Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân ? Không hiểu. Thích không phải là yêu sao ?"

Seven mộ bộ biểu tình xem thường "Bại cho ngươi". Quả nhiên cùng tiểu hài tử khó có thể mà thông đồng được, nàng đứng thẳng dậy ho khan hai tiếng, "Ân, được rồi, dù sao cũng là nhàn rỗi, để ta làm lão sư ái tình dạy cho ngươi một khóa vỡ lòng đi..." Seven đem toàn bộ những điều tự mình cho là tiêu chuẩn tình yêu truyền thụ hết cho Tiểu Văn, Tiểu Văn sau khi nghe xong cái hiểu cái không cau mày, thì thào nhỏ giọng nói, "Thảo nào Đồng Đồng bình thường rất chán ghét nữ hài tử khác cùng Bằng Bằng chơi đùa, do đó Đồng Đồng đúng là yêu Bằng Bằng sao..."

Cái gì Bằng Bằng Đồng Đồng ? Seven bất đắc dĩ nhìn Tiểu Văn vẫn còn đang trầm tư, vươn hai ngón tay kẹp lấy gương mặt Tiểu Văn giật nhẹ, "Này, ngươi cái ngốc nghếch này rốt cuộc có nghe minh bạch những lời ta nói không a? Sẽ không để ta tự mình vừa mới hao hết một phen miệng lười toàn bộ là đàn gảy tai trâu chứ a."

Tiểu Văn bị nhéo đau quá, nỗ lực thoát khỏi tay Seven, bất mãn nhỏ giọng "Hừ" một tiếng, sau đó ly khai đến phía bên kia ghế sô pha ngồi, cách Seven rất xa, tiếp tục một mình chìm đắm trong những lời Seven vừa nói.

****************

Buổi tối, Tiểu Văn cùng Lý Giai đang nằm tại trong chăn, Tiểu Văn nắm chặt mền suy nghĩ một chút nhỏ giọng thử thăm dò Lý Giai nói, "Giai Giai, ta... ta rất thích một bạn cùng học với ta."

"Ân, tốt a, phải cùng bạn học hảo hảo chung sống mới được." Lý Giai hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tiểu Văn, chỉ là đơn thuần lý giải mặt chữ của nàng.

"Thế nhưng ta nói là ta thích hắn ? Ngươi không tức giận sao?"

Lý Giai sửng sốt một chút, nhìn Tiểu Văn một chút mới nói, "Không tức giận a, ta vì sao hội tức giận."

Giai Giai không tức giận, Giai Giai nói nàng không tức giận, sở dĩ do đó Giai Giai là không yêu mình sao, Seven nói, nếu như thực sự yêu một người, cho dù chỉ là cảm giác đối phương thích một người khác, cũng có thể là đối phương chỉ đối với một người khác có hảo cảm, cũng đều cảm thấy ghen tị tức giận. Hiện tại tự mình đã nói rõ ràng thích một người khác, vậy mà Giai Giai vẫn không ghen, lẽ nào Giai Giai thật là không yêu mình sao ? Tiểu Văn nghĩ như vậy, liền bỗng nhiên cảm thấy ngực đau quá, khó chịu đến muốn rơi lệ, vì sao chính nàng lại cũng như vậy không biết, rất không vui, Tiểu Văn trở mình, đưa lưng về phía Lý Giai không thèm nói thêm câu nào. Lý Giai cảm thấy có chút kỳ quái, trước đây Tiểu Văn khi ngủ đều co lại hướng vào lòng mình mới bằng lòng ngủ, thế nào hôm này lại đưa lưng về phía mình, nàng ngồi dậy nhìn xem Tiểu Văn, phát hiện ta gương mặt nàng đã đẫm lệ. "Ngươi làm sao? Không phải vừa mới rất tốt sao." Lý Giai đem Tiểu Văn ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng của nàng, khẩn trương hỏi.

Tiểu Văn hơi hơi hút lấy không khí, nhỏ giọng ủy khuất nói, "Giai Giai xấu xa" Sau đó thì không tái nói chuyện nữa, mặc cho Lý Giai thế nào dỗ dành cũng vô dụng.

Sáng hôm sau, Tiểu Văn vẫn là không cùng Lý Giai nói chuyện vẫn liên tục bĩu môi, thần tình tức giận. Lý Giai bất đắc dĩ vừa khổ vừa buồn bực, Tiểu Văn chưa từng như vậy trước đây. Trong khi ăn sáng, Tân U cũng nhìn ra Lý Giai cùng Tiểu Văn có chút bất thường, nàng lặng lẽ hỏi Lý Giai chuyện gì đã xảy ra, kết quả Lý Giai cười khổ mà nói ngay cả nàng cũng còn không biết chuyện gì xảy ra. Chờ sau khi Lý Giai 3 người các nàng ấy đi làm, Tiểu Văn một mình lấy ra một bài tập viết, chính là thế nào cũng không tĩnh tâm chăm chú viết được, vì thế nàng buông xuống quay về giường nằm sấp trên giường ôm lấy chiếc hộp âm nhạc Giai Giai cấp nàng, rất không vui bĩu môi. Giai Giai xấu xa, vậy mà cũng không ghen, háo đáng ghét, hảo đáng ghét !!! Nghĩ nghĩ, nước mắt lại rơi xuống, Tiểu Văn cuộn tròn ôm lấy hai chân, rầu rĩ trốn vào trong chăn, cuộc tròn người thành một tiểu cầu, nho nhỏ thanh tiếng đối với Giai Giai oán niệm. ( Chết Giai Giai, em nó niệm chú =)) )

Cứ như vậy cả ngày, nàng không muốn ăn cũng không muốn uống, ngay cả bình thường đối với kẹo rất hoan hỉ hôm nay cũng không muốn đụng tới, nhớ lại thời gian nàng cùng Lý Giai cùng một chỗ, Tiểu Văn phát hiện ta, Giai Giai nàng thực sự chưa từng nói qua yêu mình, nàng chỉ nói thích mà thôi, không hề nói chuyện yêu, rõ ràng các nàng cùng một chỗ làm chuyện so với chuyện mà Tân tỷ tỷ và Seven làm mỗi khi bên nhau cũng đều giống nhau, vì sao Seven lại nói yêu Tân tỷ tỷ mà Giai Giai lại không nói chứ. "Hừ" Tiểu Văn đem cây kẹo đang nắm chặt trong tay ném về phía trước, ủy khuất cực kỳ, chưa bao giờ Tiểu Văn có dũng khí bốc đồng như thế, lần đầu tiên tức giận như vậy, nàng quyết tâm sẽ không để ý đến Giai Giai.

Chạng vạng, mấy người lục tục quay trở về, Tiểu Văn nghe được thanh âm Lý Giai, liền xoay người quay về phòng, đóng cửa lại. Lý Giai cùng Tân U đứng trước nhà liếc nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, lơ đãng thấy trên mặt đất cây kẹo bị Tiểu Văn ném đi, khẽ nhíu mày, cảm giác sự tình lần này dường như rất nghiêm trọng a .

Tân U vào phòng đem Tiểu Văn dỗ dành đi ra, Tiểu Văn ngồi trên ghế sô pha cắn môi, nhất định không nói lời nào. Lý Giai thấy nàng biểu tình như thế, thở dài đi vào phòng bếp, Tân U cũng đi theo vào trong, phòng khách chỉ còn lại hai người là Seven cùng Tiểu Văn.

"Ngươi làm sao thế?" Seven tiến đến bên cạnh Tiểu Văn đẩy đẩy nàng, Tiểu Văn xoay người, không để ý đến Seven. Ai, vậy mà không để ý đến ta, Seven vuốt vuốt cái mũi, xấu xa vươn ra hai ta, ra sức nhéo lấy khuôn mặt Tiểu Văn "Cho ngươi không để ý ta."

Tiểu Văn đau đến nước mắt rơi xuống, lại không đủ sức thoát khỏi Seven, nàng cuối cùng mở cái miệng nhỏ ra, hung hăng cắn lấy mu bàn tay Seven, hừ! Con thỏ con nóng nảy vẫn là cắn người a! "Ai nha!!! Cắn người !!! Buông ra !!! Buông ra!!!" Seven gào lên. ( Cho chừa cái tật đốt nhà người khác nha em =)) )

Tại phòng bếp, Lý Giai cùng Tân U nghe được động tĩnh lập tức chạy đến, chứng kiến Tiểu Văn nhăn răng cắn Seven ác liệt, Seven khẩn trương hướng Lý Giai cầu cứu, Lý Giai chạy tới ôm Tiểu Văn, lúc này mới đem các nàng ấy tách ra, Seven giẫm chân dùng sức vẫy vẫy tay, tuy rằng Tiểu Văn cắn khí lực không quá mạnh, nhưng hai dấu răng đã in thật sâu vào da thịt, không đau thật không có khả năng.

"Ngươi thế nào lại cắn người chứ !" Lý Gia nắm lấy bàn tay Tiểu Văn, trên mu bàn tay đánh một cái, tức giận nói.

Vốn ban đầu Tiểu Văn đã ủy khuất cùng khổ sở, bị Lý Giai vừa nói như vậy, "Oa" một tiếng khóc lớn lên, "Giai Giai xấu xa... Giai Giai xấu xa...." Tiểu Văn vừa khóc vừa gọi, lần này đem mọi người trong phòng đều hù dọa đến sợ choáng váng, Tiểu Văn bình thường cho dù khóc, cũng là yên lặng nhỏ giọng nghẹn ngào, đáng thương như vậy, chưa hề lớn tiếng khóc đại náo như ngày hôm nay, Lý Giai chính là nghĩ muốn nho nhỏ giáo huấn nàng một chút, để nàng sau này không thể tái như thế tùy tiện cắn người, lại thấy nàng như thế này khóc, Lý Giai tâm lập tức hoảng lên, vội vàng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhẹ vỗ sau lưng nàng, "Ngoan, không khóc, là ta xấu xa, ta không nên hung ác với ngươi, được rồi, được rồi, không khóc a, ta hư, đánh ta có được không, không khóc...." Kết quả Tiểu Văn nắm chặt y phục Lý Giai, khóc càng thêm ác liệt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net