02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có khoảng thời gian gần một năm, gã không cảm nhận được em. Trên cơ thể cũng không còn những chỗ đau âm ỉ bất chợt. Và nó làm gã hoảng sợ.

Vì việc này đồng nghĩa với việc tri kỉ của gã đã chết.

Lần đầu tiên gã cảm nhận lại được nỗi đau sau gần một năm ấy, gã vui mừng đến phát điên, nhưng sau đó, gã không vui nổi. Sự đau đớn ấy kéo dài cả năm ngày.

Tri kỉ của gã, em ổn chứ?

...

Có một thằng nhóc tân binh muốn lấy đầu Bố già. Thằng nhóc ấy đã từng chiến đấu với Jinbe suốt năm ngày và đã giành chiến thắng. Phải, chỉ là một thằng nhóc tân binh, nhưng lại rất mạnh. Thằng nhóc ấy à, là Hỏa quyền, Portgas D. Ace.

Bố già đến gặp Ace, trước sức mạnh của Bố già, Ace làm gì có cửa giành chiến thắng. Nhưng tên đó quật cường lắm, dù ngã bao nhiêu lần vẫn cố gắng gượng dậy.

Thằng nhóc này cũng không tệ đấy chứ, nhỉ!?

Nhưng Marco cũng chẳng có tâm trí nhiều để để tâm đến vị Hỏa quyền này lắm, vì giờ cơ thể gã bắt đầu đau nhức hơn rất nhiều, dữ dội hơn cả năm ngày qua. Hơn cả là đau đớn, gã lo cho tri kỉ của gã hơn.

Tri kỉ của gã đang gặp khó khăn, nhưng gã ngoài việc chữa trị vết thương giúp em qua cái liên kết tri kỉ thì gã chẳng làm được gì khác.

Gã ghét nó, cái cảm giác bất lực, cam chịu.

...

Cái lão Râu Trắng chết tiệt kia muốn em trở thành con trai lão, không, em không muốn, và còn bởi vì lão là kẻ thù của cha em, nếu để lão biết cái xuất thân này của em, em sẽ chết.

Em phải giết lão.

Hằng ngày đều cố gắng ám sát lão.

Và em thất bại, luôn luôn thất bại.

Đội trưởng đội một của băng Râu Trắng là một tên sở hữu năng lực Zoan thần thoại - Phượng hoàng tái sinh, đặc biệt, gã biết bay.

Lửa của gã có màu xanh, cái màu của hi vọng, của sự hồi sinh.

Không giống em, lửa của em có màu đỏ, màu của lửa, của sự thiêu cháy.

Em không ghét gã.

Em thích cái cách gã dang đôi cánh bay lượn trên bầu trời, trông tự do biết bao. Và em cũng thích cái cách gã dùng năng lực của mình chữa trị tạm thời cho các đồng đội.

Còn em, em chỉ biết hủy hoại. Một cú đấm, và bùm, mọi thứ cháy rụi.

Em cảm nhận rõ ràng sự khác biệt của cả hai, nên mặc dù em không ghét gã, em cũng không thích gã lắm. Có lẽ đây là một lí do rất củ chuối, nhưng dù sao thì đó cũng là lí do em không thích gã cho lắm.

...

Gần ba tháng ròng rã, Marco không biết tri kỉ của mình đang làm cái quái gì. Mỗi ngày gã đều cảm nhận được cơn đau nhức lan tỏa khắp thân thể. Nhưng cũng vì điều này nên ít nhất gã biết, em vẫn còn sống.

Dạo gần đây, có thể là vào vài tuần trước, Marco cảm nhận được sự tồn tại của tri kỉ đang ở rất gần mình, cảm giác này xuất hiện đã lâu nhưng nó lại quá yếu ớt và không ổn định, chỉ khi sự tồn tại đang dần trở nên mạnh mẽ hơn, gã mới giật mình nhận ra.

Ngoài cái liên kết kia, gã không có một tí gì manh mối về tri kỉ của mình. Nếu có, gã đã sớm lật tung con tàu Moby Dick này lên luôn rồi.

...

Sau khi Ace gia nhập băng Râu Trắng, vào một buổi tối tiệc tùng nhỏ, Thatch trong cơn say mèm đã hỏi em.

"Kể cho chúng tôi nghe về tri kỉ của cậu đi Ace."

Ace không biết một tí gì về tri kỉ. Trong suốt mười tám năm cuộc đời của mình, lần đầu tiên em nghe đến hai từ "tri kỉ".

"Tri kỉ?"

Đám người trên con tàu này thích hóng hớt, đam mê buôn dưa lê đôi mách rất nhiều. Ờm, có thể cái tính đó là do sở thích giết thời gian hình thành khi ở trên con thuyền đông đúc này.

Izo nói: "Đúng rồi, tri kỉ của cậu. Cậu đã gặp chưa?"

Vista vuốt râu, cười: "Chúng tôi sẽ không bất ngờ nếu cậu chưa gặp đâu. Có người đến tận khi hơn bốn mươi tuổi đầu rồi vẫn chưa gặp được tri kỉ lấy một lần kia kìa?"

Khi nói đến đâu thứ hai, ánh mắt Vista liếc về phía người nào đó.

Ace nhìn theo, đó là Marco.

Và cái Vista nhận được là một cái lườm sắc lạnh.

Marco gằn giọng: "Im đi, yoi."

Vista cười ha hả, không nói nữa.

Lặng lẽ đặt vấn đề này vào một góc trong tâm trí, Ace cũng không biết tại sao nữa, chỉ là cậu cảm thấy, ờm, mình nên nhớ nó kĩ một chút, mặc dù cậu cũng không hiểu rõ vấn đề này là thế nào.

Tạm gạt nó sang một bên, Ace quay sang Izo, mở miệng hỏi: "Tri kỉ là cái gì?"

Một mảnh tĩnh lặng đến lạ, ai nấy cũng kinh ngạc nhìn em. Ace trở nên hoang mang hơn, em nhìn Bố già như thể cầu cứu một câu giải thích cho cái tình cảnh này.

Bố già nhướn một bên mày nhìn Ace, rồi lão nốc một ngụm rượu, bật cười thành tiếng: "Gurarara... Ace, ta không biết bây giờ lại có người không biết "tri kỉ" là cái gì đấy! Izo, con nên giải thích cho thằng bé một chút đi."

Izo xoa cằm, chậm rãi nói: "Nói thế nào cho cậu hiểu nhỉ, Ace? Tri kỉ là người bạn đời của cậu, người đó sẽ yêu cậu, thương cậu vô điều kiện. Cậu không cảm nhận được sao, liên kết tri kỉ, ờm, kiểu đại loại cậu có bất chợt bị thương hay đau nhức dù cậu chẳng làm cái quái gì không? Cậu biết không, nó không phải là do cơ thể cậu có vấn đề, mà vấn đề đấy là ở bên phía tri kỉ của cậu, cậu đơn giản là cảm nhận được nỗi đau đấy thôi. Hay là cậu có cảm sự hiện diện của người nào đó bao giờ chưa, hoặc đại loại vậy?"

Có ai đó thương cậu vô điều kiện, mặc cho cậu là con của quái vật, người đó cũng sẽ thương cậu, phải không?

Ace ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp: "Tôi không chắc lắm, nhưng có lẽ là có."

Izo nhướn mày: "Không chắc lắm là thế nào?"

Ngập ngừng một chút, Ace nói: "Tôi chưa bao giờ vô duyên vô cớ bị đau hay bị thương đại loại thế."

Có phải là do cậu không có tri kỉ? Không có ai xa lạ thương cậu vô điều kiện và mặc kệ xuất thân của cậu sao?

Mày của Izo càng nhướn cao hơn. Dù sao thì, tri kỉ cũng là con người, cứ cho là tri kỉ của Ace rất mạnh con mẹ nó mẽ đi, thì không lí nào trong suốt mười mấy năm qua không bị thương cả.

Bất kể là ai thì đều cũng được ông trời trao cho một tri kỉ.

Trừ khi...

Izo quăng một ánh mắt ái ngại lên người Marco.

Cũng không phải chỉ có mình Izo, gần như toàn bộ đội trưởng đều nhìn gã, và đám thuyền viên dù không hiểu sao cũng nhìn theo.

Marco bị nhìn đến mức bật cười: "Đừng nhìn tôi như thế, yoi."

"Xin lỗi." Izo thấp giọng.

"Không sao, yoi."

Dù sao thì gã cũng chẳng còn bận tâm nữa. Tri kỉ đầu tiên của gã đã ruồng bỏ gã, thậm chí gã còn chưa từng gặp người đấy lấy một lần. Thường thì, sau khi bị tri kỉ ruồng bỏ, người bị ruồng bỏ lẫn người ruồng bỏ sẽ phải sống cô độc đến hết đời, họ sẽ không bao giờ được trao cho một tri kỉ khác. Nhưng mà trên thế giới này rất hiếm gặp trường hợp tri kỉ ruồng bỏ ấy, đa số họ nghĩ, mối liên kết ấy sẽ không thể nào bị cắt đứt, vậy nên họ cho rằng cái gọi là tri kỉ ruồng bỏ chỉ là sự nói điêu. Marco cũng từng nghĩ như vậy cho đến khi vào hai mươi ba năm trước, gã không còn cảm nhận được liên kết tri kỉ nữa.

Nhưng vạn vạn lần không ngờ tới vào mười tám năm trước, liên kết tri kỉ một lần nữa xuất hiện.

Gã là trường hợp đầu tiên xuất hiện ngoại lệ này.

Ace không hiểu sao sau đó họ lại nhìn mình bằng ánh mắt rất này và nọ. Giống như thương hại? Cái quái gì chứ? Nhưng ánh mắt của Marco khác, nó dường như còn pha lẫn thêm sự thấu hiểu và đồng cảm. Cậu chẳng hiểu cái đếch gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net