05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Ace luôn tránh mặt gã. Được rồi, dù sao thì đó cũng là phản ứng bình thường thôi.

Ngày kế đó, Ace hỏi mượn Izo vài cuốn sách nói về tri kỉ và đồng thời vẫn tiếp tục tránh mặt gã.

Ngày tiếp theo nữa, Ace không tránh mặt Marco nữa.

Em nói chuyện với Marco như chưa có gì xảy ra, cùng mọi người, có cả Marco đi ngắm hoa, cùng nhau ăn dưới cây anh đào, cùng vui chơi, và cùng tắm với nhau.

Khi trở về phòng của mình, Ace gặp Marco đang đợi sẵn mình ở trước cửa.

Ace cười, hỏi: "Có chuyện gì sao, Marco?"

Marco chỉ muốn đánh cho Ace một trận và bảo cậu ta đừng có cười cái kiểu như thế nữa.

"Không có gì, tôi chỉ muốn xác định lại cậu có ổn hay không thôi, yoi." Gã nói: "Nhưng trông cậu thế này thì có vẻ vẫn ổn. Vậy được rồi, tôi về phòng đây."

Gã bước đến, rồi bước qua em.

"Marco, sau tất cả những gì đã trải qua, anh nghĩ tôi ổn sao?"

Gã biết là không. Nhưng gã lại lựa chọn lặng im và bước tiếp.

"Marco, anh quay lại nhìn tôi được không?"

Không, gã sẽ không.

"Marco!"

Có gì đó trong gã đang vỡ vụn, nhưng không phải của gã, là của tri kỉ gã. Đồng thời, nó cũng nhắc nhở gã, tri kỉ của gã đang ở rất gần gã, tri kỉ đáng thương của gã, gã yêu tri kỉ của gã. Tri kỉ của gã là người bạn đời của gã, không phải Ace, nếu đã không phải Ace, gã không nên tổn thương Ace.

Đuổi theo gã, tri kỉ của em, ôm chặt lấy gã, khẽ thì thầm bảo rằng.

"Marco, tôi yêu anh."

Marco gỡ tay Ace ra khỏi người mình, tiếp tục bước về phía trước.

"Marco, xin lỗi anh."

Xin lỗi vì đó là em.

Những ngày tiếp theo đó, họ không thấy Ace đâu nữa. Thế nhưng Bố già không nói gì, ông không lo lắng.

Marco đến tìm Bố già và thấy Izo cũng đang ở cùng bố, họ đang chơi cờ vây. Thật hiếm khi thấy Bố già lành mạnh như vậy.

"Có chuyện gì sao, con trai?" Bố già cất tiếng khi vừa hạ xuống một con cờ khác.

"Bố biết Ace ở đâu, phải không, yoi?" Marco không lòng vòng, hỏi thẳng.

"Ừ." Ông đáp.

Marco hỏi tiếp: "Cậu ấy ở đâu?"

"Thằng bé bảo, nó muốn về biển nam!"

Marco khẽ nhíu mày: "Để làm gì? Và "về" ư? Nhưng quê hương cậu ta ở biển Đông, yoi."

Bố già im lặng, ông nhìn Marco với ánh mắt như thể không hài lòng: "Ta biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì đó, con trai. Con sẽ nói cho ta biết chứ?"

Hô hấp Marco trở nên đình trệ, cuối cùng, gã mấp máy môi: "Ngày đầu năm mới, cậu ấy rủ con đi ngắm pháo hoa."

Râu Trắng im lặng, chờ đứa con trai đầu tiên của ông nói tiếp.

Nhưng Izo thì hớn hết cả lên: "Tuyệt lắm phải không, Marco?"

Marco nói: "Nhưng con đã từ chối."

Nụ cười trên môi Izo cứng đờ lại.

Râu Trắng lặng im, vì ông biết, con trai ông vẫn chưa nói xong.

"Con cảm nhận được tri kỉ đang ở trên Moby Dick, rất gần con. Con đã chờ đợi mười tám năm rồi. Bố, con cũng thương Ace như cái cách cậu ấy thương con, con biết như vậy là không nên, con là đang phản bội lại tri kỉ của con, vậy nên con không muốn giữa con và cậu ấy có bất cứ mối quan hệ nào khác ngoài gia đình, vì con biết, nó không kéo dài lâu. Con không muốn Ace tổn thương, yoi."

Izo có một xúc động muốn xông lên và dộng đầu Marco xuống sàn, nhưng anh không làm, vì Bố già đã lên tiếng.

"Con trai, ngày hôm đó là sinh nhật Ace, cũng là giỗ của mẹ thằng bé. Mẹ thằng bé mất sau khi sinh thằng bé."

Marco kinh ngạc mở to mắt nhìn ông.

"Thằng bé bảo muốn trở về biển Nam để thăm mộ mẹ."

"Không phải!" Izo gần như hét lên.

Họ thấy gương mặt Izo tái lại như cắt không còn một giọt máu, sau đó, Izo giận dữ xông lên túm cổ Marco, giáng vào mặt gã một cú đấm thật mạnh.

"Ace là tri kỉ của anh, Marco!"

Trong đầu Marco nổ uỳnh một tiếng, gã chết lặng nhìn Izo.

"Ace đến biển Nam không phải là để thăm mộ mẹ cậu ấy. Cậu ấy... Cậu ấy..." Izo nghẹn lên: "...Mấy ngày trước, cậu ấy đến tìm tôi để mượn mấy cuốn sách, tôi để cậu ta tự lựa, ban đầu tôi cũng không để ý là cậu ta mượn sách gì. Sau đó tôi mới biết, cậu ta mượn sách nói về việc cắt đứt liên kết tri kỉ. Tôi đã không để ý, tôi đã không nhận ra ý định của cậu ta khi mượn những cuốn sách đấy, tôi đã nghĩ cậu ta đơn giản là muốn giết thời gian. Tôi đã không nghĩ đến... Marco! Biển Nam, sách đó đề cập đến biển Nam. Cậu ta đến biển Nam là để cắt đứt liên kết tri kỉ đó!"

"Sao có thể được cơ chứ? Ace sao lại là tri kỉ của tôi được? Phải không?"

"Tại sao Ace không thể là tri kỉ của anh?" Izo giận dữ, tự trách, và anh đã khóc: "Tại sao Ace lại không thể? Anh chê cậu ta không xứng với một kẻ cao quý như anh? Nhưng Marco à, trên cổ tay Ace có một vết sẹo, hệt như vết sẹo trên cổ tay anh. Vết sẹo đó chứng minh điều gì, vết sẹo đó chứng minh rằng cậu ta từng tự sát đó. Và tri kỉ của anh, Marco, người đấy cũng đã từng tự sát. Marco, Ace cậu ấy không như những gì anh thấy đâu. Và mấy hôm trước nữa, anh bảo anh không dùng Haki để tấn công cậu ấy, thế nhưng một kẻ hệ Logia như cậu ấy vẫn bị thương. Anh biết vì sao không, vì anh là tri kỉ của cậu ấy, vậy nên dù không có haki vũ trang, anh vẫn có thể tổn thương cậu ấy. Marco, anh còn muốn nghe nữa không?"

"Đủ rồi..." Marco gần như thều thào.

"Chưa!" Izo lại gào lên, anh cười lạnh: "Marco, sau khi anh từ chối cậu ta, anh biết cậu ta đã làm gì không? Cậu ta tự tổn thương chính mình, rạch lòng bàn tay trái. Marco, tối hôm đó, tri kỉ của anh cũng rạch tay trái, anh biết mà."

"Đừng nói nữa." Marco gục xuống.

Tim Marco thắt lại, hệt như có ai đó đang móc tim gã ra và lấy đi thứ gì đó.

Cảm giác hệt như hai mươi tư năm trước, giây phút tri kỉ kia của gã ruồng bỏ gã.

Rất nhanh, gã không còn đau đớn nữa.

Đồng tử Marco co lại.

Liên kết tri kỉ đã bị cắt đứt.

Vết sẹo trên cổ tay cũng tự vô thức biến mất nhờ năng lực tái sinh của chính gã. Dấu vết duy nhất để chứng minh em và gã từng là của nhau đã biến mất.

Khi ruồng bỏ tri kỉ, toàn bộ kí ức về người ấy cũng theo đó mà cuốn trôi.

Nhưng em không ruồng bỏ gã, là gã ruồng bỏ em.

Trước khi liên kết tri kỉ bị cắt đứt, em đã nghĩ gì thế em?

Một tuần sau, Ace trở về.

Em không còn nhìn Marco nữa.

"Này, Izo!" Ace khẽ thì thầm: "Tên đầu dứa kia là ai vậy? Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế?"

Izo nghẹn họng, khó khăn lắm mới thốt lên một câu: "Đó là Marco, đội trưởng đội một."

"Thành viên mới gia nhập sao? Nhưng tôi nhớ, hình như đội một đã có đội trưởng rồi, sao gã ta cũng là đội trưởng đội một."

Izo gần như thều thào: "Ace, đừng hỏi nữa. Có một số chuyện là do chính cậu muốn quên đi, vì vậy, đừng cố nhớ và tìm hiểu nó nữa. Cậu của quá khứ không muốn như vậy."

Ace lặng im. Cậu thừa nhận, cậu đúng là có một số kí ức muốn xóa quách đi cho xong, giá má có thể xóa sạch, cậu sẽ bớt đớn đau hơn. Nhưng dù sao thì, cậu cũng không nỡ. Vậy nên Ace không hỏi nữa.

Marco rất tốt với em, gã bảo vì họ là gia đình. Nhưng cái cách gã nhìn em làm em khó chịu, và khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net