Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ace nói, cậu ấy có người mình thích rồi."

- Người đó là ai?

- Làm sao mà tôi biết được, Ace chỉ nói có vậy. Giờ tôi đi được rồi chứ?

Nói rồi, Izo quay lưng đi về phòng, bỏ lại Marco đứng ở đó, vẫn nhàn hạ tựa lưng vào thành tàu.

Từng làn khói trắng làm cho bóng lưng của anh càng cô độc hơn, trải dài trên mặt sàn. Nếu chỉ nhìn vào biểu cảm của anh, người không tinh ý sẽ tưởng đó chỉ là một cuộc trò chuyện đơn thuần, vậy nhưng không ai biết từng câu, từng chữ như một mũi dao đang gọt dần trái tim Phượng Hoàng.

Thật buồn cười làm sao khi tình đầu của một ông chú già như anh lại là thằng nhóc mới gần hai mươi, trẻ trung, năng động, đáng yêu, khiến người khác nhìn vào liền có cảm giác muốn trân trọng, bảo vệ.

Marco là người tự biết lượng sức, anh biết bản thân chẳng có hi vọng gì với cái tình đơn phương này, đã quyết định sẽ chỉ là anh em, ở bên cạnh quan tâm cậu mà thôi, nhưng khi chính tai nghe được rằng Ace đã thích người khác con thần điểu trong anh vẫn không tự chủ mà kêu lên từng tiếng đau đớn.

"Tôi phải làm sao với cậu đây, Ace?"

---------------------------------------------------------
Khi trời gần tối, tàu Moby Dick đã đến được một hòn đảo khá lớn, và có vẻ như trên đảo đang tổ chức lễ hội. Điều này làm cho toàn bộ thuyền viên băng Râu Trắng phấn khích vô cùng, cả ngày được nghỉ ngơi, giờ vào đảo thì có lễ hội, tha hồ ăn chơi quậy phá, với cái băng hải tặc chả cần lý do gì cũng tiệc tùng linh đình này thì còn gì tuyệt vời hơn thế nữa, tất cả đồng loạt quay lại nhìn người đàn ông to lớn mang bộ râu trắng vĩ đại đang ngồi ở ghế.

Bố Già luôn hiểu những đứa con của mình muốn gì (ước muốn viết hết lên mặt cả rồi), ông đứng dậy khỏi ghế:

- Gurahahaha, mấy đứa con nôn nóng quá đấy. Chúng ta sẽ cập bến ở đảo này cho tới khi hết lễ hội. Nào các con của ta, VÀO ĐẢO THÔI.

Chỉ đợi có thế, băng Râu Trắng đổ vào như ong vỡ tổ, phi thân khắp mọi nơi càn quét cả đảo. Thật may mắn khi người dân trên đảo không quá ác cảm với hải tặc, nếu không chắc chưa kịp chơi gì đã phải chiến với hải quân đến hết lễ hội rồi.

Mọi người đều đã vào đảo gần hết, chỉ còn lại Marco và Râu Trắng ở trên thuyền.

- Marco, con không vào đảo sao?

- Con sẽ vào sau, con còn nhiều công việc phải làm, yoi. Bố già cứ vào đảo đi, nhưng bố không được uống nhiều rượu quá đâu, và mang theo vài y tá đi cùng bố nữa. Nếu không con sẽ vứt hết mấy chai rượu của Bố đi đấy, yoi.

Đôi khi Râu Trắng cũng thấy đứa con cả này của mình khó tính đến đáng sợ nha. Dù nó đang mang đầy tâm sự thế kia nhưng vẫn không quên nhắc nhở và đe dọa ông, và Marco là người nói được làm được.

Có lần Bố già uống quá chén làm bệnh phát tác, Marco đã thật sự vứt toàn bộ rượu quý của ông xuống biển và cấm túc ông một tuần không được động vào rượu.

Dù là thuyền trưởng, là người đàn ông mạnh nhất thế giới thì ông cũng phải nghe theo lời con lớn của mình, vì mấy vụ này đứa nào cũng đồng ý với nó hết.

- Gurahaha, ta biết rồi, ta không có phải con nít. Con khó tính quá đó, Gà Mẹ.

- Con không có ph-

- Đầu Dứaaaaa

Chưa kịp nói hết câu thì một vật thể không xác định từ đâu đã phi tới đu lên người Gà Mẹ của chúng ta như một con Koala làm anh tí nữa thì ôm hôn sàn Moby Dick.

- Ace, bỏ tôi ra, yoi. Và tôi không phải Đầu Dứa.

- Nè, đi vào đảo chơi với tôi đi, nha.

Con Koala mang tên Portgas D.Ace hiện đang đu bám trên người Marco, lắc qua lắc lại, mè nheo nhõng nhẽo.

- Mấy người kia đâu, yoi?

Bị lắc như này làm anh chóng cả mặt.

- Vista với Haruta đi chơi bắn súng rồi, Thatch với Izo cũng dắt nhau đi đâu á nhất quyết không chịu cho tôi theo. Nên là anh đi với tôi đi, mua đồ ăn cho tôi nữa, nha nha Marco.

Mắt long lanh, cử chỉ đáng yêu, giọng nói dễ thương, thân hình quyến rũ, được rồi Marco anh chịu thua (đáng yêu thì ai cũng công nhận, nhưng quyến rũ thì là do cảm quan của ông chú biến thái nhà anh thôi Marco).

Dù chỉ là sự lựa chọn cuối cùng của cậu thì anh cũng đồng ý, anh không từ chối được mỗi khi Ace đáng yêu đến như này. Cứ vậy thì làm sao mà anh bỏ cậu được đây?

"Cậu nên làm những hành động này với cái tên mà cậu thích ấy, hắn ta chắc chắn đổ cậu cái rụp."

- Được rồi, tôi đi với cậu.

- Yeah, à đúng rồi, Bố Già đi với bọn con luôn không?

"Thằng nhóc này giờ mới nhớ đến là bố nó còn ở đây à?"

- Hai đứa cứ đi đi, người già như ta chỉ hợp ngồi chỗ yên tĩnh nhâm nhi rượu thôi.

- Vậy bọn con đi đây.

Sau khi rủ được Marco, Ace kéo tay anh phi thẳng vào đảo, lao đến chỗ bán đồ ăn. Cậu gọi ra một bàn đồ ăn, chủ yếu là thịt, rồi cắm cúi ăn không màng đến thế sự xung quanh, cách ăn uống của Ace cũng mãnh liệt như trái ác quỷ của cậu vậy.

Thi thoảng lúc đang ăn, cậu lại ụp mặt xuống bàn ngủ làm khách hàng xung quanh sợ mất mật, bỏ chạy mất dép, làm Marco lại phải xin lỗi rồi đền bù thiệt hại cho chủ quán do khách hàng chạy mất quên không trả tiền.

Thật ra thì việc đi chơi cùng Marco vốn đã nằm trong kế hoạch của cậu, à chính xác hơn thì là của Izo.

Ace đã định rủ Marco đi chung với Thatch, Izo, Haruta và Vista, nhưng Izo bảo là cậu nên đi riêng với Marco để xác định cảm nhận của cậu về anh, để xem sợi chỉ có còn nối giữa tay cậu và Đầu Dứa không, liệu anh có phải định mệnh của cậu hay không.

Cơ mà với tình hình này chắc cậu cũng quên luôn vụ đấy rồi, ở cạnh Gà Mẹ thoải mái lắm nên cậu chả nhớ gì đâu.

- Ăn no rồi chứ?

Marco nhìn con người vừa ngơ ngác tỉnh dậy, mặt mũi dính đầy thức ăn mà khuôn miệng bất giác cong lên, đưa tay lau đi thức ăn dính trên miệng Ace.

- Cậu có muốn đi đâu nữa không, yoi?

Thịch!

"Chết rồi, tim mình đập nhanh quá, sao tự dưng nhìn anh ta lại đẹp trai thế?"

- À à tôi no rồi, mình ra ngoài chơi đi.

Vì đứng lên bất chợt không để ý xung quanh nên Ace va phải người đằng sau, làm cậu mất đà ngã chúi về phía trước. Và nếu theo như motip của những truyện ngôn tình thiếu nữ lãng mạn, điểm tới của Ace sẽ là ngực của Marco, anh sẽ ôm eo đỡ lấy cậu để cậu nằm trọn trong vòng tay anh.

Nhưng không, thay vì áp mặt vào cơ ngực săn chắc của Marco như tưởng tượng thì Ace đã cụng đầu cái bốp vào mặt Gà Mẹ, kết quả là đầu của cậu và bên má phải của anh đều sưng đỏ cả lên.

- X-xin lỗi, mặt anh...

- Không sao, lại đây để tôi trị thương cho cậu, yoi.

Marco đưa ngọn lửa xanh ở lòng bàn tay mình áp lên trán của Ace, dịu dàng dùng ngọn lửa xoa dịu vết đỏ trên trán cậu. Sự ôn nhu này của anh khiến trái tim của Ace đập loạn cả lên, anh cũng đang bị thương nhưng vẫn chữa cho cậu trước.

Đối với Marco lúc nào Ace cũng được ưu tiên, trước giờ ngoài Luffy và Sabo ra thì chưa có ai lo lắng cho cậu đến vậy.

Cuộc sống của Ace trước khi gặp băng Râu Trắng luôn luôn là những từ ngữ miệt thị, rủa xả "Đứa con của ác quỷ", "Không đáng sống", đến giờ mọi người ở trên thuyền đều công nhận cậu, yêu thương cậu, cậu cũng coi họ chính là gia đình.

Và đối với Marco tình cảm ấy có sự khác biệt, khác biệt rất lớn luôn, không chỉ là tình anh em đồng đội đơn thuần, nó ở cao hơn mức đó, nhưng để gọi tên nó ra thì Ace mù tịt, chỉ là khi biết anh có thể là định mệnh của cậu, cậu có chút vui vui dù cũng chả hiểu định mệnh là cái khỉ khô gì.

Có lẽ Ace đã không để ý rằng sợi tơ định mệnh nối giữa cậu và anh đang dần hiện rõ, nó đã rút ngắn đi, kéo hai người lại gần nhau hơn.

~~~~~End chap 2~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net