Faith

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️: Rape, Mark không phải người rape Haechan. Khá nặng về tâm lý.

- Anh luật sư, anh phải tin em...

Mắt Haechan đỏ hoe, cậu níu níu lấy gấu áo anh luật sư điển trai vừa từ nước ngoài về, dáng vẻ vô cùng yếu đuối vô lực.

- Vấn đề không phải là tôi tin hay không tin. Mà chúng ta phải khiến mọi người tin.

Mark gỡ cánh tay của Haechan ra, theo những gì anh biết được, cậu trai này không hề đơn giản. Nhưng anh là một luật sư, không phải công tố viên. Trách nhiệm của anh không phải là khép tội mà là giúp thân chủ của mình đạt được điều họ muốn.

- Cậu phải nói hết sự thật cho tôi, sau đó cả hai chúng ta sẽ suy nghĩ cách.

Haechan cắn cắn môi, sau đó bắt đầu cởi cúc áo, khoe ra bờ vai trần với làn da bóng mịn hút mắt. Mark khẽ ho khan một tiếng, lịch sự quay mặt đi hướng khác, thế nhưng bàn tay mát lạnh của Haechan lại kéo anh quay lại, ép anh phải nhìn vào hình xăm trên ngực trái. Là chữ cái đầu tên của vị giáo sư bị buộc tội ngoại tình với cậu, cuối cùng bị sát hại tại nhà riêng cuối tuần vừa rồi.

- Em thật sự rất yêu anh ấy. Anh ấy không còn sống với vợ và hứa với em rằng đã ly hôn, em cũng chỉ là một chàng trai hai mươi hai tuổi mới chập chững vào đời, làm sao em biết nhìn người như thế nào chứ?

Những giọt nước mắt rưng rưng đọng trên bờ mi của Haechan cuối cùng cũng rơi xuống, và với một người đã có dày dạn kinh nghiệm như Mark, anh phải khẳng định rằng: hoặc Haechan là một diễn viên đại tài, hoặc cậu chỉ đơn thuần nói sự thật, bởi từ ngôn ngữ hình thể đến những câu nói ngây ngô, tất cả đều toát lên vẻ đáng thương yếu đuối, như thể cậu chính là nạn nhân trong câu chuyện.

- Hai mươi hai tuổi, cậu đã hẹn hò đến 6 người đàn ông hơn mình ít nhất là mười tuổi, nhiều nhất là bốn mươi tuổi. Thời gian hẹn hò trung bình là ba tháng.

Haechan tròn xoe mắt, như thể vừa nghe một lời buộc tội vô lý nhất trên cuộc đời:

- Thì sao ạ? Yêu cũng là cái tội hay sao ạ? Mỗi người đều có "gout" của riêng mình. Có người thích đẹp trai, có người thích nhiều tiền, có người thích lái máy bay. Em thích những người đàn ông lớn tuổi, người ta cho em là hư hỏng, lập dị. Tất cả những người em từng yêu đều độc thân, em thề là chỉ duy nhất giáo sư Park em không biết chuyện thầy ấy chưa ly hôn thôi, em là bị lừa, anh phải tin em.

Nói rồi, Haechan lại tiếp tục sụt sịt, chiếc áo lả lơi theo bờ vai của cậu dần tụt xuống, để lộ khoả anh đào hồng nhạt lấp ló. Yết hầu Mark khẽ chuyển động, đây có lẽ là thân chủ đẹp nhất từng thuê anh, cho đến thời điểm hiện tại.

- Tôi đã nói rồi, tôi tin hay không, điều đó không quan trọng.

Mark nhìn thẳng vào mắt Haechan, nghiêm nghị:

- Cậu đang bị kiện vì tội lừa đảo và chiếm đoạt tài sản. Từ giờ hãy thành thật trả lời tất cả các câu hỏi của tôi. Bao gồm cả chuyện đã xảy ra với cái chết của giáo sư Park.

Haechan khẽ cười, sau đó đưa tay lên, lau hết nước mắt, vẻ đáng thương tội nghiệp ban nãy đã bay biến sạch, chỉ còn lại vẻ sắc sảo thông minh hiếm thấy.

- Lão già đó đáng phải chết.



Haechan là một học sinh trường nghệ thuật. Điều đó đồng nghĩa là gia đình cậu rất giàu, hoặc là cậu tài năng đến mức khiến ai đó chủ động chi trả toàn bộ chi phí học nghệ thuật cho cậu, hoàn toàn với mục đích từ thiện.

Không may là, cậu đều không có cả hai thứ đó. Ba cậu đã bỏ đi từ khi cậu còn chưa ra đời, mẹ cậu là người mang thai hộ, đấy không phải là một cái nghề hay ho hay hợp pháp gì cho cam. Quanh năm suốt tháng mẹ cậu đều mang thai, nhưng cậu chưa từng sống chung với đứa em nào hết. Tiền mẹ cậu kiếm được tất cả đều đổ vào hai đứa em trai của mẹ, tức cậu của Haechan. Một người với đầu óc thông minh thì lại bị ung thư máu, một người với thân thể khoẻ mạnh thì lại bị tự kỷ. Mẹ cậu quá bận rộn để san sẻ những thú vui cuộc đời với cậu, vì vậy, việc Haechan muốn theo con đường nghệ thuật là hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Haechan rất đẹp. Cái đẹp không thuộc về con hẻm dơ dáy nghèo hèn trong khu ổ chuột. Dù chỉ có 5 bộ đồ, trong đó hết 3 bộ đã là đồng phục, 1 bộ mùa đông, 1 bộ mùa hè, 1 bộ thể dục. Haechan vẫn che giấu được cái nghèo, cái thiếu thốn của mình rất tốt. Những ngày mùa đông, cậu vừa hít hà vừa cố giặt đồng phục của mình, cầu mong nó khô kịp trước tiết học ngày mai. Những ngày mùa hè, Haechan cố hết sức để không toát quá nhiều mồ hôi, sẽ để lại những vệt ố trên áo. Cậu luôn xuất hiện với hình ảnh chỉn chu hết mức có thể, đến nỗi người ta hoàn toàn có thể tin cậu là một quý tử nhà giàu.

Năm Haechan mười lăm tuổi, người cậu bị ung thư máu mất, để lại một khoảng bảo hiểm kết xù. Lần này, Haechan không thể nhân nhượng với cuộc đời mình nữa. Cậu lấy hết can đảm xin mẹ, nhưng người phụ nữ ấy chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ:

- Chúng ta nghèo. Đừng mơ mộng viển vông.

Haechan biết thừa học phí của trường không là gì so với số tiền bảo hiểm đó, nhưng con người thường có xu hướng không đánh cược vào những thứ mình chưa tiếp xúc bao giờ. Một người phụ nữ quanh năm suốt tháng chỉ sống ở khu ổ chuột, chưa một lần thưởng thức những loại hình giải trí như mẹ cậu, tất nhiên sẽ chẳng bao giờ hiểu người ta sẵn sàng trả hàng trăm, thậm chí hàng tỷ để sở hữu những bức tranh vô giá trị để làm gì.

Đó là năm Haechan gặp người đàn ông đầu tiên sẵn sàng nâng đỡ cậu, sau khi trông thấy bức tranh cậu vẽ ở một hội chợ rẻ tiền. Tất nhiên, sự nâng đỡ đó ngoài là vì nhìn vào tài năng của cậu, còn là vì nhìn vào gương mặt khả ái và những đường cong cơ thể của một cậu thiếu niên 15 tuổi ngây thơ, thuần khiết. Sau khi thuận lợi nhập học, Haechan nhận ra được chân lý cuộc đời. Cậu không ngừng tham gia các cuộc thi lớn nhỏ, dành dụm được một khoản tiền nhất định. Với niềm tin ngây thơ lúc đó, cậu cho rằng bản thân có thể thật sự thoát ly được cái danh dựa hơi đàn ông mà sống kia. Thế nhưng, một tên cáo già như hắn nuôi cậu không phải để phóng sinh. Sinh nhật mười tám tuổi của Haechan cũng là lúc cậu mất đi lần đầu. Kể từ đó, mục tiêu cuộc đời của cậu là huỷ hoại những kẻ nhân danh nghệ thuật để thoả mãn thú tính bẩn thỉu của mình.

Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Đa phần, những nạn nhân của Haechan đều e ngại và không muốn làm to chuyện, cậu dễ dàng thoát tội mà không để lại dấu vết gì. Tuy nhiên, lần này, nạn nhân của cậu đột nhiên lại bị giết, tất cả mọi hồ sơ đều bị lật tung lên. Cái tên Lee Haechan quá đỗi nổi bật, nổi bật vì quá quen thuộc trong giới, biến cậu trở thành tình nghi số một.

- Kể lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó đi.

Hôm đó trời mưa rất to. Haechan đi taxi tới nhà của giáo sư Park, nhờ ông ta ký thư giới thiệu như đã thoả thuận từ trước. Tuy nhiên, lúc đến nơi, ông ta lại lật lọng, đòi món tiền và hai ngôi nhà lúc trước đã tặng Haechan. Còn nói nếu muốn tiếp tục sở hữu những thứ đó và thậm chí là có tên trong di chúc, Haechan phải lên giường với ông ta. Đối với mớ tài sản đó, Haechan chẳng hứng thú gì, cậu hẹn ngày trả lại. Giáo sư Park dĩ nhiên không trông chờ kết quả đó, ông ta thèm muốn Haechan đã bao lâu nay, đem nhà và tài sản ra chỉ là một cái cớ mà thôi. Thế nên, ông ta đe doạ sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Haechan nữa.

Haechan chẳng dại gì đến những nơi như thế này mà không có sự chuẩn bị. Cậu đưa ra một bản ghi âm, nếu ông ta ép cậu đến bước đường cùng, cậu sẽ tung nó ra. Giáo sư Park đành để cậu ra về trong sự tức tối.

Chiều hôm sau, ông ta bị phát hiện đã chết trong thư phòng, điều quan trọng là, trong ngăn bàn có một đoạn di chúc có tên Haechan với mớ tài sản khổng lồ, tuy nhiên vẫn chưa hoàn thành thủ tục pháp lý. Haechan tránh được tội giết người nhưng lại vướng vào tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, do vợ con ông ta kiện.

- Em nói thật mà...

Haechan dính sát vào người Mark, lắc lắc tay anh. Cái dáng vẻ yếu đuối vô lực này cậu đã làm đi làm lại cả ngàn lần, đến cả mấy tên cáo già còn mủi lòng, huống hồ gì là một luật sư hiểu sự đời nhưng không hiểu tình trường. Mark vỗ vỗ tay cậu, ra điều đã hiểu. Mọi công tác chuẩn bị cho phiên toà trở nên gấp rút hơn bao giờ hết.

Có một điều Mark phải công nhận rằng, Haechan là một người vô cùng tài năng. Sự tài năng đó khiến cậu sinh ra tâm lý ngạo mạn, coi thường tất cả mọi người. Nhưng cái hay của cậu là ở chỗ, cậu rất biết diễn xuất, cậu có cách để khiến người ta tin mình là nạn nhân vô tội. Trong lúc đi thu thập lời khai, Mark nhận ra có rất nhiều người sẵn sàng đứng về phía cậu. Dù dưới con mắt của Haechan, bọn họ chỉ là đám ruồi bọ, không hơn, không kém.

Vậy mà Mark lại vô tình yêu cái vẻ ngông nghênh đó. Anh lặng ngắm cậu hàng giờ trong lớp vẽ, chứng kiến cái cách cậu biến một tờ giấy trắng vô vị trở thành một bức tranh có hồn, có hơi thở.

Mark cũng là một thiên tài. Lúc đi học, anh luôn đứng đầu, thậm chí còn cách người thứ hai một khoảng rất xa. Thi luật cũng là thủ khoa, là người sớm nhất trong khoá thi đỗ kỳ thi tư pháp. Anh có sự tự tôn của riêng mình. Tuy nhiên, anh không thể hiện nó quá rõ ràng, anh vẫn hoà nhã và thân thiện với đồng nghiệp xung quanh. Sâu trong tâm khảm, anh có chút đồng cảm với Haechan, rằng mình luôn là người đứng trên đỉnh, và những người còn lại chỉ là nhân vật nền cho cuộc đời rực rỡ của mình.

Có thể anh cũng sẽ giống như Haechan nếu cuộc đời huy hoàng của anh xuất hiện một vết nhơ nào đó. Với một nhà nghệ thuật như Haechan, điều đó càng khó chấp nhận hơn.

Luật sư không có trách nhiệm phải đồng cảm với thân chủ. Thậm chí, Mark đã nghĩ mình không còn bất cứ cảm xúc cá nhân nào nữa. Vậy mà trong vụ này, anh có cảm tưởng bản thân mới là bị cáo, và anh đang phải bào chữa cho chính bản thân mình trên phiên toà được ấn định chỉ trong vòng một tuần nữa. Đây là phiên toà anh mong được thắng nhất.

"Rảnh không? Đi uống với em một ly nhé?"

Mark mỉm cười, cũng may hôm nay anh ăn mặc rất chỉn chu. Chỗ Haechan hẹn là một quán rượu khá nổi tiếng trong thành phố, Mark đã đến đây vài lần, để bàn công việc. Có lẽ vì hôm nay vui, Mark say rất nhanh.

- Vụ này dễ dàng thôi. Chắc chắc chúng ta sẽ thắng!

Mark chưa bao giờ hứa hẹn thế này với khách hàng, tuy nhiên, anh muốn đôi mắt sáng lấp lánh kia ánh lên niềm vui mừng mà anh hằng mong mỏi. Vì vậy, anh tiết lộ một chút, dù gì đây cũng là chuyện sớm muộn.

Haechan vui thật. Mắt cậu cong lên, rạng rỡ như mặt trời. Cậu choàng tay, hôn vào má Mark một cái.

- Em cảm ơn, anh luật sư đẹp trai.

Đây không phải nụ hôn đầu của Mark, thậm chí anh từng có những trải nghiệm nồng cháy hơn. Vậy mà nơi môi Haechan vừa tiếp xúc khi nãy cứ như có một dòng điện kỳ lạ đi qua, dẫn thẳng xuống dạ dày, nghe nhộn nhạo đến bất thường. Cậu vẫn giữ nguyên gương mặt tươi cười đó, kéo gương mặt đã đỏ ửng của Mark lại gần mình.

- Anh luật sư thích em đúng không?

Mark chẳng buồn phủ nhận, đằng nào thì khi phiên toà kết thúc, anh cũng sẽ tỏ tình mà thôi. Ngay tức thì, anh bị kéo vào một nụ hôn, một nụ hôn không quá vồ vập, vội vã nhưng lại khiến cả cơ thể anh nóng lên. Mark không biết cả hai đã về nhà bằng cách nào, cũng không biết quần áo vướng víu hai người đã nằm trên nền nhà được bao lâu. Chỉ biết rằng đêm đó nồng cháy đến độ Haechan chẳng thể xuống giường được, lửa tình còn cháy đến hai ngày sau mới hết. Trong suốt khoảng thời gian đó, hai người cứ làm tình, ngủ, ăn hoặc uống chút gì đó rồi lại làm tình. Khắp căn hộ của Mark chỉ toàn là dấu vết hoan ái. Bao cao su, tinh dịch vương vãi khắp nơi.

Ngày lên toà, Haechan chẳng buồn che đi những dấu hôn chói mắt trên cổ, cậu hạnh phúc nắm tay Mark bước vào phòng xử án như thể đó là lễ đường.

- Thưa Quý Toà, thân chủ của tôi phủ nhận toàn bộ cáo buộc mà bị hại đưa ra, đồng thời yêu cầu mức bồi thường cho thể xác và tinh thần vì bị ảnh hưởng bởi vụ việc.

Mark thoải mái đưa ra những bằng chứng thu thập được trong suốt quá trình điều tra. Toàn bộ đều là những giấy tờ Haechan cung cấp, chỉ có vài lời khai là lấy từ bạn bè quen biết xung quanh, trong đó cũng có đoạn video do đích thân giáo sư Park quay, đại để nội dung là mình hoàn toàn tự nguyện tặng những món quà đó cho Haechan, cũng là bằng chứng thuyết phục nhất.

Công tố viên vụ này là một đàn anh thân thiết của Mark, anh ta có vẻ rất đăm chiêu khi Mark trình bày. Ở một vài chứng cứ, anh ta thậm chí còn bật cười khi nghe Mark phản biện.

- Mời công tố viên Kim Doyoung.

Doyoung thảnh thơi bước ra, như thể anh chắc chắn sẽ thắng. Một sự tự tin mà giờ phút này chỉ khiến Mark cảm thấy chướng mắt.

- Trước khi bắt đầu, tôi muốn mọi người biết rằng, luật sư Mark đây là một đàn em tôi quen biết từ lâu, thậm chí là khá yêu mến vì tài năng xuất chúng. Nhưng ngày hôm nay...

Doyoung quay sang nhìn Mark, trong một vài giây ngắn ngủi, Mark vẫn có thể cảm nhận được sự thất vọng, thương hại sâu trong đáy mắt đó. Nó làm da đầu anh trở nên ngứa ngáy, như thể có hàng vạn con kiến đang bò.

- Đầu tiên, tất cả những bằng chứng luật sư bên bị đưa ra đều là giả.

Tức thì, phòng xử án bỗng chốc xôn xao hẳn lên. Mark quay sang nhìn Haechan thì cũng bắt gặp ánh mắt sửng sốt của cậu, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Giáo sư Park chưa bao giờ tặng nhà hay xe gì cho bị cáo. Tất cả mọi giấy tờ này đều là giả và không có giá trị pháp lý. Xin cho mời nhân chứng.

Vừa trông thấy nhân chứng, sắc mặt của Haechan đã trắng bệt. Đó là người đã công chứng giấy tờ cho cậu, đang trong bộ quần áo phạm nhân.

- Từ năm 2020 đến năm 2022, nhân chứng đã công chứng giả giấy tờ cho bị hại tổng cộng mười tám lần, có đúng không?

Tên phạm nhân cũng chẳng còn gì để mất nữa. Cứ thế gật đầu xác nhận. Đôi mắt còn lấm lét nhìn về phía chỗ ngồi của Haechan.

- Trong đó có những gì liên quan đến bị cáo?

Hắn ngần ngừ một lát, song vẫn nhắm mắt nói hết câu:

- Có hai căn nhà, một chiếc siêu xe, một phòng tranh.

- Mày nói láo!

Haechan đập bàn, tức tối đứng dậy. Phải vất vả lắm đội an ninh mới ghìm cậu xuống được, suýt chút nữa thì bị đuổi khỏi phòng xử án. Mark như bị ghim chặt vào ghế. Anh nhận ra điều gì đó, bàn tay vô thức lướt tìm những bằng chứng. Vì quá say sưa trong cảm giác hiếu thắng, anh vậy mà mắc lỗi kinh điển đến lúc bị công tố viên chỉ điểm mới nghệch mặt nhận ra.

- Tôi xin trình lên toà bằng chứng những tài sản này vẫn thuộc quyền sở hữu của bị hại Park. Ngoài bị cáo Lee, bị hại Park còn sử dụng cách này với nhiều người khác, hiện viện kiểm sát vẫn đang làm rõ.

Thẩm phán có vẻ cũng rất bất ngờ với kết quả này. Thật sự không nghĩ đến người luôn có lớp bọc đạo mạo, là một giáo sư được người người kính trọng lại chơi cách này để lừa người không có gì trong tay như Lee Haechan.

- Chúng tôi nhận thấy đây là một đường dây sau khi điều tra vụ án của nhân chứng. Có rất nhiều giáo sư cùng ngành đã dùng chiêu thức này để dụ dỗ những chàng trai trẻ ngây thơ, nhiều tham vọng. Họ là những tên cáo già thích ăn nho xanh nhưng lại không muốn giơ ra dù chỉ một xu.

Sắc mặt Haechan bây giờ rất xấu. Cậu ôm lấy đầu, liên tục lẩm bẩm gì đó không nghe rõ. Mark cũng chẳng khá hơn là bao. Anh nắm lấy tay Haechan, muốn trấn tĩnh cậu thì lại bị giằng ra.

- Chúng tôi muốn thay đổi đơn kiện, thay vì tội lừa đảo và chiếm đoạt tài sản, chúng tôi muốn kiện tội ngộ sát.

Ai ngồi trong phòng xét xử cũng biết đây chỉ là một màn thay đổi có lệ, các chứng cứ trước đó đều cho thấy Haechan vô tội với cái chết của giáo sư Park. Những lập luận về sau của công tố viên rất rời rạc. Thì ra, lúc đứng lên, Kim Doyoung đã quyết định sẽ thua vụ này.

- Chờ đã, không phải như vậy!

Trước khi thẩm phán đưa ra quyết định cuối cùng, Haechan tái nhợt đứng dậy, hét lớn. Cậu tuyệt vọng run rẩy lên tiếng, nghe rõ mồn một trong khán phòng tĩnh lặng.

- Tôi đã lừa ông ta. Ông ta si mê tôi, ông ta đã đưa tôi tất cả những thứ đó. Cả những thằng già trước nữa. Tụi nó đã ngu ngốc dâng mọi thứ khi tôi dạng chân ra. Tôi đầu thú...

Doyoung thở dài. Đây là bị cáo đáng thương nhất anh từng gặp. Một người bị lừa nhưng luôn cho rằng mình là kẻ giật dây, cho đến tận giây phút cuối cùng.

- Bị cáo, mọi giấy tờ đều là giả. Thậm chí những người này còn lập các khoản vay dưới tên bị cáo. Tôi khuyên cậu sau khi kết thúc phiên toà này hãy chuẩn bị đối mặt với các khoản vay đáo hạn.

Haechan gần như sụm xuống, sức nặng cơ thể cậu đột nhiên như thể tăng lên cả nghìn cân, đôi chân gầy gò không sao kham nổi. Mark đã khóc từ khi nào. Anh đỡ lấy cậu, suốt từ lúc tuyên án đến khi về nhà, Haechan vẫn cứ mông lung, như thể linh hồn đã bị hút cạn.

- Em ở đây nhé. Anh lấy chút nước. Em chưa uống gì từ sáng đến giờ rồi.

Mark cẩn thận đặt Haechan lên sofa, nơi hoan ái tối qua của hai người. Anh cũng rất sốc nhưng tình hình bây giờ rất gấp, cần phải chuẩn bị hàng loạt các vụ kiện để không phải gánh những món nợ trên trời rơi xuống, nếu Haechan cần phải tỉnh táo, Mark cần phải tỉnh táo gấp đôi.

- Em đã dùng nửa đời mình để dạng chân trước mặt đàn ông, nghĩ rằng mình có thể giẫm đạp họ, không ngờ rằng bị người ta chơi còn có thể quay đầu lại cảm ơn đắc chí...

Haechan mỉm cười chua chát. Cậu không khóc, có vẻ nước mắt đã cạn rồi. Hoá ra, một người dưới đáy xã hội như cậu, có trả thù cũng không đủ tư cách. Thứ duy nhất giữ cậu sống giờ đã mất, đến lòng tự tôn cũng bị giẫm bẹp. Thì ra, cậu chưa từng là nhân vật chính, cậu chỉ là một nhân vật phụ hèn kém, không đủ quan trọng để được có tên riêng trong một bộ phim hạng bét.

- Không đâu Haechan à...em còn có anh. Em nhớ không? Từ giờ mình thay đổi mục tiêu sống đi, được không em?

Haechan chầm chậm quay sang nhìn Mark, trong lòng không gợn nổi một cảm xúc. Mark quá giống cậu, ngay từ lần đầu gặp, cậu đã biết. Chỉ khác ở điểm anh thật sự là nhân vật chính. Anh chẳng có lí do gì để gắn với tên hèn kém là cậu.

Haechan đi nhanh về phía phòng ngủ, trong đó để một khẩu súng cậu lấy của tên thiếu tướng nào đó, sau một đêm thác loạn.

- Anh xin em. Anh xin em đừng làm như vậy.

Khóc? Có người khóc vì cậu sao? Không phải cười nhạo sự thấp hèn của cậu mà là khóc thương sao? Haechan nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu. Nhưng tay cầm súng của cậu đã nới lỏng, ngay tức thì, Mark tiến đến, đoạt nó đi, cậu cũng chẳng thèm giật lại. Haechan chán rồi, đến chết cậu cũng cảm thấy chán chường.

- Haha, vui anh nhỉ?

Mark cố kìm nén để không khóc to hơn, anh ôm thật chặt Haechan vào lòng. Anh đau lắm. Anh cảm nhận được nỗi đau của Haechan. Như thể đã đi đến cùng đường, vô tình được cứu mạng nhưng rồi nhận ra mình được vỗ béo chỉ để ném cho thú săn ăn thịt.

- Em đã lo tất cả các vụ kiện sao?

Doyoung thở dài nhìn gương mặt hốc hác của Mark. Mark không muốn gửi Haechan đến bệnh viện tâm thần, muốn tự mình chăm sóc cậu, vừa phải lo các vụ kiện, bận đến bù đầu. Dĩ nhiên, với khả năng của anh, họ dễ dàng thắng kiện, ngược lại còn cá kiếm một khoản tiền lớn.

- Em về trước, Haechan đang đợi em...
- Em biết chứ, cậu ấy không hề yêu em...

Doyoung siết chặt tay. Chứng kiến sự chật vật thế này của Mark, Doyoung vẫn là nhịn không được mà nói ra cảm nhận của mình.

- Thì sao hả anh?

Mark chỉ mỉm cười. Anh nhìn gương mặt dần đông cứng lại của Doyoung, gật đầu chào lấy lệ rồi lại rảo bước đi nhanh. Nói anh cố chấp cũng được, nói anh mù quáng cũng được. Anh hân hạnh là người đầu tiên sa vào cái bẫy chết người của Haechan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net