10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Portgas, thật đáng buồn cười biết bao, em lại là một Portgas, một nửa dòng máu em đang chảy, là của dòng họ Portgas. Đã có ai tự hỏi, rằng tại sao ở cuốn sách ghi chép về những mối liên kết tri kỷ bị cắt đứt đều là ở biển Nam chưa? Hẳn là chẳng có ai.

Em vẫn nhớ, đó là một sớm hoa râm bụt nở rộ trên nẻo đường mòn. Sau khi viếng thăm mộ người mẹ kính yêu, dưới chân đồi, em đã gặp một cụ bà. Cụ bà ấy, cũng là một Portgas, bà ấy và em chẳng có bất cứ mỗi quan hệ gì, chỉ là một người ở nhánh Portgas rất xa với em, vậy thôi. Nhưng em không dám nghĩ, đó lại là một cuộc gặp gỡ sai lầm. Đến nay, em vẫn ước, giá mà khi ấy em đừng gặp bà, giá mà khi ấy em chịu từ bỏ việc cắt đứt liên kết sau ba ngày dài mệt mỏi tìm kiếm manh mối, thì có lẽ, một ngày đẹp trời nào đó, cả em và Marco sẽ được cứu rỗi.

"Cắt đứt liên kết tri kỷ? Thật điên rồ." Cụ bà nói: "Cậu tưởng liên kết tri kỷ là cái gì mà bảo cắt là cắt được hả?"

"Nhưng-"

"Được rồi, cậu bé." Bà ngắt lời: "Hẳn là cậu đã suy nghĩ rất kỹ về việc này. Già không rõ cớ sự thế nào, và già cũng chẳng phải người giỏi cho người khác lời khuyên. Từ xa xưa, con người ta đã được liên kết với nhau bằng một sợi dây vô hình, muốn cắt, thì phải có kéo. Nghe này, cậu có biết rằng những người có thể cắt đứt liên kết đều mang họ Portgas không?"

Ace kinh ngạc: "Đều mang họ Portgas? Không, tôi không biết điều đấy. Có vấn đề gì sao?"

"Ừ. Bởi vì chỉ có Portgas mới có thể cắt đứt liên kết, không phải bất cứ ai. Mà nói đúng ra, nó không phải là cắt. Dĩ nhiên, nếu cậu muốn nói thế thì cũng được thôi. Đại khái cũng chẳng khác nhau là mấy." Cụ bà đi về phía góc nhà, lục trong chiếc tủ cũ kĩ ra một chiếc kéo sắt, và bà nói tiếp: "Nhưng nếu để nói một cách chính xác, thì thiếu một chữ, đó là tạm, tạm cắt, cậu hiểu chứ? Tạm cắt, tức là vào một lúc nào đó, nó sẽ nối liền lại."

"Vậy bao giờ thì nó sẽ nối liền lại?"

"Ồ, bao giờ hả? Đó là vào khoảnh khắc cuối cùng của đời cậu. Vài phút, hoặc ngắn hơn là vài giây trước khi cậu trút hơi tàn. Sau khi liên kết nối lại, kí ức bị đánh mất về tri kỷ cũng sẽ được trở lại. Hệt như một thước phim, toàn bộ đời cậu tua nhanh trong vòng vài giây trước mắt cậu, và tri kỷ cũng là một phần trong thước phim ấy. Đau đớn, nuối tiếc, dằn vặt vì đã vứt bỏ đi cái liên kết này, già hi vọng lúc ấy cậu sẽ không có mớ xúc cảm đó."

...

Thuở ấy, Marco thích bay lượn trên bầu trời xanh thăm thẳm, và trong mắt gã khi đó, vạn vật đều trở nên thật nhỏ bé, chỉ có đại dương kia là rộng lớn đến tưởng chừng như vô tận.

Grand Line lắm chuyện lạ kì, mới sáng nay thôi, khi Marco giúp Oden giải quyết mớ hỗn, gã đã nghe dân làng ở đấy kể cho vị khách xa xôi nghe một câu chuyện. Rằng rất nhiều năm về trước, có một chàng trai nọ đến từ tương lai, ở đó, chàng gặp được tri kỷ của mình, nhưng hiện thực tàn nhẫn, ông trời lại thích trêu đùa chúng sinh, hạnh phúc chưa ấm, chàng trai ấy đã ra đi, đột ngột, chóng vánh, chẳng ai biết nguyên do là vì đâu cớ sự lại ra nông nỗi vậy. Lạ thay, kể từ đó, chẳng còn ai nhớ về anh ta nữa, đáng buồn thay, tri kỷ cũng không phải là ngoại lệ. Để rồi nhiều năm sau cái chết ấy, một ngày đông đầy tuyết giá lạnh, tất cả mọi người, lại một lần nữa nhớ ra anh, đáng tiếc, nàng tri kỷ của anh đã chẳng còn. Vị khách xa xôi lấy làm kinh ngạc, nhưng ít nhiều, cũng có tin đôi chút. Bởi, dẫu sao đây cũng là Grand Line. Nhưng Marco, kể từ giây phút ấy, lòng gã đã lạnh đi.

Chẳng có gì bất thường xảy ra cả, đó là câu trả lời cho việc bay vài vòng xung quanh hòn đảo nhỏ kiểm tra tình hình, Marco rất biết ơn vì điều đó, cả ngày nay gã đã bận rộn từ sáng sớm, sẽ thật phiền nếu bây giờ có tên ngu xuẩn nào đó chạy ra phá hỏng một chiều êm ả, và Marco không chắc mình có đủ kiên nhẫn để không ngay lập tức tiễn nó về chầu trời hay không.

Phía đường giao nhau của bầu trời và đại dương thẳng tắp, điểm một Mặt Trời to tròn vành vạnh, cuối ngày thu, nắng đã chẳng còn mang vẻ chói chang, để mặc cái thứ nắng ấy rọi thẳng lên đôi con ngươi màu xám tro, Marco thấy sóng biển xa xôi lấp lánh ánh vàng, thấy cả trên đỉnh cột buồm, cờ Whitebeard phấp phới, cùng cờ Roger tung bay.

Tà dương vàng cam uy hoàng, tà dương lúc nào cũng làm gã gợi nhớ về em, cậu thiếu niên nọ với cái tên thật đẹp - Ace, em có những ngọn lửa, rực rỡ, tráng lệ, và biết không em, chưa bao giờ gã lại nghĩ rằng rằng em hợp với thứ lửa ấy đến thế. Nhưng em ơi, khi những giọt lửa nhảy nhót trên gò má tàn nhang em vào sáng nay, lòng gã lại càng thêm chơi vơi. Sao gã có thể chối bỏ thứ xúc cảm ấy đây, rằng khi ở bên em, gã chẳng thể giữ mình thôi để em thu hút.

Nhưng có vẻ Marco đã vui mừng quá sớm, dĩ nhiên, không phải là có tên ngu xuẩn nào chạy ra cả, mà là lồng ngực gã, nó đang bắt đầu nóng và đau đớn một cách khủng khiếp, ít nhất là từ khi mang trong mình Trái ác quỷ Tori Tori no Mi, Marco chưa bao giờ cảm nhận được nỗi đau nào ghê gớm thế này.

Marco nén lại cái đau, khi ở phía xa xa, hình như Roger và Ace đã xảy ra chuyện chẳng lành. Marco cố gắng bay lại gần họ, hạ cánh xuống mỏm đá bên cạnh em. Và gã lấy làm kinh ngạc trước những gì đôi mắt gã thu vào.

Ace của gã, cậu bé đáng thương gã vừa gặp gỡ chưa lâu, đang ngẩn người nhìn lồng ngực đang không ngừng ứa ra máu, nhuộm đỏ lên chiếc áo tím sờn màu mà gã đưa cho em vào ngày mưa hôm nào.

"Chuyện gì đã xảy ra, Roger, yoi?" Marco chất vấn Roger với vẻ đầy bực bội, và gã cố gắng phớt lờ cơn đau nơi lồng ngực, phải biết là, với gã giờ đây, chẳng có gì quan trọng bằng sự an toàn của Ace.

Chưa bao giờ Ace thấy gã tức giận như vậy. Dường như giận dữ và Marco là hai từ không thể nào đi cùng với nhau được. Giờ đây, Ace không thể tìm thấy một Marco điềm đạm với đôi mắt sâu thăm thẳm nhưng tràn đầy sự quan tâm và thấu hiểu. Trước mắt em là một Marco giận dữ. Gã giận dữ với Roger, nhưng gã ơi, là vì em, có phải không, là gã đang cho rằng Roger đã gây nguy hiểm cho em, có phải không.

Sau vài giây im lặng, Marco nghe Roger bảo một câu.

"Thời gian của Ace hết rồi."

"Cái gì?"

"Thời gian của Ace hết rồi." Roger lặp lại.

Marco có thể thấy tâm trí mình cứng đờ lại vài giây, bỏ mặc Roger với vẻ như đang chết lặng, gã đảo mắt nhìn Ace, và Marco đã thấy em cười.

Ace khó nhọc mấp máy môi: "Marco! Anh có cảm nhận được không, Marco?"

Anh có cảm nhận được không, thứ nỗi đau khủng khiếp từ lồng ngực.

Thật đáng buồn, Marco hiểu điều Ace đang nói là gì.

"Dĩ nhiên rồi, Ace." Marco ngồi xuống bên cạnh em, nắm lấy bàn tay của em đang yếu ớt vươn ra: "Tôi là tri kỷ của em cơ mà, yoi."

"Xin lỗi, Marco."

"Đừng nói thế, Ace." Khi Marco nói ra câu này, Ace có thể cảm thấy đôi tay gã đang dần siết chặt, và nó đang run lên. Marco cố gắng nuốt thứ đang mắc nghẹn ở cổ họng xuống, gã nói tiếp: "Liệu ở tương lai, tôi có tìm thấy em không?"

"...Có."

"Liệu chúng ta có cùng nhau đi ngắm pháo hoa cuối năm, uống rượu bên cây anh đào đầu xuân, liệu những điều đó có xảy ra không?"

Nhưng Ace đã im lặng, tuy nhiên, chỉ vài giây sau đó, Marco đã thấy em nặng nề gật đầu.

"Có."

Chúng ta đều đã làm những điều đó, Marco à. Đó là sau khi em cắt đứt liên kết tri kỷ và chẳng còn nhớ gì tới gã, gã đã cố gắng lại gần em, thân thiết với em, gã bảo, tất cả đều là để bù đắp, nhưng khi ấy, gã không trả lời em, rằng bù đắp ấy là gì. Nhưng Marco ơi, em hiểu rồi. Nhưng Marco à, lỗi em, là em cố chấp, là em đã giấu gã rằng em là đáp án của gã, và cũng là em đã ruồng bỏ gã.

Đến nay, em vẫn có bao điều hối tiếc. Chỉ vài ngày nữa thôi, Moby Dick sẽ ghé tới biển Nam, em đã rất háo hức, mẹ của em, người mẹ với mái tóc dài xoăn nhẹ, và những đốm tàn nhang trên gò má giống hệt em, dẫu cho bây giờ mẹ chẳng biết em là ai đâu, nhưng điều đó cũng chẳng thể khiến em thôi mong chờ, em sắp được gặp mẹ rồi. Đáng buồn thay, ông trời nào có thương xót em bao giờ.

Đành thôi vậy, nhân sinh vốn dĩ đã là như thế rồi.

Nhưng Ace ơi, cớ sao giờ phút này em tàn nhẫn đến thế. Em khép lại hai hàng mi, em thản nhiên trút đi hơi tàn. Ace của gã, em đi rồi, trong vòng tay gã, vào một chiều thu bên bờ biển.

Tà dương hắt lên, bóng gã đổ dài. Bước lên Moby Dick, Marco quay đầu lại nhìn, phía xa xa, ngập trong sắc hoa, em và bố nằm đấy, dưới vài tấc đất, lạnh lẽo biết bao.

Ace ơi, phải chăng chiều ấy em đã quên nói, rằng chúng ta thậm chí còn chưa có bắt đầu.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net