Ngoại truyện 1: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một đêm đẹp trời, phong cảnh hữu tình, Ace và Marco tay trong tay, ngồi bên cạnh nhau trên đài quan sát, yên tĩnh ngắm biển. Đối với hải tặc, biển đầy hiểm nguy nhưng cũng thật đẹp.

- Marco này, vì sao anh lại thích em?

Bất chợt, Ace lên tiếng hỏi, mắt cậu vẫn nhìn ra biển, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng thì thầm của gió.

- Em là một thằng con trai thô lỗ, không mềm mại, dịu dàng được như cô y tá thích anh. Vì sao anh lại chọn em?

Âm thanh nhẹ nhàng của cậu trai bên cạnh như gãi nhẹ lên trái tim phượng hoàng, êm ả dễ chịu. Với tay xoa rối tóc cậu, khóe môi Marco cong nhẹ.

- Tôi mà biết vì sao thì chắc tôi chả thích em đâu, yoi. Theo đuổi thằng nhóc như em đúng là hành hạ cái thân già này mà.

Phừng!!!

- Cái đồ ông chú già không biết lãng mạn nhà anh.

Ace không ngần ngại mà đốt trụi cái mớ tóc vàng trên đầu Marco, dù biết rằng anh sẽ hồi phục được lại chúng ngay sau đó.

Nhìn vẻ mặt giận dỗi của cậu làm anh bật cười, cậu càng nhăn mặt anh lại càng cười lớn. Cho đến khi Ace phát cáu định bỏ đi thì anh mới chịu dừng lại, kéo cậu ngồi xuống.

- Tôi thích em vì em là chính em, yoi.

Hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, rồi anh áp mũi mình vào hõm cổ, tham lam hít lấy hương thơm đặc trưng của cậu người yêu.

- Vậy còn em? Vì sao em thích tôi, yoi?

- Ờ vì gu tôi mặn.

Hừ, ông đây vẫn còn đang giận cái đồ sát phong cảnh nhà anh đấy.

Mắt Marco giật giật vài cái, sắc mặt tối sầm, đầu chảy đầy vạch đen. Chết tiệt, sau này anh phải tách Ace ra khỏi Thatch, người yêu trong sáng, ngây thơ của anh bị tên đầu bánh mì đấy dạy hư rồi. Cậu chết chắc rồi, Thatch.

Ace nhìn anh cười đắc thắng mà không biết rằng cậu đã vô tình tặng cho người anh em của mình một vé xuống đảo người cá du lịch.

(Người đàn ông xấu số nào đó đang nằm cạnh người yêu bỗng dưng hắt xì liên tục, cả người lạnh toát)

- Thật ra thì là do cái sợi dây định mệnh này này.

- Sợi dây?

Marco tràn đầy nghi hoặc nhìn ngón tay út trống không mà Ace giơ lên. Anh nhớ là hôm làm tình anh không có để cậu bị đập đầu vào thành giường mà?

Ace khinh bỉ liếc nhìn cái người bên cạnh. Không kiêng nể giơ chân lên đạp đạp vào người anh. Trên mặt anh ta đang viết rõ dòng chữ cậu bị thần kinh kia kìa.

- Đừng nhìn em cái kiểu đó tên Đầu Dứa này. Em hoàn toàn bình thường, Portgas D. Ace này không có bị va chạm gì ở đầu hết.

- À...

Cậu kể lại cho anh mọi chuyện về Sợi Chỉ Hồng Định Mệnh, nhờ nó mà cậu mới nhận ra được bản thân yêu anh đến như nào. Và rồi cả kế hoạch về bữa tiệc sinh nhật mà mọi người đã lập ra tạo cơ hội cho cậu tỏ tình với anh nữa.

- Sao em không nói với tôi sớm hơn, có phải sẽ đỡ làm khổ nhau thế không, yoi.

- Thì Izo bảo tôi nên tự kiểm tra.

- Izo biết chuyện về sợi dây? Cậu ấy cũng biết việc nó nối em với tôi?

Ace ngây thơ gật đầu, còn hăng say kể thêm cả Thatch, Haruta, Vista và Jozu cũng biết chuyện này mà không để ý đến sắc mặt muốn đi giết người của Marco. Trong đầu anh lúc này đang suy tính xem nên xử lý các đồng đội thân yêu của mình theo cách nào cho đau đớn nhất.

Vâng, một lần nữa, cậu em út bé nhỏ lại vô tình đẩy những người anh em thiện lành vì nước quên thân vì dân phục vụ của mình vào con đường chết.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả thành viên trên thuyền Moby Dick được chiêm ngưỡng một trận chiến thế kỉ và kết quả là năm đội trưởng của băng Râu Trắng lần lượt được ôm phản lao ra biển dưới móng vuốt của đội trưởng đội một.

- Mỗi người các cậu nộp lại cho tôi một trăm triệu beli, đáng ra là hai trăm triệu nhưng vì công giúp Ace tỏ tình nên tôi giảm bớt. Riêng Izo, là một trăm năm mươi triệu. Và kèm theo đó là một tháng làm việc thay cho cả băng.

Marco đứng cạnh thành tàu cùng vẻ mặt buồn ngủ, nhàn nhạt lên tiếng tuyên án cho mấy thanh niên đang ngắc ngoải dưới biển, trên tay là một tờ giấy ghi nợ (bằng cách nào đó) có đủ dấu tay của năm con người xấu số kia.

Các thành viên còn lại thật sự không biết nên khóc hay nên cười, được miễn làm việc một tháng đương nhiên vui, nhưng nhìn kết cục khi chọc vào anh lớn của mấy người kia khiến họ thấy sợ sợ.

"Gà Mẹ thật là đáng sợ!!!"

~~~~~End~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net