Mini game (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập này mình để JungKook trong vai một quân lính nhỏ ở cùng cạnh khu của đội Thiếu tướng, không phải là Thiếu tá nữa nhé mọi người.

Ngôn ngữ tục!
___________________
Kim TaeHyung lần này phải đi công tác một chuyến, phải tìm và bắt giam một nhóm khủng bố từ Hồng Kông. Lúc khởi hành là sáng sớm, một hai giờ sáng mọi người trong đội đã lục đục chuẩn bị. Chỉ còn hơn mười phút nữa là xe sẽ khởi hành nhưng Kim TaeHyung lại quên mất không lấy quân phục mà cậu mang đi mấy ngày trước. Cả đoàn nhìn Thiếu tướng mãi không lên xe, mình là cấp dưới cũng không thể đi trước.

Gã ngẫm nghĩ thế nào liền quyết định qua phòng cậu một lúc, tiện tạm biệt cậu rồi mới đi. Kim TaeHyung không biết mình đã kéo theo một đoàn người đến phòng ngủ của nhóm cậu, người ngoài nhìn không biết có khi còn tưởng đi đòi nợ ấy chứ.

Nhìn gã tự nhiên mở cửa như đã quen, trong bóng tối có thể tự mình đến bên giường, đáng sợ hơn còn là giọng gã, nó lạ lắm!

"JungKook"

Tiếng mở cửa đã làm Jeon JungKook và mọi người hơi lơ mơ tỉnh giấc. Sau đó chắc mệt nên lại chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, thỏ con ngủ thì khỏi bàn, vừa tỉnh xong đã gáy khò khò rồi. Kim TaeHyung nhẹ nhàng đến giường cậu, đưa tay véo nhẹ cái má.

"Uhm..."

"ChungKook"

"...Dạ?"

Jeon JungKook lơ mơ dụi mắt, được gã kéo ngồi dậy. Nhìn bộ quân phục được gấp gọn gàng chỗ đầu giường, gã khẽ cười, thì thầm.
"Em cho tôi mượn mũ kepi nhé?"

"Dạ? Dạ, không được đâu, mũ này của thiếu tướng đấy. Lỡ may mượn làm mất thiếu tướng sẽ tức giận."

"Là anh, là Kim đây mà!" Gã dở khóc dở cười, có lẽ cậu chưa tỉnh ngủ hẳn nên mới ngốc nghếch như vậy.

JungKook nhìn gã chằm chằm trong bóng tối, đôi mắt nheo lại và đôi môi hồng chu chu ra.
"Kim nào?"

"Kim TaeHyung!"

Cậu à một hơi dài, sau đó lấy mũ đưa gã. Trước khi đi còn được tặng một nụ hôn và một gói kẹo socola viên.

Kể từ cái đêm được thơm thơm vào má ấy, Jeon JungKook thường bị mọi người trêu rất nhiều. Tại có cậu bạn cùng phòng lúc ấy lục đục đã tỉnh dậy, còn lén quay lại đoạn Thiếu tướng... âu yếm cậu, thế nên bây giờ bên ngoài ai cũng chọc cậu hết, làm người ta rõ ngại.

Một tuần sau khi Thiếu tướng Kim đi, ngày thứ hai của tuần kế tiếp đội họ mới trở về. Đi theo là cả một nhóm khủng hố bị nhốt tại khu giam giữ.

"Hum, Kim đưa em đi đâu thế ạ?"

Vừa trở về gã đã chạy đi tìm cậu, thực sự nhớ muốn chết.
"Nhớ em quá JungKook ơi!" Gã vồ tới, dụi mặt vào sâu hõm cổ cậu, hít hà mùi sữa em bé thơm thơm.

Bị cậu đẩy ra Kim TaeHyung hậm hực sau đó lại kéo cậu đi tiếp. Cậu không sợ gì cả, chỉ là nếu bị người khác thấy sẽ nói cậu trốn tập luyện theo trai thôi.

Jeon JungKook đứng chôn chân tại chỗ, trước mặt là một phòng giam lớn với nhiều người lạ bị trói. Mắt chúng bị che bằng vải đen, miệng bị bịt khăn chỉ nghe ra mỗi tiếng ư ử, dây xích cố định cho họ chỉ được đứng hoặc ngồi. Nhìn đám người vừa bẩn vừa khổ này, cậu quay qua nhìn gã.

"Ừ, đây chính là nhóm khủng bố tiểu đội bọn anh bắt được." Kim TaeHyung nhẹ giọng giải thích. Đám tù nhân bên trong nghe được giọng nói liền kêu lên ầm ĩ. Bị Kim TaeHyung quát cho một tiếng, kèm theo tiếng gạt khóa an toàn của súng, bầu không khí bỗng lặng thinh.

Đặt khẩu súng trên bàn, nơi giam này là phòng đặc biệt của mỗi khu tập quân vậy nên khi không có phạm nhân bị giam thì nó là nơi chung của mọi người. Chỉ cần Kim TaeHyung lên tiếng, phòng giam này sẽ là của gã trong bao lâu tùy ý. Hơn hết ngay thời điểm giam giữ đội khủng bố, các quân sĩ sẽ hạn chế ra vào, thậm chí còn cấm cửa.

"Nè nè, đừng có mà biến thái nha!!"

Bất ngờ bị ôm vào lòng, bị cái hôn hạ xuống cần cổ, bị hàm răng cắn xuống day nhẹ làm người cậu nóng bừng. Jeon JungKook vừa kích thích vừa sợ, cậu cứ lo trong lòng sẽ có người vào. Còn gã, có vẻ gã đã chịu hết nổi, nóng lòng muốn làm. Lột sạch quần áo trên người cậu, cũng như của mình. JungKook cả kinh, cậu níu tay gã.

"Tui không thích... tui không thích đâu nha... ưm..."

"Đừng mếu mà, ở đây chẳng phải rất kích thích sao? Sẽ không ai làm phiền được chúng ta... chụt!"

Tiếng chụt chụt của cái hôn ướt át làm đám người kia hoang mang, cách tra tấn mới ư?

Kim TaeHyung đẩy cậu nằm xuống bàn đá, da thịt tiếp xúc, Jeon JungKook lại bất giác rùng mình một cái. Ngón tay gã vươn tới, kéo chiếc lưỡi đỏ hỏn xinh xắn ra ngoài. Chiếc lưỡi mềm mềm ấm áp quấn lấy ngón tay gã, Kim TaeHyung cúi xuống liếm mút chỗ dịch vị nhễu đầy cằm.

Bỏ mặc hai núm vú đã căng cứng muốn được gã giày vò, Kim TaeHyung mất kiên nhẫn mà đụng chạm vào vùng cấm.

"Thiếu tướng, ahh... thiếu tướng..."

Hai người như quên mất sự tồn tại của đám người trong phòng giam. Quần lót cậu ướt nhẹp, gã thậm chí còn biến thái đến mức dùng nó trêu ghẹo cậu. Jeon JungKook mặt mày đỏ lừ, cậu kéo gã muốn được gã ôm vào lòng.

"Đừng trêu em nữa mà, em... thiếu tướng chẳng thương em..."

Chữ "em" của cậu kích thích gã còn hơn cả một liều thuốc kích dục. Làm thứ giữa hai chân căng lên muốn thoát khỏi lớp quần lót mỏng. Jeon JungKook cũng không ngại, dùng bộ dạng gợi tình, cạ đầu gối vào nơi đó. Kim TaeHyung chết đứng.

"Con mẹ nó, tôi chơi chết em trước mặt đám người này."

Tiếng nhóp nhép nơi huyệt động làm đám người kia không khỏi bấn loạn, chính chủ thì khỏi nói, Kim TaeHyung không những hứng tình mà còn muốn phát điên lên. Gã nhìn cậu, đưa lưỡi liếm liếm lên má hồng.

"Ưm... Thiếu tướng... đi chỗ khác đi mà... em... em sợ~" Cảm giác bị chơi chỗ đông người, mặc dù bọn chúng bị bịt mắt nhưng cậu không khỏi sợ, cứ như đang bị nhìn chằm chằm vậy.

"Không thích!"

"Áhh... mẹ n-nó... aa-ahh..."

Jeon JungKook ngân lên tiếng dài, đầu khấc được huyệt động nuốt trọn. Thân trụ vừa tiến vào cơ thể, cậu đã không màn đến hoàn cảnh, bỏ mặc danh dự, chỉ muốn cùng gã lăn lộn.

Cậu nhắm mắt, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ. Cảm giác lâng lâng trong lòng, chẳng khác nào chơi thứ thuốc gây nghiện. Tiếng đám người bị nhốt kia ư ử, tiếng cậu ngân nga lên mỗi nhịp gã tiến vào, tiếng va đập của hai túi tinh căng đầy vào cặp mông núng nính. Kim TaeHyung nuốt nước miếng, cổ họng gã khô khốc. Nhìn chú cừu non trước mặt, con sói già như gã chỉ muốn chơi chết  cậu cho đến bõ cơn thèm. Nhưng ngại cậu sẽ đau, vừa muốn mà cũng vừa xót, Kim TaeHyung dù đã đút vào mà trong lòng vẫn phải nhẫn nhịn.

"T-tae... chơi em, chơi em đi mà..."

Ha!Ha!Ha! Chơi chết em! Chết nát cái lỗ nhỏ dâm đãng của em! Em được toại nguyện nhé!

Lật người cậu lại, gã trải dài những nụ hôn lên lưng cậu. Hông bên dưới đâm vào mạnh mẽ, dâm dịch bắn tung tóe, thậm chí còn rớt xuống nền đất. Cũng may không đứng, nếu không cậu đã quỵ xuống từ lâu. Lỗ nhỏ kéo căng cố nuốt vật lớn, mỗi lần gã rút ra còn run rẩy níu giữ.

Hai đầu vú ma sát với bàn đá lạnh lẽo mỗi lần lên xuống, bởi gã nắc mạnh quá, đẩy cả người cậu lên theo. Âm thanh dấm dứt, tiếng khóc nức nở từ cổ họng, tông giọng càng lúc càng cao, kế tiếp là những tiếng thét đầy khoái cảm. Tay bấu lấy thành bàn, chặt đến mức hai tay đều trắng bệch, mỗi khớp lại ửng đỏ lên.

Kim TaeHyung sướng cũng không kém, gã tát mấy cái đau điếng vào gò mông căng tròn của cậu, hừ lạnh cười.
"Mông to thế này, ăn dương vật của anh có sướng không?"

"Hức hức hức... cho em, Thiếu tướng cho em... uống sữa... lấp đầy em bằng sữa của ngài - ưhm~"

Gã bật cười nhìn cậu cố lắc lư cái mông cạ vào gã nhằm nuốt cái thân trụ tím đen này vào sâu. Còn đòi hỏi được bón sữa để thoả mãn nữa chứ.

"Sẽ có thôi, nhưng không phải bây giờ đâu cưng ơi!"

Jeon JungKook mất đi lý trí từ lâu, mấy lời nói ra vốn đã không thèm suy nghĩ. Đầu óc cậu mụ mẫn, chỉ nhớ có một gậy thịt to như con cá chà bặc đang ở trong lỗ dâm, điên cuồng xâm chiếm.
"Anh không thương JungKook ư?"

"Anh đương nhiên là không rồi, anh thương mỗi cái lỗ dâm này thôi!" Gã trêu đùa, hạ xuống một đòn mạnh vào nơi căng tròn.
"Vểnh cái mông lên!"

"Ưh? Không thương em? Thiếu tướng không thương em ư?"

"Không thương, anh đã nói rồi mà." Gã lại hôn xuống gáy cậu.

"Hức hức... hức hức... không thương... hức hức... không thương thì cút đi, cút đi..."

Nào ngờ cậu khóc thật, gã cũng có chút cuống. Nhưng rồi bản tính chọc chồng nhỏ nổi cọc lại khiến gã tiếp tục trêu đùa. Gã rút ra thật, lật người cậu lại, túm lấy mớ tóc ướt nhẹp mồ hôi đang dính ở trán. Nhìn cậu khóc, gã không nhịn nổi liền kéo cậu lại gần, bóp miệng, phóng hết tinh hoa vào trong. Jeon JungKook dù có giận dỗi nên không chịu nuốt hết dòng sữa trắng. Do quá nhiều, tinh dịch tràn khỏi khóe miệng chảy xuống. Gã còn biến thái hơn, bắn đầy lên mặt cậu, để rồi khuôn mặt đỏ ửng vì mệt giờ còn thêm cả thứ dịch nhầy nhụa.

Jeon JungKook thở hồng hộc, ngực cậu phập phồng như chú cả nhỏ bị mắc cạn cần cứu giúp. Gã nhìn người yêu của mình nằm bệt, đến đứng dậy cũng không đứng được. Hạ môi áp xuống cái miệng đang hé mở hớp lấy không khí, gã luồn lưỡi vào khoang miệng nhỏ. Càn quét bên trong, quấn lấy lưỡi đã tê dại của cậu, chỉ toàn mùi vị tanh nồng của tinh dịch.

Jeon JungKook đẩy gã ra, cậu giận dỗi quay mặt chỗ khác. Vơ lấy quần áo, JungKook mặc vào người muốn nhanh chóng rời đi. Mắt cậu sũng nước làm mờ đi mọi thứ xung quanh, vô thức đưa tay lau đi. Kim TaeHyung bật cười, giận dỗi cũng đáng yêu lắm. Nhưng chuyện của họ chưa xong, cậu còn lâu mới được rời đi.

"Bỏ tay tôi ra!" Jeon JungKook vùng vẫy

"Không thả, chưa làm tình xong, muốn đi đâu?"

"Mẹ nó, bỏ tay tôi ra, coi tôi là công cụ phát dục, chịch xong cũng đem vứt chứ gì? Là tôi ngu mới đi thích anh, tại tôi hết." Cậu trợn mắt, uất ức hét lên.

Kim TaeHyung kéo cậu lôi vào trong phòng giam, nghe thấy âm thanh mở khóa, đám người nhao nhao lên ư ử. Jeon JungKook dù có đang tức nhưng cũng sợ bọn họ, nhìn ai cũng hung dữ muốn chết.

"Anh... anh muốn làm gì?"

"Họ cương hết rồi, lỗ nhỏ của em tham lam như thế, để họ cùng chịch, sướng nhất em rồi!" Kim TaeHyung nhếch môi nhìn cậu mặt mày trắng bệch.

Hai tay bị xích lên, miệng bị miếng khăn ngăn không cho phát ra tiếng, mắt cũng bị che đi bởi miếng vải đen. Nhìn cậu kịch liệt phản kháng, gã thích thú.

Một màu trước mắt đều đen xì, tiếng lạch cạch như mở khóa vang lên, Jeon JungKook sợ hãi càng thêm hoảng loạn, cậu suýt nữa ngất đi.

Kim TaeHyung lừ mắt đi một lượt, đầu súng dí thái dương từng người. Cả đám sợ rúm người, im thì im, nhưng ra chỗ khác mà chơi nhau, mắc gì để họ gánh?

Đùi bị bàn tay chạm vào, Jeon JungKook ra sức vùng vẫy. Cậu không biết làm thế nào, thật không ngờ gã lại khốn nạn đến thế. Mặt mày nhem nhuốc nước mắt, hai chân cũng bị treo lên rồi.

Nhìn JungKook khóc, Kim TaeHyung cũng hơi lưỡng lự. Cuối cùng vẫn là dùng dương vật sưng tấy của mình đâm phập một tiếng, tới tận lút cán. Cậu dù bị bịt miệng nhưng cổ họng vẫn ngân ra tiếng kêu đầy đau đớn. Thúc, thúc, thúc, Kim TaeHyung điên cuồng vào mạnh.

"Ôi, nhìn này, còn ngậm chặt dương vật đàn ông như thế."

Jeon JungKook khóc nấc lên, mấy lời dâm dục của gã chạm tới giới hạn của cậu, chẳng khác gì một nỗi sỉ nhục lớn. Nghe âm thanh uất ức của cậu, Kim TaeHyung giật mình ngờ ngợ muốn dừng lại. Hình như gã có hơi quá lời thật!

"JungKook? JungKook?"

Gã kéo bịt mắt ra, tháo cả chiếc khăn nhét trong miệng. Bây giờ mới nghe tiếng khóc xé lòng của cậu, gã hơi chột dạ.
"JungKook, là anh mà, anh... chỉ trêu em một chút thôi. JungKook sợ lắm hả?"

Mẹ nó! Chẳng sợ!

Cậu cứ khóc mãi, nấc cả lên, không chịu nín. Kim TaeHyung lúc này mới hoảng, vội tháo khóa của xích chân và tay, bế cậu vào lòng.
"Anh chỉ đùa thôi, x-xin lỗi đã quá trớn như thế, anh thì làm sao dám làm mấy chuyện kia với em chứ, đừng khóc đừng khóc."

"Kim TaeHyung anh điên rồi!"

Ừ! Gã cũng thấy gã điên thật!

"Mày chơi thuốc xong chưa phê hết à? Huhuhu... huhuhu..." Jeon JungKook hoảng loạn chỉ muốn ngất đi cho đỡ sợ, trêu gì mà ngu.

"Mày có yêu em không?"

"Ừ, yêu em chứ yêu ai nữa, chỉ là đùa cho em sợ một tý thôi, ai ngờ em hoảng đến thế, anh xin lỗi... anh xin lỗi nhiều lắm!"

Xin lỗi? Có cả cái kiểu miệng xin lỗi nhưng con c* thì vẫn nắc hả?

Kim - lợi dụng- TaeHyung nhân cơ hội cậu không để ý, ra vào đến sướng quên lối về. Gã hôn lên đôi mắt sưng húp vẫn óng nước, hôn lên cái mũi đỏ ửng còn sụt sịt, hôn lên cả đôi môi mếu máo. Jeon JungKook bị đầu khấc ở nơi sâu bên trong đâm vào tuyến tiền liệt làm cho sướng run rẩy cả người. Côn thịt hồng hào của cậu không biết đã bắn bao nhiêu lần, đến mức ngóc đầu lên không nổi. Bị kích thích dồn dập mỗi lần vào như thế, nó lại có dấu hiệu ngóc lên.

"Ứhm... ahh... chỗ đó sướng... ah..." Sướng đến cả mức côn thịt giật giật, có dấu hiệu bắn. Sau đó phụt một tiếng, thứ bắn ra không còn là tinh dịch lỏng nữa, thay vào đó là thứ nước màu trong hơi vàng vàng. Cậu bị chơi, đến mức bắn tiểu luôn rồi!

"JungKook tiểu bậy mất rồi, có phải sướng quá không?"

"Sướng... ưm... sướng quá... ahh..."

Thời gian như ngừng trôi trong phòng giam tù này, từ khi bước vào cho đến bây giờ đã gần bốn tiếng, cặp đôi nào đó vẫn tiếp tục nện nhau thêm gần hẳn tiếng nữa. Mặc kệ đám người kia khóc không ra nước mắt, cầu nguyện chết luôn cho rồi. Từ này họ hứa không dám làm điều tà ác nữa. Rửa kiếm gác vai! Họ đi tu! Họ phải đi tu!

Jeon JungKook sức cùng lực kiệt ngất đi, thế mà gã vẫn cố thêm mấy chục cái nữa, phóng toàn bộ bạch dịch lần hai hay ba gì đấy vào người cậu. Có dự tính nên đã mua trước, gã không quên cắm vào huyệt động một cái phích cắm cỡ bự. Bởi bị đâm vào với kích thước khủng lại lâu, lỗ nhỏ khép lại không nổi, vậy nên gã đã chọn loại lớn nhất.
______________
Sẵn tiện nới rộng trước, đêm nay hẹn em ở phòng ông xã, mãi yêu em!

@pur_9597
6/2/2022

2872 chữ, mình... sắp không xong rồi 😵🤪


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net