Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng trong xanh, yên bình hiếm có ở Đại Hải Trình, rất thích hợp để thư giãn, và còn gì tuyệt vời hơn khi ngày hôm nay đội trưởng đội một băng Râu Trắng, Marco Phượng Hoàng (hay còn gọi là Gà Mẹ, Gà Tây Xanh, Đầu Dứa... hoặc bất kì cái tên nào đó mà bạn thích) lại dễ tính một cách bất ngờ.

Anh đồng ý cho cả băng nghỉ ngơi một ngày, không cần làm bất cứ việc gì cả, chỉ nằm chơi và đợi cập bến vào đảo kế tiếp. Sự tốt tính đột xuất này của Gà Mẹ đã khiến nhiều người suýt ngất vì không kịp thích ứng đấy, nhưng mà mấy khi được dịp như này, cứ tranh thủ nghỉ đã rồi có chết thì chết sau.

- IZO, IZOOOOOO ANH ĐÂU RỒI? IZOOOO...

Trời ạ, được ngày ông anh lớn dễ tính thì thằng em út nó lại ồn ào hơn cả bình thường. Ngán ngẩm dễ sợ! Chả hiểu lý do gì mà cả ngày hôm nay Ace cứ đi khắp mọi nơi tìm Izo, buổi sáng cậu đã túm Haruta với Thatch vào gào rú ầm ĩ cái gì đó rồi và giờ lại đi tìm Izo.

- Ace, Izo đi từ sáng sớm và chưa có về. Tôi đã nói với cậu rồi mà.

Thatch bất lực thật sự, anh đã nói với Ace không dưới hai mươi lần là "Izo chưa có về, cậu ấy về tôi sẽ gọi cậu" thế mà thằng nhóc ấy không chịu nghe, cứ vài phút lại gào ầm lên, chỉ là một sợi chỉ chả ai nhìn thấy thì nó loạn lên cái gì cơ chứ? Cứ ồn ào như này, Đầu Dứa cáu lên thì chỉ có nước vác xác xuống biển nằm cả lũ - tất cả trừ tên nhóc Hỏa Quyền kia.

- Nhưng tôi...

- Tôi về rồi đâ... Ớ-

Chàng trai xinh đẹp mặc kimono màu tím vừa đặt chân được xuống sàn tàu, chưa kịp chào hỏi cho hết câu thì bị một cơn gió phi đến lôi đi mà không kịp ú ớ gì. Bỏ lại một thanh niên mắt trợn trắng, gào thét trong vô vọng vì người yêu vừa mới về đã bị cướp đi mất.

- ÍT NHẤT THÌ CŨNG PHẢI CHO TÔI ÔM NGƯỜI YÊU TÔI ĐÃ CHỨ, THẰNG NHÓC NGƯỜI LỬA CHẾT TIỆT KIAAAA.

"Tôi cũng nhớ cậu ấy màaaa"

Và ở phía xa xa cũng có một người không vừa lòng chút nào.
---------------------------------------------------------

Sau khi kéo Izo về phòng, khóa chặt cửa, chắc chắn bốn phương tám hướng không có ai nghe lén, Ace mới thở phào, ngồi xuống giường của mình.

- Có chuyện gì thế Ace? Cậu bị làm sao à?

Izo nhìn thằng em mình vừa lo vừa buồn cười, cậu ta cứ nhấp nha nhấp nhổm trên nệm mãi mà không nói gì nên anh mới phải lên tiếng. Có việc gì mà khiến Ace lo lắng đến vậy chứ.

- Ừmm, ch-chuyện là, hôm qua tôi có ngủ ở phòng Ma-Marco, xong... xong sáng dậy trên ngón út của tôi có sợi dây đỏ đỏ, tôi cắt mãi mà không có được, đốt cũng không cháy luôn, mà chả ai nhìn thấy nó cả. Tôi có hỏi thử Thatch với Haruta rồi mà hai người đó cứ nhìn tôi kì dị kiểu gì ấy, bảo tôi đi hỏi anh.

Ace lúng túng nói nốt mấy từ cuối bằng âm lượng nhỏ xíu.

- Và nó...nó nối liền với tay Đầu Dứa.

- Phụtttt.... hahahahaha

Việc này thật quá sức chịu đựng của Izo rồi, nhìn cậu mắc cười chết đi được, Ace Hỏa Quyền trời không sợ, đất không sợ mà giờ ngồi đây lo lắng về cái "Sợi chỉ định mệnh".

Mắc cười hơn là nó còn nối với Gà Mẹ chứ, để hắn biết vụ này chắc Izo sẽ được miễn làm việc hẳn 1 tuần luôn.

Mặt Ace bây giờ như con tắc kè hoa, hết xanh lại đỏ rồi trắng bệch.

- Cười cái gì chứ. Tôi bị bệnh hả? Hay là tôi sắp chết rồi?

- Ây, không, không phải. Xi-xin lỗi. Khụ...

Izo cố gắng hắng giọng để kiềm chế cơn buồn cười, anh mà còn cười nữa khéo cháy tàu mất.

- Cậu đã nói việc này với Marco chưa, Ace?

- Chưa, có vẻ là Marco không có thấy đâu. Tôi nói với mỗi mình anh thôi đấy.

- Nghe này, cái sợi chỉ đó được gọi là Sợi Chỉ Hồng Định Mệnh, tôi cũng đã từng nhìn thấy nó một lần. Nó sẽ kết nối cậu với định mệnh của mình. Và có lẽ, định mệnh của cậu, là Marco rồi. Cậu suy nghĩ kĩ xem cậu cảm nhận như nào về Marco đi, tôi ra ngoài đây.

Izo vỗ vỗ vai Ace rồi đứng lên đi ra ngoài. Nhóc đó đang đần mặt ra rồi, ở lại thêm lúc nữa chắc anh sẽ không nhịn cười nổi đâu. Tốt nhất là nên ra ngoài chứ cười ở đây thì dễ anh bị nướng lắm, mà anh cũng nhớ người yêu anh lắm rồi, phải ra ôm tên đầu bếp ngố đó một cái.

Ở trong phòng, Ace đang vô cùng nghiêm túc suy nghĩ về đội trưởng đội một. Phải, là vô cùng nghiêm túc, số lần cậu nghiêm túc nghĩ về cái gì đó suốt mười mấy năm cuộc đời chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, và giờ Ace đang khiến con số đấy tăng thêm, chỉ để suy nghĩ về Marco (anh nên lấy làm vinh dự vì điều này Marco ạ).

"Định mệnh tức là mình sẽ thích người đó phải không nhỉ? Tức là mình sẽ thích Marco? Mình nghĩ sao về anh ta nhỉ? Marco tốt bụng và cũng dịu dàng nữa, ảnh quan tâm mình nhưng đôi khi thấy ghét lắm, cơ mà nhiều lúc cũng đáng yêu. Vậy có coi là thích chưa? Cơ mà thích là cái gì thế? Có ăn được không?"

Rầmmmm!!!!

Suy nghĩ là việc không hợp với người đơn giản như Ace, thà cứ bảo cậu lao vào choảng nhau một sống một chết với kẻ thù nó còn dễ chịu hơn thế này. Vì suy nghĩ quá nghiêm túc và căng thẳng nên Ace đã... đập thẳng mặt xuống giường và ngủ mất luôn rồi. Dự là cậu sẽ mơ thấy một quả Dứa hình phượng hoàng đấy.
---------------------------------------------------------
Izo ra khỏi phòng Ace, đang tung tăng đi tìm anh chàng đầu bếp của mình, anh dự định sẽ ôm Thatch một cái, ừm chắc là sẽ vô phòng hôn một cái nữa, dù gì thì anh cũng đi từ sáng đến giờ cũng nhớ người yêu lắm chứ bộ. Cơ mà có lẽ hôm nay trời không thương Izo rồi, chưa đi nổi đến bước thứ năm thì anh lại bị túm cổ bởi cái tên đầu vàng chết tiệt nào đó.

- Làm gì vậy Marco, thả tôi ra coi.

"Cho tôi còn về với người yêu tôi."

Marco thả tay ra khỏi cổ áo của Izo, nhàn hạ tựa vào thành tàu, trưng ra cái bản mặt buồn ngủ thường nhật:

- Lúc nãy, cậu với Ace nói về chuyện gì, yoi?

À thì ra là quan tâm nhóc đấy hở, Izo anh đây xưa giờ vốn xinh đẹp tốt tính lắm, nhưng hôm nay hai người ngăn chặn con đường về với Thatch của anh hơi nhiều, nên là sẽ không có chuyện dễ dàng biết thông tin thế đâu.

- Ông chú như anh cũng biết quan tâm người khác cơ à. Thế có gì trao đổi không nè? Làm hải tặc lâu rồi anh phải biết quy tắc chớ, muốn lấy thông tin từ tôi anh phải có gì trao đổi chứ nhờ?

- Cậu học được cái tính này từ Thatch đấy à? Vậy muốn như nào thì mới chịu nói, yoi?

- Ừm, xem nào...

Không mấy khi tên Đầu Dứa này chịu xuống nước đến vậy, cơ hội hiếm có không thể bỏ lỡ được.

- Miễn cho tôi với Thatch một tuần không phải làm việc kèm theo 500 triệu beli làm phí mua thông tin. (Kiếm đâu được người quan tâm đến cả người yêu như này chứ)

Mạch máu trên người Marco sắp đứt đến nơi rồi, tên Izo này điều tốt không học lại học cái tính xấu của Thatch, biết ra giá phết đấy. Nếu không phải vì Ace thì xác định hôm nay hai người sẽ được ôm nhau xuống biển nằm.

Nhưng Marco là ai chứ, dù trong lòng dậy sóng thì ngoài mặt anh cũng vẫn vậy thôi.

- 1 ngày và 10 triệu beli. Cậu mà còn trả giá thì xuống biển mà tìm Thatch, yoi.

- Cậu... Cái đồ ác độc nhà cậu.

Giảm hẳn năm mươi lần rồi lại còn đe dọa ngược lại anh chứ, Gà Mẹ chết tiệt.

- Được rồi tôi đấu không lại tên khốn nhà cậu. Ban nãy, Ace nói...

Nét mặt của Marco đã có sự thay đổi, dù không biểu hiện ra ngoài một cách rõ ràng nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy sự tập trung vào từng chữ Izo nói của anh, người khiến đội trưởng đội một quan tâm đến như vậy thì chỉ có Portgas D. Ace mà thôi.

- Ace nói, cậu ấy có người mình thích rồi.

~~~~~End chap 1~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net