03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ace không quan tâm đến vấn đề tri kỉ nữa, hoặc là có, ờm, thỉnh thoảng, đó là khi nhìn những cặp đôi tri kỉ trên thuyền sến súa với nhau, em có chút ghen tị.

Rồi chẳng biết tại sao Ace lại để ý Marco nữa, em cũng chẳng biết cái thứ tình cảm chết tiệt này xuất hiện từ bao giờ, chỉ là khi em nhận ra, em không hề bài xích nó, em dễ dàng chấp nhận như thể nó là điều hiển nhiên, và em cũng chẳng biết tại sao em lại thích Marco nữa. Em thích Marco, không vì điều gì cả, đơn giản chỉ là thích mà thôi

Cái cách Marco nhìn em luôn tràn đầy sự quan tâm và thấu hiểu, mặc dù em biết ánh mắt gã vốn vậy rồi, gã luôn nhìn gia đình mình bằng ánh mắt như thế. Và em ghét điều đó. Nó giống như là thương hại.

...

Gần tới năm mới rồi nhưng tâm trạng của con gà tây xanh trên thuyền rất tệ, gã trở nên khó ở, hay cáu kỉnh và nghiêm khắc hơn.

Liên kết tri kỉ vào những ngày này thường truyền đến cảm giác rất tệ, không phải tệ kiểu nổi giận cáu gắt, mà là một cái gì đó, gã không chắc lắm, giống như là thống khổ, giống như tri kỉ của gã một lần nữa muốn tự sát để chết quách đi cho xong ấy.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, khi trời vẫn chưa sáng hẳn, Ace đã rời thuyền. Em đi đâu đó, rất gấp.

Ngày đầu tiên của năm mới, liên kết tri kỉ truyền đến cảm xúc tiêu cực đến cực điểm.

Thường ngày, Marco ghét việc bị cưỡng chế thức dậy vào buổi sớm, vì đơn giản là gã lười, lười nhìn vào những bản báo cáo qua loa của đám lười, lười dọn dẹp mớ rắc rối, lười khuyên ngăn Bố già uống rượu, và cả ti tỉ việc đến tay gã chỉ cần nghĩ đến là lười.

Nhưng ngày hôm nay khác, gã thức dậy từ khi hừng đông còn chưa ló dạng mà đáng ra, ngày hôm nay gã có thể tự thưởng cho bản thân một ngày ngủ đến tận trưa mà chẳng phải làm cái quái gì cả.

Năm mới mà, việc gì mà việc, qua năm mới rồi tính sau.

Cái cảm xúc tiêu cực ấy làm tim gã thắt lại, giống như có ai đó đang dùng dao khoét từng góc tim gã đi vậy.

Cái bữa sáng đầu tiên của năm mới không ai thấy Ace đâu cả, cứ như bị bốc hơi rồi đấy.

Khi mà bữa sáng gần kết thúc, Ace đã trở về, trên tay cầm một bó hoa râm bụt rất tươi.

Ace đến bên cạnh Bố già, đưa hoa cho ông: "Bố già, năm mới vui vẻ."

Những bông hoa vẫn còn tươi mới, thậm chí là còn vương sương sớm như vừa mới hái.

Bố già trông không có vẻ ngạc nhiên gì cả, ông xoa xoa đầu Ace, mỉm cười dịu dàng: "Cảm ơn con, con trai."

Ace cúi đầu cười, rồi em lấy một bông hoa cẩm chướng xanh đặt xuống trước mặt Marco.

Marco nhướn một bên mày: "Cho tôi?"

Ace gật đầu.

Marco nhận lấy, cười với Ace: "Cảm ơn, yoi."

Đại sảnh đã kìm nén nãy giờ, và giờ họ vỡ òa lên.

"A, thật không công bằng!"

"Còn chúng tôi! Ace, hoa của chúng tôi đâu."

Ace chỉ cười, không đáp.

Marco không biết Ace đi đâu vào sáng sớm ngày năm mới, và khi em trở về, vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy, nhưng gã thấy khóe mắt em ửng đỏ.

Nhưng gã đã không hỏi.

Giây phút bông hoa kia được Ace đưa cho Marco, sắc mặt Vista trở nên vô cùng vi diệu.

Vista và Izo thầm trao đổi ánh mắt với nhau, một ánh mắt đầy lo ngại.

Hoa cẩm chướng xanh, loài hoa tượng trưng cho tình yêu đồng tính.

...

Trong lúc chờ cuộc họp giữa các đội trưởng về việc sẽ làm gì trong những ngày đầu năm mới, như đi đâu, chơi gì, hoặc đại loại thế, họ ngồi buôn dưa lê. Tất nhiên, lúc này Marco và Ace chưa tới.

Izo đã đề cập đến vấn đề Ace tặng hoa cho Marco lúc sáng.

Ace ấy à, thằng nhóc đôi khi đơn giản là đếch có não ấy có khi nào là quơ đại bông hoa chứ chẳng biết gì hay không?

Hoặc là, Ace thích Marco.

Nhưng có vẻ trường hợp thứ nhất khả thi hơn.

Ông chú già Marco kia có cái đếch gì có thể quyến rũ một thằng nhóc đang trong độ xuân phơi phới cơ chứ? Ngoài cái sự ngầu lòi, cái cơ thể nóng bỏng và cái vẻ đẹp tâm hồn ấy thì có cái đếch gì chứ?

Nhưng xác suất rơi vào trường hợp thứ hai không phải là không có. Như đã nói, lí do ở trên.

Trước khi đưa ra kết luận thích đáng, Marco tới, và họ quyết định tốt nhất là nên câm cái miệng lại.

Marco cảm nhận ánh mắt của mấy người anh em đội trưởng nhìn mình vô cùng vi diệu.

...

Băng hải tặc Râu Trắng cập bến vào một hòn đảo mà họ bảo hộ khi hoàng hôn đang dần buông xuống.

Ace ghét tắm chung, tất nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như là Luffy và Sabo. Nhưng hôm nay em cảm thấy em có lẽ nên hòa nhập thêm tí nữa. Họ đều là gia đình của em rồi kia mà.

Mọi người đã không rủ Ace, vì cơ bản là lần nào rủ cậu ta cũng từ chối, nhưng hôm nay vậy mà cậu ta lại tự xác mò đến.

Hơi nước nóng đang bốc ngùn ngụt, và một đám đàn ông đang ngâm mình ở trong đấy, ờm, thực tế thì chỉ có các đội trưởng ở đây thôi.

Ace thấy Marco, cái thân hình cao lớn được làn hơi nước che đi làm nó trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết. Em thầm nuốt khan, cảm thấy cổ họng mình khô khốc đến lạ.

"Ô, Ace tới hả? Xuống đây đi! Nhanh nào!" Thatch hớn hở vẫy tay gọi đứa em út của băng.

Ace cười qua loa rồi nhấc chân đi đến bên cạnh Marco.

Marco mở nửa con mắt ra nhìn em, khóe miệng nhạt màu khẽ nhếch lên.

Như thể... nhìn đểu?

Ace trợn tròn mắt.

"Nóng bỏng đấy, yoi." Gã khẽ mấp máy môi.

Được rồi, chắc chắn, gã nhìn đểu em.

Ace và Marco đánh nhau.

Ace bảo, gã nhìn đểu em, loại này không đánh không chừa.

Lạ đếch gì nữa, thằng nhóc Ace này đôi khi có rất nhiều lí do củ chuối mà người thường không hiểu được đâu.

Và tức cười hơn nữa, cậu ta thế mà chơi cả lũ một vố vô cùng vô cùng ấu trĩ. Khai màn thế nào nhỉ, đúng rồi, cậu ta bốc hỏa theo nghĩa trên mặt chữ.

Đừng nói là Izo hay Jozu, thậm chí đến cả Marco cũng phải gấp gáp lên bờ.

Thatch yếu ớt nói: "Này, dù muốn đánh nhau cũng đừng làm liên lụy chúng tôi chứ? Cậu muốn luộc chín chúng tôi à, Ace?"

Mặc kệ cái gã đầu bếp, Ace chỉ tập trung vào Marco mà thôi.

Càng đánh, Marco càng cảm giác được rằng Ace không ổn. Ban đầu, gã chỉ đùa thôi. Nhưng giờ, gã thật sự nghiêm túc.

Đè em xuống mặt đất, gã thấp giọng hỏi: "Cậu sao vậy, yoi?"

Ace cười, không đáp.

Ngay bên dưới chỗ Marco nắm, Izo giật mình nhận ra chỗ cổ tay Ace - nơi cậu ta thường đeo chiếc Log Pose có một vết sẹo, nói là một vết, nhưng rõ ràng, nó là những vết chồng chéo lên nhau.

"Khoan đã, khoan đã! Marco, anh làm gì vậy? Ace bị thương rồi." Izo thất thanh kêu lên: "Marco, anh dùng Haki vũ trang sao? Này, anh đánh thật đấy à?"

Marco ngỡ ngàng, vô thức buông em ra.

Có một vết thương nhỏ trên bắp tay em, nó đang rỉ máu. Trông giống như là một vết cào.

Marco chắc chắn bản thân không tấn công cậu ấy, từ đầu đến cuối gã chủ yếu là phòng thủ và tìm sơ hở để bắt cậu ta lại. Mà cứ cho là gã sơ ý đánh trúng cậu ấy đi thì tại sao một kẻ hệ Logia như cậu ấy lại bị thương được cơ chứ? Và hơn cả, gã không sử dụng Haki vũ trang.

Ace đột nhiên bật cười, em gượng người ngồi dậy: "Được rồi. Cảm ơn anh, Marco."

Cảm ơn vì đó là anh.

Nói rồi, Ace rời đi.

Ace biết, tri kỉ có thể tổn thương lẫn nhau. Nhưng cái giá là cả hai đều phải chịu vết thương tương tự. Bất kẻ đối phương có là hệ Logia đi chăng nữa thì tri kỉ không cần Haki vũ trang cũng có thể tổn thương được, đơn giản, tổn thương như bình thường.

Marco không tấn công Ace, chắc chắn rồi. Nhưng Ace thì có.

Vào cái giây phút Ace trượt tay cào vào bắp tay Marco, em lập tức cảm nhận được da mình rách ra, và trái tim em thắt lại.

Sau cùng, chỉ có em là giữ lại vết thương, và Marco đã vô thức tự động chữa lành từ đời nào rồi mà gã cũng chẳng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net