi ngày vui vẻ như bây giờ, vì một chuyện rất nhỏ cũng có thể hạnh phúc cười tươi như vậy. Ta không muốn nụ cười này biến mất."

"Ta biết rõ như vậy có chút xen vào việc của người khác." Tân U thở dài, "Đừng trách ta lắm lời, chỉ là ta hôm nay thấy nàng đơn thuần không tỳ vết, bắt đầu có chút lo lắng cho mai sau của các ngươi, ngươi xác định có thể bồi nàng cả đời sao ? Nếu có ngày ngươi không ở bên cạnh, cái loại đơn thuần này sẽ hại chết nàng."

"Ta sẽ không ly khai khỏi nàng !" Lý Giai rất kiên định ngẩng đầu nhìn Tân U, ánh mắt chấp nhất kiên định. Tân U bất đắc dĩ nở nụ cười, "Kỳ thực các ngươi còn nhỏ, lớn một chút nữa sẽ minh bạch, nhân sinh dài đằng đẵng, có rất nhiều chuyện chúng ta vô pháp nắm giữ biến cố."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net