Chương 1681 - 1690

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn giở thủ đoạn gì nữa, chúng ta phụng bồi là được."

Tử Côn đạo nhân trực tiếp nói "không dám", trên mặt mang theo nét mừng như điên không đè nén được, trên đường suối vàng dạo qua một vòng lại đã trở lại, không riêng giữ được tính mạng không nói, còn kéo đến cường viện... Lập tức liên tục thi lễ, sau đó rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: "Trở về!"

Tử Côn đạo nhân ngẩn ra, vội vàng đứng lại, xoay người, có chút sợ hãi nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp chưởng giáo còn có gì phân phó?"

Diệp Thiếu Dương hướng trong hạp cốc bĩu môi, "Đem tên kia cũng mang về đi."

Tử Côn đạo nhân nhẹ nhàng thở ra, lại nói lời từ biệt, vào hạp cốc, cũng không muốn chậm trễ thời gian làm phép đánh thức kẻ đó, trực tiếp cõng trên người, hướng phía Bắc chạy vội đi.

Đợi mãi tới khi bóng dáng gã biến mất, Diệp Thiếu Dương hướng trên đất ngồi xuống, thở phào một cái.

Tiểu Cửu đứng ở phía sau hắn, điều này làm Tiểu Thanh Tiểu Bạch bọn họ đều không dám tới gần, chỉ dám đứng xa xa. Tuy nói Tiểu Cửu đứng hạng sau bọn họ, trong lòng cũng biết nàng là người một nhà, nhưng danh tiếng Cửu Vĩ Thiên Hồ, vẫn khiến bọn họ có chút cố kỵ.

Ngay cả Lâm Tam Sinh cũng không dám tới gần Tiểu Cửu, bay tới một bên khác cạnh Diệp Thiếu Dương, nói: "Thiếu Dương, một nước cờ này, có chút mạo hiểm."

Tứ Bảo cũng gật đầu theo.

Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, nhìn quét mọi người, cười hắc hắc nói, "Ta nói, mọi người sẽ không ai cảm thấy, ta là nghiêm túc chứ?"

Đoàn người đều cùng nhau bĩu môi.

Tứ Bảo nói: "Chỉ cái tính cách thối của cậu, chuyện giết người đoạt bảo, cậu cũng không dám làm. Cậu lúc ban đầu vừa nói tôi đã biết cậu muốn cái gì, chỉ là phối hợp cậu diễn tiếp."

"Mọi người đều diễn không tồi." Diệp Thiếu Dương từ đáy lòng khen một tiếng, quay đầu nhìn thấy Tiểu Cửu không nói một lời ngồi ở bên mình, đưa tay nắm tay nàng, có chút áy náy nói: "Làm khó ngươi rồi, chủ yếu là mới đầu không biết đối phương có bao nhiêu người, sợ chúng ta không xử lý được, cho nên đem ngươi cũng gọi tới."

Một bàn tay của Tiểu Cửu bị hắn nắm, không nói gì, nhưng trong mắt tràn đầy mềm mại, ngay cả nàng ở trước mặt chúng sinh, là vạn yêu chi chủ cao cao tại thượng, dù sao cũng là nữ nhi, mấy ngàn năm cô độc, khiến nàng càng thêm quý trọng loại dịu dàng khó có được này.

Tiểu Bạch thấy Diệp Thiếu Dương cưng riêng Tiểu Cửu, bĩu môi nói: "Lão đại bất công, sao anh không nói bọn em cũng là từ thật xa chạy tới giúp anh!"

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười, "A, chủ yếu là mọi người đều ở âm ty, qua đây tương đối tiện, hơn nữa người ta là một mình."

Tiểu Bạch thè lưỡi, "Giải thích cái gì, chính là bất công."

Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ, tìm cái lý do cho bản thân, nói: "Người ta là nhỏ nhất mà, tựa như làm cha mẹ, cưng chiều đều là con cái nhỏ nhất..."

Tiểu Bạch còn muốn trách móc, Tiểu Cửu quay đầu, thản nhiên liếc cô một cái, Tiểu Bạch lập tức không dám nói tiếp nữa.

Tiểu Cửu nói: "Thiếu Dương, những việc này của ngươi, ta mặc kệ, ta chỉ là cảm thấy không cần thiết tốn công như vậy, ngươi nên tra hỏi ra đại bản doanh của bọn hắn ở nơi nào, ta trực tiếp đi qua san bằng là được, ta đã khôi phục gần sáu thành tu vi, những giáo đồ đạo sĩ gì kia, đều là con kiến mà thôi."

Câu này, nói khí phách cỡ nào!

Diệp Thiếu Dương nắm tay cô, cười nói: "Ta biết. Nhưng ta nghĩ, đối với bọn hắn không thể dùng sức mạnh, thứ nhất chúng ta chưa chắc có thể tìm được sào huyệt bọn hắn, thứ hai cho dù tìm được, cũng rất khó một lưới bắt hết, nhỡ đâu lão đại của bọn hắn chạy, về sau càng phiền hơn, hơn nữa rất nhiều chuyện hiện tại còn chưa làm rõ, lui một bước mà nói, có bọn khốn Chúng Các phái ở phía trước mở đường, cho dù ở trong mộ gặp được nguy hiểm, cũng có cái đệm lưng."





Chương 1689: Đạo Phong Xông Núi (1)


Thông qua lời nói hành động của Tử Côn đạo nhân, Diệp Thiếu Dương đã có thể đoán được sự phụ kia của gã là mặt hàng thế nào, đối với loại người này, Diệp Thiếu Dương lợi dụng cũng không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào cả.

Tiểu Cửu gật gật đầu, "Ta nghe lời người. Thiếu Dương, người tự xem mà làm, nếu có gì cần lại gọi ta đến, ta phải nhanh chóng về Thanh Minh giới, bên kia sợ có đại sự."

Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh ngạc: "Đại sự gì?"

"Đạo Phong đã đi Thanh Minh giới."

Cái gì!

Đầu óc Diệp Thiếu Dương ngắn tũn trong nháy mắt, nói: "Hắn đi Thanh Minh giới làm gì?

"Còn không phải là vì đi tìm Lý Hạo Nhiên kia."

Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ tới chi tiết này, mình chỉ là nói như vậy, kết quả hắn thật sự đi... Hắn không phải nói đi tìm Huyền Vũ gì đó sao?

Lập tức hít sâu một hơi, Đạo Phong tuy vô địch, nhưng đó dù sao cũng là Thanh Minh giới mà...


"Hắn... Đi bao giờ?"


"Chính là trước khi ta đến, ta vừa nghe được môn đồ báo cáo, vốn muốn đi tìm hắn, kết quả ngươi gọi ta đến nơi này, nghe nói, hắn đi truy tìm tung tích Huyền Không quan."


"Truy tìm như thế nào?"


"Không biết, ta phái người theo dõi hắn, ta bây giờ trở về, tự mình đi tìm hắn."


"Được được được, ta bây giờ là không có cách nào đi được, ngươi giúp ta theo dõi hắn thêm, tìm được hay không không sao cả, tuyệt đối đừng để hắn xảy ra chuyện, đương nhiên, ngươi cũng tuyệt đối không thể có việc gì."


Tiểu Cửu nói: "Ngươi yên tâm đi, Thanh Minh giới tuy cường giả đông đảo, nhưng hắn đi, sẽ không chịu thiệt. Ta đi đây, có việc lại gọi ta."


Diệp Thiếu Dương có chút không nỡ gật gật đầu.


Tiểu Cửu quay đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch bọn họ, Tiểu Bạch hướng cô thè1lưỡi, "Có cơ hội đi âm ty chơi chút, đã giữ lại chức vị cho ngươi."


Tiểu Cửu mỉm cười, "Các ngươi cũng có thể đi Không giới tìm ta, một mình ta tương đối nhàm chán."


"Được, đi mang theo ta!"


Tiểu Cửu tung người hướng xa xa chạy vội, không đi bao xa, hai tay xé rách hư không, thân thể chui vào.


"Khôi phục sáu thành tu vi, không biết là một loại thực lực thế nào..." Tiểu Bạch lẩm bẩm.


"Ít nhất ở nhân gian hẳn là vô địch, cho dù là lão đại cũng không phải đối thủ của cô ấy nhỉ." Tiểu Thanh nói.


Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, "Đừng lấy ta so sánh, ta khẳng định không phải đối thủ của cô ấy."


Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn mấy thi thể trên mặt đất, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, hỏi: "Đúng rồi, quái lông rậm bộ dạng rất xấu kia?"


"Bị Tiểu Cửu giẫm chết, hóa thành một vũng máu không còn nữa." Tiểu Thanh chỉ vào một chỗ mặt đất, quả nhiên là có một5vũng máu ở trên mặt đất.


Lâm Tam Sinh nói: "Trong pháp thuật của Chúng Các, lại triệu hồi loại quỷ thi này sao?"


"Không biết, dù sao trong đạo môn chính phái, tuyệt đối không có tà thuật như vậy."


Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi trả lời, nghĩ nghĩ, nói với Tứ Bảo: "Cậu đi đem Tào Vũ tìm đến, cái này còn cần ông ta đến xử lý, chúng ta tương đương là làm việc cho ông ta, ông ta không thể không quản."


Tứ Bảo nói: "Đừng vội, chúng ta đem chính sự bàn bạc xong trước, thứ nhất, cậu sau khi gặp ông ta, nói như thế nào?"


"Nên nói như thế nào thì nói như thế đó, bảo ông ta giữ bí mật là được."

... Truyện được copy tại Truyện V K L . com

"Sau đó tương kế tựu kế, theo bọn họ cùng nhau xuống mộ? Tôi nói với cậu, giống bọn họ loại người này, cậu muốn lợi dụng bọn họ làm đệm lưng, không quá thực tế, một khi gặp được nguy hiểm, bọn họ khẳng định sẽ đẩy ngược lại cậu một cái."


"Cái3này không lo, chỉ xem ai cổ tay mạnh. Tôi làm bộ đáp ứng bọn họ, chủ yếu không phải vì cái này, thứ nhất, tôi muốn biết bí mật giữa bọn họ cùng đám giáo đồ kia, còn có manh mối cổ mộ, thứ hai, coi như là gây tê bọn họ, miễn cho bọn họ đến làm phiền, chúng ta thì không sợ, nhưng Tào Vũ đám người thường kia, bảo hộ vẫn là rất phiền toái."


Lâm Tam Sinh nói: "Thứ ba, nếu chúng ta không hợp tác, cho dù sau khi xuống mộ, bọn họ cũng có thể chơi xấu, ở bên ngoài huyệt mộ làm chút gì đó với chúng ta, tỷ như đem cửa hang bịt lại, chúng ta đều chết ngạt ở bên trong, đương nhiên, ta là không sợ."


Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, không đợi mở miệng, Lâm Tam Sinh nói: "Nhưng ngươi nghĩ tới chưa, kẻ vừa xong, sư phụ hắn sẽ tín nhiệm chúng ta hay không?"


Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen nói: "Hẳn là sẽ, cho dù3không tín nhiệm, cũng nhất định sẽ hợp tác với chúng ta, thực lực chúng ta bọn họ đã thấy, bọn họ không có cách nào không hợp tác với chúng ta, nếu bọn họ có ý tưởng gì, cũng nhất định là ở sau khi xuống mộ, thậm chí ở sau khi tìm được bảo bối, mới sẽ trở mặt với chúng ta, nhưng nếu chúng ta sớm làm tốt tính toán, cũng không cần sợ bọn họ."


Tứ Bảo nói: "Vậy cậu cũng không nên cứ như vậy thả hắn trở về, ít nhất hỏi rõ đại bản doanh của bọn họ ở nơi nào."


Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Hỏi quá nhiều, ngược lại dễ dàng dẫn tới hoài nghi, hắn khẳng định sẽ tới tìm chúng ta."


"Đến lúc đó thì sao?"


"Đi đại bản doanh của bọn họ, gặp chưởng giáo Chúng Các phái kia, nếu có cơ hội đem bọn họ một lưới bắt hết, vậy thì hành động, nếu không được, thì tiến hành kế hoạch tôi đã nói ở trên, đến trong mộ lại nghĩ5cách xử lý bọn họ."


Đoàn người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


Tứ Bảo gãi cái đầu trọc của mình, lẩm bẩm: "Tôi là rất kỳ quái, nơi này là sa mạc, bọn họ ở đâu, ăn gì uống gì? Càng không cần phải nói, dựa theo cách nói của mặt hàng kia, đám giáo đồ đó ở đây cũng đã sinh hoạt hơn một ngàn năm rồi, nghĩ chút thôi cũng không thể tưởng tượng."


Diệp Thiếu Dương đối với vấn đề này cũng rất tò mò.


Ánh mắt Tứ Bảo dừng ở trên người Qua Qua, xoa đầu của nó một cái, nói: "Qua thiếu gia trở về khi nào?"


"Ta và Cục Than cùng Tiểu Thanh đưa đám người kia trở về, ta lập tức trở lại, chẳng qua lão đại dặn ta tránh ở trong Âm Dương Kính, một mực không hiện thân."


Tứ Bảo kinh ngạc nói: "Ngươi trốn ở trong đó làm gì?"


"Cái này..." Qua Qua nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.


Tứ Bảo hướng đầu của nó vỗ một cái, "Gì mà cái này cái kia, ngay4cả ta cũng không thể nói?"


"Không phải, thực không phải, lão đại từng nói, chuyện này không thể nói ra, bằng không sẽ không linh..."


"Đã mất linh rồi." Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn chằm chằm cái bóng của mình, nói, "Lúc trước hỗn chiến, đã đi rồi, quá mức cẩn thận."


Tứ Bảo nói: "Rốt cuộc là cái gì, sao tôi một câu cũng nghe không hiểu."


Lâm Tam Sinh tiếp nhận đề tài, nói: "Lúc trước có tà vật đi theo Thiếu Dương, là ta ra chủ ý, bảo hắn tạm thời đừng làm gì, để Qua Qua vụng trộm lẻn về, nấp ở trong Âm Dương Kính, âm thầm giám thị, thứ nhất có cơ hội nắm giữ nhiều manh mối hơn, thứ hai cho dù là đột nhiên làm khó dễ, cũng có kì binh."


Diệp Thiếu Dương nói: "Cũng may có một chiêu này của ngươi, sai vào sai ra, giúp ta đem pháp khí tìm về, bằng không pháp khí nếu thực sự đánh mất, ta thật sự phải đi chết."


Tứ Bảo hỏi tiếp: "Tà vật gì, sao tôi chưa phát hiện?"


"Tôi cũng là trong lúc vô ý phát hiện, quay về nói cái này sau đi, cậu đi đem Tào Vũ tìm đến trước."


Tứ Bảo xuất phát, Diệp Thiếu Dương cùng người còn lại ở chỗ này chờ.


"Các ngươi..." Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, nhìn đám môn nhân, "Ở âm ty thế nào?"


"Trong nha môn đồ đạc đều đủ cả, xây dựng chế độ cũng đã xong, ngày hôm qua là ngày âm may mắn, rất nhiều nha môn đều đến chúc mừng." Mỹ Hoa một mực chưa mở miệng nói.





Chương 1690: Đạo Phong Xông Núi (2)


Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: "Náo nhiệt như vậy?"

"Đúng vậy, mấy người chúng ta ở âm ty lại không có bạn bè gì, bọn họ tất cả đều là nể mặt mũi lão đại ngươi. Lão đại, chúng ta ở chính sảnh để lại thính đường cho ngươi, ngươi có rảnh có thể đi ngồi một chút."

Thánh đường là âm phủ noi theo cách gọi cổ đại, cũng chính là phòng làm việc của nhân gian.

Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã, nói: "Ta là người sống nha, giữ lại chỗ ở âm phủ cho ta à, rủa ta chết sao."

"ọc, không phải nha, Minh vương đại điện phái người đưa tới một tấm biển, nói là tặng cho ngươi, chỉ rõ phải treo ở thánh đường của ngươi."

Diệp Thiếu Dương cả kinh, "Minh vương đại điện đưa biển cho ta, viết cái gì?"

"Không biết, bên trên che vải đỏ, nói là muốn người đi tự mình cởi bỏ."

Diệp Thiếu Dương nói thầm, "Không ổn, hẳn không phải thọ hạn của ta đến, đại để bảo ta đi âm ty làm quan?"

Lâm Tam Sinh nói: "Đừng bậy bạ, tuyệt đối không thể. Nếu ngươi thật sự là thọ hạn đến, đại đế sẽ tuyệt không tiết lộ thiên cơ."


Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng thấy đúng, trong lòng quả thật rất tò mò trên tấm biển kia đề chữ gì, nhưng trước mắt là thật không rảnh đi âm ty, cũng chỉ đành để về sau nói sau, lập tức bảo Tiểu Thanh bọn họ mau chóng về nha môn, dù sao sự tình cáo một đoạn lạc, bọn họ hiện tại là âm thần chính quy, không thích hợp ở lại nhân gian lâu dài.


Đám người Tiểu Thanh cũng đã quen loại tiết tấu này, lần lượt nói lời từ biệt với Diệp Thiếu Dương, vừa muốn đi, Tiểu Thanh đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, "Đúng rồi lão đại, chúng ta điều tra nghe ngóng tung tích Mộc Tử khắp nơi, đều không có tin tức, Chanh Tử vì thế còn cố ý đi phạm vào Sổ Sinh Tử, kết quả bên trên không tên của hắn."


"Hắn là tà linh lấy máu ta sinh ra, trên Sổ Sinh Tử đương nhiên không1có tên."


Diệp Thiếu Dương phun ra một hơi, nói: "Ta biết rồi, các ngươi có cơ hội tiếp tục tìm kiếm, thật sự tìm không thấy thì thôi."


Tiễn bước bọn Tiểu Thanh, Tứ Bảo còn chưa đến, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên mặt đất, trầm mặc không nói.


Qua Qua nói: "Mộc Tử có phải không thích ở cùng chúng ta, cho nên đi rồi hay không?"


Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Hắn sẽ không đi, thời gian dài như vậy mất đi tin tức, hắn quá nửa là đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nhưng hắn cùng ta nối liền một hơi thở, chỉ cần hắn còn ở âm dương hai giới, một khi tiêu vong, ta khẳng định sẽ biết, cho nên hắn hẳn là còn chưa có việc gì."


Lâm Tam Sinh nghe tới đây, hỏi một câu: "Nếu hắn không ở âm dương hai giới thì sao?"


Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên không biết nói gì.


Thở dài, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới Đạo Phong, không biết gã ở Thanh Minh giới thế nào, có tìm được Lý Hạo Nhiên kia hay không, nếu tìm được, có thể đánh5thắng được hắn hay không.


Trong lòng nhất thời có chút bất an, dù sao Lý Hạo Nhiên chính là một cường giả nhân gian cuối cùng phi thăng Thanh Minh giới... Nhưng nghĩ lại, lấy thực lực của Đạo Phong, mặc kệ đối mặt bao nhiêu cường giả, tự bảo vệ mình khẳng định là không có vấn đề, vì thế khuyên bản thân đừng quan tâm.


Thanh Minh giới.


Một ngọn núi xanh tươi, phía dưới có một con sông trong veo uốn lượn mà qua, đỉnh núi mây lành mờ mịt, linh khí tràn đầy, chỉ là nhìn qua, đã không thua bất cứ một chỗ động thiên phúc địa nào của nhân gian.


Chỗ cao nhất của ngọn núi, dựa vào ngọn núi cao và hiểm trở, kiến tạo một tòa đạo quan tường đỏ ngói xanh, chính là một trong tam quan của Chúng Các phái Mộc Phong quan.


Nơi này không có khách hành hương, trên núi dưới núi, chỉ có một số đạo đồng từ trên xuống dưới, xử lý việc vặt.


"Trách không được bọn họ đều muốn đến Thanh Minh giới, nơi này linh khí tràn đầy, mặc kệ là3tu phật tu đạo, đều là một chỗ tốt để đi."


Phía dưới sơn môn, một người thân hình cao lớn thanh bào đứng thẳng, chính là Đạo Phong, nhìn đạo quan ở đỉnh núi, lẳng lặng nói.


Bên cạnh Đạo Phong, một nữ tử dáng người linh lung đi theo, một mái tóc vàng ở trong gió rối tung, rất hiển nhiên, trong mắt mang theo một tia quyến rũ, chính là đệ tử duy nhất của hắn: yêu hồ Tôn Ánh Nguyệt.


"Sư phụ, nơi này chính là Mộc Phong quan, chúng ta làm sao để đi lên?"


Đạo Phong chưa lên tiếng, trực tiếp bước lên bậc thang đi thông đỉnh núi.


Xông lên núi? Tôn Ánh Nguyệt đuổi theo, có chút không tự tin, tuy xông lên núi là tác phong nhất quán của Đạo Phong, nhưng nơi này chính là Thanh Minh giới... Cô tuy ở nhân gian, nhưng dù sao gốc ở Thanh Khâu sơn, đối với Thanh Minh giới cũng có chút hiểu biết, biết nơi này có rất nhiều cường giả nhân gian phi thăng tới, còn có các đại yêu tộc cùng tà linh.


Nói cách khác, đây là một3thế giới tu hành chân chính, thực lực chỉnh thể, so với nhân gian không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, cô không khỏi có chút lo lắng, sau đó nghĩ nghĩ, dù sao xông lên cũng xông rồi, trời sập xuống cũng có Đạo Phong gánh, vì thế hạ quyết tâm, đuổi theo bước chân của Đạo Phong.


"Vô lượng quan, người tới là ai!" Một đạo đồng đi ở trên đường xuống núi, nhìn thấy hai người bọn Đạo Phong, ngây ra một lúc.


Đạo Phong tiếp tục lên núi, không thèm nhìn hắn một cái, Tôn Ánh Nguyệt La lớn: "Đi nói cho Hoàng Kiếm Phi quan chủ của các ngươi, tới gặp sư phụ ta."


Đạo đồng sửng sốt một phen, quát: "Nơi Xiển giáo thanh tu, há cho phép các ngươi xông bừa vào!"


Đạo Phong lúc này mới liếc hắn một cái, khóe miệng lộ ra một tia ý cười trào phúng.


"Xiển giáo?"


Đạo Phong nâng tay, hướng hắn nhẹ nhàng chỉ một cái, một đạo hắc quang đánh trúng thân thể đạo đồng, 'Ầm' một tiếng bay lên ngã ở trên bậc thang, phun ra một ngụm máu, chỉ chớp mắt5đã hiện ra chân thân.


Tôn Ánh Nguyệt bật cười, cáo mượn oai hùm nói: "Chỉ là một con hoẵng tinh, to mồm không biết ngượng!"


Con hoẵng tinh thiếu chút nữa bị Đạo Phong một đòn miểu sát, không dám đáp lời, sải bốn chân, bỏ chạy lên núi.


Đạo Phong vẫn không nhanh không chậm đi tới, chỉ chốc lát, từ phía đỉnh núi vang lên một đợt tiếng chuông gấp gáp.


Chỗ rẽ của sơn đạo, mấy đạo sĩ vội vàng xuống núi, cản đường, xem trang phục địa vị ở trên núi cùng lắm thuộc loại đệ tử bình thường, nhưng Đạo Phong liếc một cái đã nhìn thấu mấy kẻ này đều là bài vị chân nhân, hai kẻ cầm đầu còn là thiên sư. Thầm nghĩ không hổ là tông môn Thanh Minh giới, trong đệ tử bình thường thế mà cũng có thiên sư. Một điểm này, ngay cả Đạo Phong trước đó cũng không ngờ tới.


Nhưng, vậy lại làm sao?


"Người tới là ai, vì sao đả thương người của chúng ta! Dừng bước trả lời!" Một thiên sư cầm đầu quát lớn.


Đạo Phong chân không ngừng, ngay cả tiết tấu bước đi cũng không thay đổi, không nhanh không chậm đi qua, mở ra tay trái, năm ngón tay búng ra, năm luồng khí đen từ lòng bàn tay bay ra, chính là Chân Ngũ Triều Nguyên Khí từ chỗ Quảng Tông thiên sư học được, bị Đạo Phong tu luyện đến gần như cực hạn, lấy tu vi sâu không lường được của hắn dùng ra, uy lực cực mạnh.


Đám đạo sĩ này mới đầu còn muốn phản kháng, nhưng kiên trì không được bao lâu, đã lần lượt bị xuyên thủng ngực, thân thân tan vỡ, linh hồn mới từ trong cơ thể bay ra, Đạo Phong vung tay áo, thu hết vào trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên trong tay áo.


Con hoẵng tinh nọ lúc trước, là vì để nó mật báo, mới cố ý tha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net