Dẫu biết (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa beta gì hết nhưng mắc cái nư muốn đăng liền nên đăng. Sáng mai tui beta lại, thấy chỗ nào typo nhắc tui nha!
Warning: Tui set 18+ vì ngôn ngữ và hình ảnh trong fic này rất nhạy cảm, không phải vì đây là fic tà răm. Fic BE, có cảnh Haechan tự sát. Nếu bạn nào cảm thấy khó chịu có thể click back.
Fic ngược dù đoạn đầu có vẻ hường phấn. Kết hơi OE một chút nhưng nếu sáng mai có hứng tui hoàn thành luôn khúc sau.

Nếu gu mọi người là báo thù, dằn vặt lẫn nhau thì welcome...

- Anh đang suy nghĩ gì vậy?

Haechan giật mình, từ lúc nào cậu nhóc sau lưng anh đã tỉnh. Cảm nhận được vật trong cơ thể mình đang di chuyển, Haechan hốt hoảng lùi ra sau. Một tiếng "póc" đầy xấu hổ vang lên, Haechan cảm nhận được có thứ chất lỏng âm ấm từ cơ thể mình chảy ra. Anh ngay lập tức đỏ mặt, muốn ngồi dậy để vào phòng tắm tẩy rửa thân thể. Một vòng tay cứng rắn kéo lấy anh từ phía sau, Haechan ngay lập tức rơi vào lồng ngực ấm áp của ai đó.

Mark dụi dụi mặt vào lưng Haechan, lắc lắc đầu với giọng làm nũng:

- Ah hyung~~ Ngủ thêm chút nữa đi. Không thì thêm hiệp nữa?

Haechan rùng mình nhớ đến trận hoan ái tối qua, đến giờ chân anh vẫn còn bủn rủn. Biết không thể lay chuyển được Mark, anh quay người lại, choàng tay ôm hắn, hôn hôn lên chiếc cằm đã lún phún râu, mắt nhắm nghiền lại, ra chiều muốn đi ngủ nhưng thật ra trong lòng lại có vô vàn suy nghĩ.

Haechan và Mark ở bên nhau đến nay đã được 6 năm, hai người gặp nhau tại một quán bar dành cho gay, Haechan thỉnh thoảng sẽ đến biểu diễn vài bài hát ở đó. Mark chẳng mất nhiều thời gian để chú ý đến chàng ca sĩ da ngăm chuyên hát tình ca ở một quán bar nhộn nhịp.

- Tôi có thể mời người đẹp một ly được chứ?

Mỗi khi hát xong, Haechan đều sẽ biến mất không rõ tung tích. Sau cả tháng chơi trò đuổi bắt không thành, cuối cùng Mark cũng có cơ hội khi thấy Haechan không lui về phía cánh gà rồi lẩn đi đâu đó mất hút như mọi khi mà ngồi xuống chiếc ghế gần quầy pha chế. Haechan có vẻ rất ngạc nhiên, anh đánh giá Mark từ trên xuống dưới một lượt sau đó phẩy phẩy tay:

- Tôi không có nhu cầu.

Mark cười khẽ, người này thật biết cách gây ấn tượng. Hắn kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống.

- Tôi rất thích người đẹp. Tôi chỉ muốn cùng người đẹp nói chuyện thôi.

- Tôi nói là tôi không có nhu cầu. Dù là bị đâm hay được đâm gì đó...

Haechan bắt đầu bực mình. Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này lại chủ động tán tỉnh một cách sỗ sàng dù anh đã lặp đi lặp lại là không muốn tiếp chuyện rồi. Haechan đứng dậy, toan bỏ sang chỗ khác lại bị một cánh tay níu lại.

- Tôi tên là Mark Lee.

Haechan ngừng lại một chút, mím môi. Anh quay lại, nở một nụ cười nhẹ, sau đó gạt tay hắn ra, bước thật nhanh. Chết tiệt thật! Làm hỏng hết cả tinh thần hôm nay. Mark không đuổi theo nữa, hắn mân mê chiếc ly bị để lại trên bàn, lại có trò hay để hắn giết thời gian rồi...

Mark Lee không phải là kẻ dễ bỏ cuộc. Nhưng hắn thề việc Haechan xuất hiện tại buổi phỏng vấn tuyển thư ký riêng không hề nằm trong sự sắp xếp của hắn. Ngay khi thấy CV của anh, hắn nhếch miệng cười một cái, sau đó nhận luôn. Ngày hôm sau Haechan trong trạng thái không biết gì đã được dẫn đến chỗ làm.

Haechan hoàn toàn không nhớ mặt Mark, thú thật lúc đầu hắn còn cho là anh giả vờ, lúc sau biết anh đã hoàn toàn xoá mình ra khỏi đầu, hắn lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác thất bại. Có người lại không nhớ khuôn mặt ấn tượng của hắn? Nghe đến cái tên Mark Lee còn không biết hắn là CEO trẻ nhất trong lịch sử của một tập đoàn có sức tăng trưởng mạnh nhất hiện nay?

Càng như vậy, hắn càng muốn gây ấn tượng với anh. Suốt 1 tháng, hắn chỉ gọi anh để pha cà phê, hoàn toàn không có ý định sẽ giao cho anh bất cứ công việc chính thức gì. Haechan cuối cùng vẫn là chịu không nổi, dứt khoát pha một ly cà phê, sau đó lên phòng hắn như mọi khi, nhưng lần này anh khoá cửa, chất vấn.

- Ngài Mark Lee ơi! Nếu cảm thấy thừa tiền như vậy thì làm từ thiện hay nuôi gà nuôi chó gì đó đi. Tôi không biết tại sao cậu lại ghét tôi. Có thể cậu cảm thấy tôi thảm hại lắm khi lớn hơn cậu 4 tuổi mà chẳng có gì trong tay. Tôi thật sự cũng không biết sao cậu lại chọn tôi trong buổi phỏng vấn hôm đó nữa...

- Tôi muốn anh.

Haechan đang nói say sưa thì bị cắt ngang, cũng không nhận ra Mark đã đến gần mình từ lúc nào. Hơi thở nóng ấm của hắn đang phà vào cổ, nghe nhồn nhột, Haechan bất giác rụt mình lại, gai ốc nổi hết lên.

- Chắc anh đã quên rồi. Tôi và anh gặp trong một quán bar...

Mark chỉ cần nói có thế, Haechan đã ngay lập tức nhớ ra mọi chuyện. Anh hét lên như gặp phải quỷ, sau đó lùi về sau, mở to mắt. Thảo nào cứ thấy quen quen, hoá ra là tên khốn biến thái dai như đỉa hôm đó.

- Nhớ rồi đúng không? Anh có hình dung cảm giác của tôi ra sao khi bị anh bơ toàn tập như vậy không?

Haechan cắn cắn móng tay, lỗi không thể đổ hết cho anh được. Hôm đó hắn ta trông hoàn toàn khác, lại còn ánh đèn lập loè nhức mắt, anh không thể nào nhớ lâu đến vậy. Nhưng nghĩ lại, hình như hắn có nói tên, chỉ là cuộc sống của anh quá tất bật, cái tên Mark Lee cứ thế trôi tuột ra khỏi đầu.

- T-tôi xin lỗi. Nhưng chẳng lẽ chỉ vì chuyện đó mà cậu lại quyết tâm trả thù tôi như vậy?

- Tất nhiên không phải. Tôi nói rồi đó, tôi muốn anh.

Mark khoanh tay, trông có vẻ rất giống một ông chủ khó tính. Hắn nheo nheo mắt lại. Quả nhiên là gu của hắn, chơi chán rồi bỏ, hẳn sẽ rất vui.

Mark đâu có ngờ rằng, hắn không thể chán. Chỉ vì một lần thử đùa giỡn như bao lần trước đó, hắn lại phạm phải một sai lầm to lớn.

Hắn yêu.

Lần đầu tiên trong đời Mark biết yêu là gì. Hắn rất sợ hãi. Sau lần nói chuyện đó, hắn càng ra sức bắt nạt Haechan. Càng thấy anh tức giận, hắn càng thấy thật đáng yêu. Mark hứng thú nhận ra Haechan đi hát vì đam mê, anh hát rất hay. Với chất giọng ngọt ngào trời sinh đó cộng với thân hình quyến rũ của mình, Haechan hoàn toàn có thể khiến một gã đàn ông si tình nào đó cung phụng cho anh cả đời. Nhưng Haechan, ngược lại với tấm bằng cử nhân tại một đại học vô danh của mình lại vô cùng có năng lực.

Kể từ khi Mark ngưng trêu đùa và bắt đầu giao công việc, Haechan chứng minh mình có khả năng và hoàn toàn không phải chỉ là sự lựa chọn "bừa" của Mark. Hắn dần tin tưởng, giao cho anh những công việc quan trọng, điều đó đồng nghĩa với việc hai người có nhiều thì giờ ở bên nhau hơn, có cơ hội để hiểu về đối phương. Buổi tối hôm đó, Mark bàng hoàng nhận ra mình vô cùng tức giận khi thấy Haechan được một đồng nghiệp tỏ tình. Hắn ngang nhiên lôi anh đi, không thèm để lại một lời giải thích.

- Hẹn hò với tôi đi!

Mark thậm chí còn ngạc nhiên với những lời mình nói ra. Tôn chỉ của hắn là chơi đùa, không bước vào một mối quan hệ chính thức, không qua lại với lâu cùng một người. Chưa có ai làm hắn khao khát có được như Haechan, một người đàn ông hơn hắn đến 4 tuổi, luôn có vẻ của một ca sĩ phòng trà hạng bét.

Tất nhiên là Haechan không đồng ý. Anh không thể chuyển từ giai đoạn đồng nghiệp sang yêu đương khắn khít chỉ bằng một lời đề nghị. Anh cũng nói thẳng với Mark về điều đó. Vì thế, hắn bắt đầu theo đuổi anh.

Lúc đầu, Haechan có vẻ rất dị ứng với việc trên bàn làm việc mỗi ngày bỗng dưng xuất hiện một bó hoa. Sau đó là ánh mắt ngập tràn yêu thương không hề ngại ngùng liên tục được Mark bắn tới mỗi khi làm việc chung. Haechan biết những dạng người như Mark, hắn sẽ dễ chán một khi có được, và anh cũng không thích phiền phức, vì vậy anh đồng ý hẹn hò với hắn một cách đại khái.

Nhưng Haechan cũng phạm phải sai lầm. Anh rơi vào tình yêu.

Hai người với xuất phát điểm chẳng mấy thật tâm, vậy mà lại yêu nhau đến điên cuồng, mới đó đã bước sang năm thứ 6. Suy nghĩ yêu vài tháng rồi đường ai nấy đi bị quẳng ra sau đầu từ khi nào chẳng biết.

Dạo gần đây công ty có rất nhiều trục trặc, Mark cũng mệt mỏi hơn rất nhiều. Đêm qua hắn mới sắp xếp để về nhà sớm, trông thấy Haechan đang buồn bã ăn cơm một mình, lồng ngực hắn quặn đau. Hắn ngồi xuống cùng anh, hôn môi, sau đó chẳng biết từ khi nào, hai người đã dời địa phận vào phòng ngủ. Quấn nhau cả đêm không rời.

Sáng nay, Mark đặc biệt mệt mỏi. Hắn chỉ muốn ôm Haechan vào lòng, nghỉ ngơi cho thật tốt rồi lại bắt đầu với guồng quay công việc. Những thông tin mật của công ty hắn cứ liên tục bị lộ ra ngoài, tạm thời hắn cắt tất cả nhân sự bên cạnh, đích thân xử lí tất cả giấy tờ. Haechan cũng ngưng làm việc từ tháng trước, hai người bọn họ dự tính sẽ có em bé bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo, đứa đầu tiên sẽ là con của Haechan vì anh cũng tương đối lớn tuổi.

Haechan dạo gần đây cứ ngẩn người ra mãi. Mark gọi cũng phải mất một lúc mới trả lời. Lúc nãy khi mở mắt, Mark thấy anh nằm đó, ngẩn ra, như thể suy tính...việc rời xa hắn vậy. Mark siết chặt nắm tay, dẫu cho có mất đi tất cả, hắn cũng không thể mất Haechan.

Nằm nướng thêm một lúc, Haechan cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Anh rời giường, vệ sinh cá nhân rồi sau đó bắt đầu làm đồ ăn sáng. Mark như thể một cái đuôi, cứ bám lấy anh không rời, Haechan cũng đành mặc kệ. Anh nhanh chóng chuẩn bị một bữa sáng đơn giản, sau đó ra hiệu cho Mark ngồi vào bàn.

- Từ ngày mai, anh sẽ quay lại làm việc.

- Chẳng phải bác sĩ nói chất lượng tinh trùng của anh kém vì làm việc quá độ sao? Hyung, nghỉ ngơi thật tốt đi! Em muốn con của chúng ta hoàn hảo nhất.

Haechan thở dài, anh nào thích việc ở nhà thế này, thêm nữa, Mark còn trông cực kì mệt mỏi, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.

- Chứ em muốn làm việc đến chết hay sao? Anh cũng đâu muốn có con ở thời điểm thế này?

Mark dằn mạnh cái chén xuống bàn, khoé môi run run. Có thứ gì trong hắn muốn bùng nổ nhưng lý trí lại khắc chế nó xuống. Haechan lo lắng nhìn theo hành động của Mark, thầm chờ mong một điều gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả. Mark cầm chén cơm lên, và mấy cái như có lệ vào miệng, nhai trệu trạo. Hắn không muốn cãi nhau, vì mỗi lần cãi nhau với Haechan, hắn không thể ngăn bản thân nghĩ đến chuyện anh sẽ rời bỏ mình. Ba mươi mấy tuổi đầu, cuối cùng Mark cũng tìm được thứ khiến hắn sợ nhất trên cuộc đời này: Sống một cuộc sống mà không có Haechan, ánh sáng duy nhất của cuộc đời hắn.

Mark không phải mới sinh ra là đã có tất cả. Hắn là con của vợ bé, mẹ hắn mất cả đời để dạy hắn về sự nhẫn nhịn. Mark rất kiên trì, lại thông minh, tính cách có phần giống người cha doanh nhân của mình, lạnh lùng và quyết đoán. Hắn sống một cuộc sống an nhàn đến năm 13 tuổi, mẹ hắn mất, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được tiếp cận với thứ gọi là giới thượng lưu.

Mark không ghét cũng không thích sự lựa chọn của mẹ mình. Hắn hoàn toàn bị tẩy não khi dấn thân vào thế giới và những cuộc chiến của người giàu. Cũng thật may mắn vì trong số tất cả người con của cha hắn, hắn là người thông minh và có máu kinh doanh nhất. Trong giai đoạn thăng tiến quan trọng, Mark đã thành công đàm phán và thu mua hàng loạt công ty nhỏ và start up với giá thấp, đẩy tập đoàn lên một bước tiến vượt bậc. Chính vì thế hắn thuận lợi ngồi vào chiếc ghế CEO ở tuổi rất trẻ.

Nhưng sau khi đã đạt đến đỉnh của thành công, Mark chợt thấy trống rỗng. Mark biết mình là gay, hắn tìm đến những quán bar dành cho gay, vui vẻ với vài gã trai hắn tìm được. Nhưng không ai làm hắn tò mò và thích thú như Haechan.

Hắn vốn nghĩ hắn sẽ chán khi có được anh nhưng có gì đó ở anh gợi cho hắn về quãng đời hạnh phúc lúc trước, lúc hắn vẫn chưa dính dáng đến những toan tính như hiện tại. Nói chuyện và ở cạnh Haechan, Mark được là chính bản thân. Hắn mê đắm anh, dù bất kể là ở phương diện nào, càng mệt mỏi trong công việc, hắn càng tìm đến anh để được vỗ về nhiều hơn. Hắn sinh ra cảm giác ỷ lại và sợ mất Haechan đến cùng cực.

Hai người rất ít cãi nhau, chủ yếu cũng vì Mark chủ động nhường nhịn. Hắn rất sợ Haechan không vừa lòng về hắn và rời xa hắn. Nhiều lần Mark nhắc đến chuyện kết hôn, anh đều lờ đi, hắn lại càng thêm lo lắng. Đối với những người có tài sản lớn, việc ly hôn rất phức tạp, hắn hi vọng có thể trói buộc Haechan bằng cách này. Khi nghe anh đồng ý chuyện thụ tinh nhân tạo, hắn đã vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.

Nhưng cũng từ đó, việc làm ăn của hắn bắt đầu có vấn đề. Liên tục có những thông tin mật bị tuồn ra ngoài. Hắn không còn nhiều thời gian để yêu đương nữa, càng bận rộn như vậy, hắn càng nhận ra một khi đã có động lực, hắn trở nên yêu công việc này nhiều hơn. Mỗi khi làm việc, hắn luôn nghĩ đến Haechan, rằng khi mọi thứ ổn hơn, hắn sẽ lui khỏi mọi công việc của công ty, sống hạnh phúc yên ổn cùng anh.

Lần chao đảo này dữ dội hơn hắn tưởng. Ai đó đã tung tin hắn dùng thủ đoạn để ép giá những công ty năm xưa, khiến cho rất nhiều gia đình rơi vào hoàn cảnh khốn đốn, thậm chí có người còn tự sát. Mark vừa giải quyết truyền thông vừa phải giải quyết công việc chất đống, mệt đến thở không ra hơi, cuối cùng thì ngất xỉu.

Lúc Mark tỉnh dậy, Haechan đã ngồi sẵn kế bên. Bây giờ đã là nửa đêm, phòng VIP bệnh viện cực kì vắng lặng. Mark mỉm cười, sau đó ra hiệu cho anh đỡ mình lên. Hắn thèm khát một nụ hôn từ anh, hoặc thậm chí một cái ôm thôi, để tạm quên đi cuộc sống khắc nghiệt ngoài kia.

- Anh vô khi nào?

- Mới vừa nãy, cách đây nửa tiếng.

Haechan cụp mắt, dáng vẻ trông rất mệt mỏi. Mark mấy ngày không trông thấy anh, hắn đã nhớ đến không chịu được. Hắn ngồi dậy, kéo Haechan vào lòng, sau đó hôn lên môi anh. Haechan để mặc cho Mark cắn loạn một chút, sau đó đẩy hắn ra.

Cái đẩy này làm Mark trở nên bất an.

- Em nên nghỉ đi.

- Nhưng mà em nhớ anh...ở dưới...ở dưới cương rồi.

Mark cầm lấy tay Haechan, đặt lên bộ vị cương cứng của mình. Haechan hơi giật mình, rụt tay lại, không kìm được mà mắng hắn một câu.

- Đang kiệt sức đến nằm viện mà em vẫn còn muốn làm loại chuyện này?

- Anh là bạn trai của em, vừa rồi hai chúng ta lại hôn nhau, em nổi phản ứng là chuyện bình thường, sao anh lại phải phản ứng kịch liệt như vậy?

Mark tức giận quát lớn, đây hoàn toàn không phải là con người mọi khi của hắn. Có lẽ những áp lực tích tụ mấy ngày qua đã bào mòn sự kiên nhẫn vốn có, khiến hắn trở nên cộc cằn kể cả với chuyện nhỏ nhặt. Nhưng thái độ của Haechan cũng thật quá quắt. Cả ánh mắt anh dành cho hắn, cứ hệt như một tên biến thái lưu manh đầu đường xó chợ.

- Anh không muốn chúng ta tranh cãi về chuyện này. Em mau đi ngủ đi.

Haechan đứng dậy, anh biết tâm lý Mark đang không được ổn định, cứ ngồi đây mãi e rằng tình hình sẽ tồi tệ hơn. Thế nhưng chưa kịp quay bước, Mark đã dùng hết sức bình sinh túm anh lại, ném lên giường, sau đó khoá tay anh, bắt đầu lột quần áo.

Haechan giãy giụa liên tục, anh không biết ở đâu Mark lại có sức lực lớn đến vậy, hắn gặm cắn đôi môi của anh đến chảy máu, sau đó còn liếm đi liếm lại vết thương. Tay bị hắn siết chặt trên đầu, không thể vùng vẫy. Haechan đang bị cưỡng bức, bởi chính người vẫn luôn trân trọng anh hệt như một món trang sức dễ vỡ, điều đó còn làm cõi lòng anh tan nát hơn gấp bội lần.

Haechan không giãy giụa nữa, anh mặc cho Mark tháo thắt lưng, hoàn toàn lột trần anh. Anh nghiêng mặt qua một bên, những giọt nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, đã lâu lắm rồi Haechan mới lại khóc, anh cũng chẳng ngờ sẽ là trong tình huống thế này.

Tiếng sụt sịt của anh làm Mark bừng tỉnh. Hắn giật mình nhìn lại tất cả những gì mình đã làm, chỉ ước có thể quay ngược về quá khứ, giết chết cái suy nghĩ kinh khủng vừa nãy. Hắn đã làm việc Haechan ghét, hắn tự tay đẩy Haechan ra xa, hắn làm Haechan khóc, tất cả vì mớ áp lực khốn kiếp đó.

Mark ngồi dậy, cài nút, mặc đồ vào lại cho anh. Trong suốt cả quá trình, hắn liên tục xin lỗi, nước mắt cũng tuôn như suối. Haechan vẫn là làm ngơ không được, đến chiếc thắt lưng, anh chặn tay, ra hiệu cho hắn dừng lại để mình tự mang vào. Mark lo lắng nhìn Haechan từ từ đứng lên, gương mặt ráo hoảnh, không một cảm xúc.

- Chuyện ngày hôm nay, anh sẽ quên...vì em đang gặp rất nhiều vấn đề. Nhưng tạm thời anh không thể gặp mặt em được...anh không thể cư xử như không có gì nhanh như vậy. Nghỉ ngơi cho tốt!

Mark lật đật nắm lấy tay Haechan, lắc đầu nguầy nguậy:

- Em xin anh, em bị điên rồi. Tất cả mọi thứ đều do em nên mới như vậy. Anh đừng mặc kệ em...ít nhất là trong khoảng thời gian này.

Haechan không đáp, tiếp tục rời đi, chẳng ngờ Mark cứng đầu không chịu buông tay, vừa gào khóc vừa ôm ngang người, nhất quyết không cho anh bước nửa bước.

- Không được. Em không thể chịu được. Anh mau nói là mọi chuyện vẫn như trước đi. Chuyện tối nay anh không bỏ qua cho em cũng được, nhưng đừng lạnh nhạt với em, đừng quay lưng với em. Ai cũng có thể quay lưng với em, chỉ có anh là không thể, anh hiểu chưa?

Haechan cười, anh lắc lắc đầu, sau đó chật vật gỡ tay Mark ra, quay người lại, đối mặt với người đàn ông đã mất hết bình tĩnh kia.

- Đến khi nào cậu mới ngưng nghĩ cho bản thân mình vậy? Cậu Mark Lee?

Mark chấn động, hắn ngồi phịch xuống giường. Trên mặt Haechan là biểu cảm hắn chưa từng thấy, một biểu cảm xa lạ, như thể hai người chưa từng có lấy 6 năm ân ái mặn nồng, thậm chí còn có vẻ như kẻ thù của nhau.

- Được rồi...Hãy cứ làm những gì anh muốn...Đừng bỏ em là được.

Ngay lúc ấy, điện thoại của Mark đổ chuông, khi hắn phân vân có nên bắt máy hay không, Haechan đã đi mất. Đêm đó, dù cố nhắm mắt, Mark vẫn không sao ngủ được, hắn không biết là vì cú điện thoại hay là vì tranh cãi lúc nãy.

Tình hình của những ngày sau cũng không khả quan được bao nhiêu. Lúc nào cũng có mớ ký giả túc trực trước bệnh viện, Mark chuyển phòng làm việc vào đây, hắn cũng sợ về nhà và đối diện với cái nhìn lạnh nhạt của Haechan.

Nhưng hôm nay, Mark đã chịu hết nổi. Hắn như con nghiện thiếu thuốc, hắn thèm được nhìn thấy Haechan, vì vậy, hắn bí mật trốn ra, bắt taxi, tự mình về nhà.

Căn nhà trống vắng, không có lấy bóng của một người giúp việc. Mark nhìn sơ khắp tầng dưới vẫn không thấy anh, hắn lên lầu, tìm đến phòng ngủ của hai người nhưng mọi thứ trống rỗng. Bỗng, hắn nghe tiếng động phát ra từ thư phòng, như chú cún nhỏ nghe tiếng của chủ nhân, hắn vui vẻ mở cửa thư phòng ra, Haechan đang lén lút chép dữ liệu gì đó trên máy tính riêng của hắn, vừa thấy Mark, anh đã giật bắn mình, không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.

Sau vài phút im lặng nhìn nhau, Mark là người phá vỡ sự im lặng trước. Hắn cười xoà, sau đó toan đóng cửa phòng lại.

- Xin lỗi, hyung cứ làm tiếp đi. Em chỉ về lấy chút đồ rồi đi ngay.

- Mark...

- Em nói thật đấy, em đang gấp lắm. Em đi đây, chào anh nhé!

- Mark Lee! Cậu biết tất cả rồi đúng không?

Mark đứng hình, nụ cười trên mặt đã sượng ngắt. Hắn bắt đầu run rẩy, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

- B-biết gì chứ?

Haechan ngồi phịch xuống ghế, chẳng buồn che giấu việc mình đang làm nữa. Anh cất giọng đều đều, như thể đang kể một câu chuyện cổ tích.

- Ngày xưa, có một gia đình vô cùng hạnh phúc. Họ có một đứa con trai đang học thạc sỹ ở Úc, một công ty nhỏ phát triển ổn định, một đứa con gái út thông minh lanh lợi đang học cấp 3 ở ngôi trường nghệ thuật đắt đỏ mà nó yêu thích.

Mark loạng choạng lùi về sau. Hắn hít thở không thông, chân đã muốn quỵ xuống. Hắn chỉ muốn rời căn phòng này thật nhanh, hoặc ngay lập tức khoá đôi môi đó lại, hắn hối hận với quyết định về nhà của mình ngày hôm nay, dẫu hắn biết chuyện này không sớm thì muộn rồi sẽ xảy ra.

- Thế rồi, một biến cố xảy ra. Gia đình đó tin vào lời một tên khốn đáng tuổi con cháu mình, bán cho hắn công sức cả đời để rồi bị cướp một cách trắng trợn. Họ quá sốc. Họ sốc không chỉ vì mất đi tâm huyết bao nhiêu năm, họ sốc vì niềm tin họ trao đi với người họ quý như con, thậm chí còn muốn giới thiệu cho đứa con trai là gay của bọn họ lại bị bán đứng một cách không thương tiếc.

- Họ đã tự sát cùng đứa con gái út của mình trong căn nhà riêng, để lại đứa con trai đáng thương ở Úc không hay biết chuyện gì. Cậu tin tôi đi, lúc đó tôi rất muốn chết.

Haechan cười gằn, anh đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net