Ngày giải phóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yeojin à, chúc mừng cậu."

Tôi mỉm cười, nhắn lại vài câu khách sáo rồi thoát ứng dụng chat ra, vào xem lại bức ảnh tôi vừa đăng tối qua. Là ảnh tôi và bạn trai, à, bây giờ phải gọi là chồng sắp cưới, vì trong tấm hình, tôi đang cười tươi rực rỡ cùng với anh, khoe ra chiếc nhẫn kim cương chói loá trên ngón áp út tay trái.

Ở tuổi ba mươi, tôi có sự nghiệp ổn định, ngoại hình xinh đẹp, gia đình hạnh phúc cùng một vị hôn phu ưu tú. Tôi biết mấy đứa bạn cấp ba chúc mừng tôi thật ra ghen tức đến đỏ mắt với cuộc đời suôn sẻ của tôi. Nhưng biết làm sao được, đến chết tôi cũng không thể từ bỏ sĩ diện của mình.

Từ lúc hẹn hò với Lee Haechan, mà tính đến nay đã mười năm, tôi chỉ "được" đăng đúng 3 tấm hình. Một là cái ngày tôi nhận lời yêu anh, hai là cái ngày chúng tôi dọn vào sống chung, ba là ngày hôm qua, ngày anh cầu hôn tôi.

Cũng không sao, mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu dưới sự theo đuổi nồng nhiệt của anh, kéo dài được đến tận bây giờ nhờ sự nhường nhịn của tôi. Haechan luôn có những quy tắc của riêng mình. Hai chúng tôi sống như hai người xa lạ trong cùng một căn nhà, dưới danh nghĩa người yêu. Tôi chưa bao giờ kể cho ai, kể cả cha mẹ của mình rằng, con rể yêu quý của họ chưa bao giờ cư xử với tôi như người yêu khi chỉ có hai người với nhau. Tôi tự vấn bản thân rất nhiều, cũng đã từng chủ động chia tay rất nhiều lần. Sau mỗi lần chia tay như thế, anh sẽ ngọt ngào một chút, ân cần một chút. Nhưng chỉ như thế thôi. Thời gian trôi đi, tôi thậm chí còn không nghĩ đến chuyện chia tay nữa, tôi chỉ muốn sống cuộc đời mọi người ngưỡng mộ, vì vậy tôi mặc kệ chuyện anh không hề yêu tôi.

Thời cấp 3, ba người chúng tôi là bạn thân. Ba người ở đây là tính cả Mark, Haechan và tôi. Mark chuyển vào giữa năm lớp 10, là bạn cùng bàn với tôi, còn Haechan là hàng xóm từ thời cấp 2 của tôi, nhưng chúng tôi không học cùng trường, lên cấp 3 mới nói chuyện lần đầu. Haechan ưu tú từ nhỏ. Thời cấp 2 tôi đã nghe mẹ nói đến mòn tai về cậu bé xuất sắc nhà bên cạnh. Rằng không những đẹp trai, thông minh, học giỏi, cậu còn hát hay và giỏi thể thao nữa. Lên cấp 3, tôi mới chân chính được trải nghiệm cảm giác tận mắt nhìn thấy nhân vật chính trong mấy bộ truyện tranh thiếu nữ đó.

Haechan là mối tình đầu của tôi.

Trường chúng tôi rất lớn, có hơn ngàn học sinh, vậy mà Haechan luôn đứng hạng nhất, độ nổi tiếng thì khỏi bàn. Vì vậy, khi thấy mình được phân vào cùng một lớp với anh, tôi đột nhiên trở nên căng thẳng. Ngày nào đi học tôi cũng dành ra cả tiếng đồng hồ để sửa soạn, cô chủ nhiệm phân cho tôi làm lớp phó học tập, tôi luôn lấy cớ thảo luận những bài tập khó để nói chuyện với Haechan.

Nhưng tất nhiên, không phải có mình tôi biết làm vậy. Hầu như lũ con gái trong trường đều phát điên vì anh ấy. Haechan hay chơi bóng rổ ở sân trường, người bu xem đông nghẹt. Trên sân có chừng mười cầu thủ nhưng quá nửa số người cổ vũ đều là của anh ấy. Haechan rất hoạt bát, cởi mở, hầu như ở anh ấy, không có gì để chê cả.

Nửa sau của lớp 10, vị trí trống cạnh tôi được Mark lấp kín. Cậu ấy là học sinh mới chuyển về từ nước ngoài, tiếng Hàn còn lơ lớ. Và sự xuất hiện của Mark đã đảo lộn cuộc đời của cả hai chúng tôi, chúng tôi ở đây là tôi và Haechan.

Mark mất nửa năm để đạt vị trí đứng đầu của Haechan, trên tất cả mọi mặt. Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, vận động rất tốt, còn biết chơi đàn. Đầu năm lớp 11, Mark trở thành lớp trưởng lớp tôi, lúc đó, chẳng hiểu sao một người chẳng ham thích gì mấy công việc trong trường như Haechan lại xung phong làm lớp phó văn thể mỹ, thay cho nhỏ lớp phó cũ đã chuyển trường. Mọi người đều cho rằng đó là sự cạnh tranh ngầm của Haechan, nhưng chỉ tôi mới biết, hai người họ là bạn tốt của nhau.

Mark cũng không phải đứng nhất mãi. Có kỳ thì Haechan, có kỳ thì là đứa lớp 10 mới vào. Mối quan hệ của họ là do tôi chủ động kết nối. Mark là bạn cùng bàn với tôi, đương nhiên chúng tôi thân thiết, Haechan thì hoạt bát nhưng thật ra anh ấy không thân thiết với ai cả, người anh ấy nói chuyện nhiều nhất chắc có lẽ là tôi. Lên lớp 11, trường tôi tổ chức thi vấn đáp kiến thức. Tôi là lớp phó học tập, đương nhiên có một chân, hai chân còn lại, còn phải hỏi, tôi phải chọn hai người đã từng đứng đầu trường rồi.

Nhờ có Mark, những buổi ôn tập của chúng tôi không khô khan như lúc chỉ có tôi và Haechan thảo luận trước kia. Kiểu thông minh của cậu ấy và Haechan rất khác nhau. Của Haechan là kiểu thông minh sắc sảo, rất bí hiểm, nếu chúng tôi ở trong thế giới phù thuỷ của Harry Potter, anh ấy chắc chắn sẽ vào nhà Slytherin. Còn Mark là kiểu tích luỹ kiến thức từ sự chăm chỉ học tập. Bất kể làm việc gì, cậu ấy cũng nỗ lực làm đến cùng. Mà cái hay là, dù làm nhiều việc như vậy, việc gì cậu ấy cũng giỏi. Sau cuộc thi đó, chúng tôi cực kỳ thân thiết, cứ như hình với bóng. Lần đầu tiên tôi thấy Haechan trở nên vui vẻ đến như vậy.

Hầu như ngày nào sau giờ tan học chúng tôi cũng đi cùng nhau, thường là ăn vặt gì đó trước khi về nhà, cuối tuần, nếu Mark không bận học, chúng tôi sẽ đến công viên giải trí, hoặc là đi dạo phố, mua sắm. Tôi nhớ Haechan lúc đó. Anh không trở nên lạnh lùng và sặc những nụ cười xã giao như bây giờ. Tôi yêu là yêu Haechan của lúc ấy, còn bây giờ, tôi không chắc về tình cảm của mình nữa. Sau bao nhiêu năm phải chịu sự lãnh đạm một cách không rõ nguyên nhân như vậy, trái tim của tôi cũng dần nguội lạnh rồi.

Đám cưới của chúng tôi, Mark tất nhiên sẽ có mặt. Thật ra, vì chuyện của năm đó, tôi đã ngần ngừ không biết nên mời không. Nhưng có lẽ Haechan cũng muốn hàn gắn lại mối quan hệ giữa họ, anh bảo tôi cứ mời đi. Mark thậm chí còn vì tấm ảnh tôi vừa đăng lên mà chủ động liên lạc, sau khi tôi ngỏ lời mời, cậu ấy chẳng chờ đến hai giây đã đồng ý, còn nói sẽ mang về bất ngờ cho chúng tôi nữa.

Tôi không biết mình có tưởng tượng ra không, nhưng hình như khi biết tin Mark đồng ý đến dự đám cưới, Haechan có vẻ kích động.

Thật ra, trong một nhóm bạn 3 người, sẽ có 2 người thân với nhau hơn người còn lại. Tôi và Mark là hai người đó. Tôi không biết vì sao nữa. Có lẽ vì người tôi thích là Haechan, tôi không thể tự nhiên với anh ấy như Mark. Có lẽ vì Mark vốn là người dễ gần, lại còn là bạn cùng bàn của tôi. Chúng tôi đều thích những môn xã hội trong khi Haechan thì giỏi tự nhiên hơn.

Tôi và Mark hoàn toàn không nghĩ đến việc giữa chúng tôi bắt đầu có những trò đùa riêng lại khiến Haechan tức giận. Mỗi khi Haechan tức giận, anh ấy không ầm ĩ mà chỉ lẳng lặng tránh mặt. Dần dà, những buổi chiều đi về chỉ còn hai chúng tôi, Mark cần phải thi đàn, cuối tuần chúng tôi không ra ngoài nữa. Nếu cuối tuần có rảnh mà rủ Haechan, anh ấy cũng không đi.

Trên lớp còn tệ hơn. Haechan không nói chuyện với chúng tôi, dù chúng tôi cố bắt chuyện không biết bao nhiêu lần. Tôi thấy Mark tức giận, nhưng người lo lắng hơn là tôi, vì tôi thích Haechan mà. Đến một ngày, khi Haechan hất tay Mark ra thật mạnh lúc Mark kéo anh ấy lại không cho về trước, chúng tôi biết mọi thứ đã đi quá xa rồi.

Lúc chúng tôi vẫn ngẩn người, Haechan bỏ đi một mạch, gần như chạy. Mark nheo nheo mắt, không biết nghĩ gì mà bảo tôi.

- Yeojin về trước đi, Mark phải nói chuyện rõ ràng với Haechan mới được.

Nội dung cuộc trò chuyện đó đến bây giờ đối với tôi vẫn là bí mật. Tôi không biết Mark đã nói gì, bởi so với Haechan, anh không giỏi ăn nói bằng, có khi anh đã phải xin lỗi và nhún nhường, dù tôi không chắc một người bướng bỉnh như Haechan lại có thể thay đổi quyết định của mình chỉ thông qua một cuộc nói chuyện. Nhưng bằng cách nào đó, ngày hôm sau, hai người khoác vai nhau đến lớp, và mối quan hệ giữa chúng tôi trở lại bình thường, như chưa từng có gì xảy ra.

Thật ra, mối quan hệ cũng không trở lại bình thường lắm, vì lần này, đến tôi bị ra rìa.

Nhưng tôi không khó chịu. Vì tôi biết giữa hai đứa con trai sẽ có những chuyện dễ nói hơn, có nhiều điểm chung và sở thích hơn. Dù thích đi chơi với hai người bọn họ thật, nhưng tôi cũng thích đi mua sắm, dạo phố với Sarang, nhỏ bạn thân của tôi để còn nói những câu chuyện phiếm chỉ lũ con gái mới hiểu. Nhưng dù có lừa dối bản thân mình cách mấy, tôi vẫn thấy lạc lõng.

Haechan thậm chí còn vui vẻ hơn lúc trước. Cả Mark nữa. Giữa hai bọn họ, có gì đó đã thay đổi, nhưng tôi không biết là gì. Haechan sẽ thỉnh thoảng lặng im nhìn Mark đàn một khúc nhạc, sau đó nghiêm túc nhận xét. Haechan hát rất hay, hai người bọn họ thậm chí còn có một tiết mục song ca đạt giải nhất trong lễ hội trường. Mark thỉnh thoảng sẽ sang nhà Haechan ngủ lại lúc ba mẹ anh ấy đi vắng. Và dù nhà tôi sát vách, họ chưa từng rủ tôi sang lấy một lần.

Tôi không phải người tốt, và tôi cũng chẳng muốn làm người tốt. Sự ghen tuông đã nuốt chửng tôi. Tôi biết Mark dễ lay động hơn Haechan nhiều. Tôi bắt đầu nhờ cậu ấy giúp cái này cái kia, cậu ấy rất vui vẻ làm mà chẳng nghi ngờ gì. Ngoài biết đàn, Mark còn giỏi nói tiếng Anh, tất nhiên rồi, chúng tôi trở thành MC song ngữ cho sự kiện đón tiếp học sinh trao đổi. Chị gái Mark mới mở một quán cafe, bán cả bánh, tôi trở thành nhân viên làm thêm ở đó, thế là tôi được mời đến kha khá bữa cơm ở nhà cậu ấy. Tôi còn len lén tung tin đồn Mark thích tôi nữa. Chúng tôi vốn đã dính lấy nhau, tin đồn chỉ như một đốm lửa nhỏ làm bùng lên suy đoán của mọi người thôi.

Haechan tỏ ra khá khó chịu. Tôi biết anh ấy đã nhận ra nếu tôi muốn, tôi có thể chinh phục trái tim của bất cứ ai. Đó có lẽ là giai đoạn anh nhận ra tình cảm của mình đối với tôi mà quyết tâm theo đuổi.

Cái ngày Haechan ngỏ lời với tôi, hai người đã cãi nhau, còn đánh nhau nữa. Tôi không biết liệu Haechan có xem tôi là chiến lợi phẩm sau cuộc cãi vả đó không nhưng suốt một tháng sau đó, tôi cảm thấy cách thể hiện tình cảm của chúng tôi có vẻ quá cường điệu, đặc biệt là ở chỗ có Mark. Tôi lờ mờ nhận ra có vẻ Mark cũng thích tôi thông qua đôi mắt đau khổ của cậu ấy. Nửa tháng sau, ngay trước ngày thi đại học, cậu ấy bay đi nước ngoài, đến nay vẫn chưa trở lại.


Đám cưới của chúng tôi diễn ra ở Jeju, ngay bên bãi biển, rất lãng mạn. Thật lòng, cách bài trí đám cưới làm tôi nghĩ đến Mark nhiều hơn, cậu ấy thích màu xanh, cũng thích biển, khắp nơi giăng nơ màu xanh cùng hoa tuy-líp. Toàn bộ đám cưới được thiết kế bởi bạn của chúng tôi thời đại học - Huang Renjun. Huang Renjun chưa từng gặp Mark, chúng tôi cũng không yêu cầu gì nhiều vì cả hai đều không có khiếu thẩm mỹ lắm, tất cả đều là do Renjun thiết kế, tôi xem đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Người ta nói trước đám cưới, con người sẽ có những suy nghĩ tiêu cực, tôi nghĩ tôi đang trong giai đoạn đó.

Đó là một buổi chiều, sau khi Haechan giúp tôi rửa chén rồi im lặng vào phòng làm việc, một mình tôi ngồi trơ trọi trước màn hình tivi đang chiếu gì đó không rõ, tôi chợt thấy trống rỗng. Tôi sẽ sống cả đời thế này ư? Cô đơn trong một căn nhà rộng lớn, với người chồng thậm chí còn chưa đụng vào người tôi lấy một lần?

Thật ra, những lần chia tay đó, là tự tôi dối gạt bản thân mình.

Haechan chưa từng níu kéo tôi, mỗi lần tôi đề nghị chia tay, anh chỉ hỏi lí do. Lúc đó tôi chỉ khóc, và nói tôi yêu anh, tôi cần tình cảm từ anh, không có anh, tôi dường như không thể thở nổi.

Giống hệt cái đêm đó, trước khi Mark bay, Haechan đã chia tay tôi. Là tôi hèn mọn níu kéo, còn cho anh xem giấy tờ khám tâm lý của mình. Thế nên lúc anh dần lãnh đạm với tôi, tôi không có nửa điểm trách cứ.

Tôi cứ ngồi mãi như vậy, rồi tôi đột nhiên muốn nói chuyện với Haechan. Cửa phòng làm việc anh không khoá, nhưng tôi chưa bao giờ bước vào, dù chỉ là để dọn dẹp. Tôi sợ mình sẽ biết những điều không nên biết, và rồi tôi phải diễn như mình không biết để duy trì mối quan hệ này.

Haechan chẳng thèm ngạc nhiên khi tôi đẩy cửa bước vào, anh đang uống rượu, càng gần ngày cưới, anh càng uống nhiều, có hôm anh gục luôn trong phòng làm việc, sáng ra uể oải than đau lưng. Chính thái độ chẳng thèm che giấu của anh làm tôi gần như ngã quỵ. Trên bàn, trên kệ sách, thậm chí là khung ảnh treo trang trí trong phòng, đều là ảnh của anh và Mark.

Không phải là tôi không biết, như tôi đã nói, tôi chỉ lừa dối bản thân mình thôi. Cái cách anh hỏi lí do mỗi lần tôi chủ động chia tay, không phải vì anh muốn sửa đổi, chỉ là anh không tin tôi có thể dễ dàng buông tay anh như vậy, anh biết tôi yêu anh đến mất trí mà.

Tôi biết rõ ánh mắt họ dành cho nhau có ý nghĩa gì, tôi cũng từng nhìn Haechan với ánh mắt như vậy.

Tôi biết những cuộc đi chơi ba người đó là cái cớ để họ gặp nhau.

Tôi biết cả hai đều bối rối và choáng ngợp trước tình cảm thầm kín của bản thân, vì vậy tôi chớp lấy thời cơ, ở ngay giai đoạn đó, tôi giáng một đòn quyết định, khiến họ phải xa nhau mãi mãi.

Thứ tôi không có được, tôi nhất quyết không để ai có được, kể cả người tôi "yêu".

Nhưng đến lúc này, đột nhiên tôi không rõ nữa. Tại sao tôi phải làm như vậy? Tôi yêu Haechan được đến đâu? Tôi cũng từng trải qua cảm giác khao khát được yêu, tại sao tôi lại phá vỡ nhu cầu đó của người khác? Tại sao tôi phải dùng cả đời để trả thù cho mối tình ngây dại tuổi thanh xuân?

- Anh đi đi. Cậu ấy đang ở khách sạn Bốn Mùa, phòng 606, em đã đặt cho cậu ấy.

Tôi nói không đầu không đuôi, cũng không nhìn Haechan lấy một lần. Tôi nghe tiếng anh đứng dậy, mặc quần áo, tóm lấy chìa khoá rồi lao đi. Câu "Anh đi đi" của tôi có nghĩa là, mối quan hệ vá chằng vá đụp giữa chúng tôi, đến đây là kết thúc được rồi.





Haechan phóng xe như điên trên đường.

Mười năm. Sau mười năm, tình cảm ấy vẫn vẹn nguyên như vậy, dù cố gắng chối bỏ thế nào nó vẫn không thành. Cậu yêu Mark, yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến bây giờ vẫn sắt son không suy suyển.

Cha mẹ Haechan đều là những người giàu nhờ tri thức. Họ rất khắt khe trong việc giáo dục con cái. Vì vậy, Haechan lớn lên rất đỗi hoàn hảo trong con mắt người đời, chỉ có cậu mới biết việc phải diễn xuất như mình là thánh nhân mỗi ngày mệt mỏi đến dường nào.

Vừa vặn thay, lúc gặp Mark, cậu ngay lập tức nhận ra "đồng loại".

Cậu tự tin rằng, trong cái trường ấy, chẳng ai hiểu rõ Mark bằng cậu. Hỏi chút về gia thế của Mark là ra ngay. Cha là nhà ngoại giao, mẹ là giáo sư đại học từng sáu lần đạt giải nhà giáo ưu tú. Nhưng cậu không biết phải làm sao mới mở lời với Mark được, tính cách của cậu là vậy, nhiệt tình với người chủ động, thu mình với người thụ động.

May mắn làm sao, lúc đó có cuộc thi vấn đáp kiến thức, cô lớp phó nhà bên quyết định chọn cậu và Mark vào cùng một đội.

Đúng như những gì cậu suy đoán. Hoàn cảnh của cậu và Mark giống hệt nhau. Chỉ khác là, cậu thì lúc nào cũng có ý muốn nổi loạn, còn Mark tự tìm thấy niềm vui trong nghịch cảnh. Không hẳn là anh chấp nhận nó, nhưng anh cảm thấy nó quá trẻ con để bắt người lớn thông cảm cho mình, trong khi bản chất họ chỉ muốn những đứa con của họ trở nên ưu tú. Mà điều đó có gì xấu đâu?

Haechan ban đầu chỉ là có hứng thú với kẻ giống mình, dần dà nhận ra Mark có tất cả những đặc điểm có thể thu hút cậu, trừ việc anh là con trai.

Họ chỉ là bạn. Giữa hai thằng con trai sao có thể tồn tại những cảm xúc của tình cảm lứa đôi cho được? Mỗi lần tỉnh lại từ những giấc mơ ướt át, Haechan đều tự nhủ với bản thân mình như vậy. Nhưng cậu không thể ngăn bản thân mình ghen tị đến phát điên khi trông thấy hai người họ ở bên nhau, dù đáng lẽ cậu phải thấy mừng và tác hợp cho họ mới phải. Chỉ cần nghĩ đến đôi môi mềm thơm mùi son dưỡng bạc hà của Mark xiết lấy một đôi môi khác, giọng nói điềm đạm nam tính đó nói yêu một người khác, vòng tay ấm áp đó ôm siết một hình bóng khác, trái tim cậu như bị ai xoắn lấy.

Haechan tự xoa dịu bản thân bằng cách cho rằng đó chỉ là những suy nghĩ kì lạ của tuổi dậy thì, và cậu chỉ đang ghen tị khi hai người bạn thân thiết cho mình ra rìa mà thôi.

Cho đến khi Mark đi tìm cậu.

Buổi chiều hôm đó, cậu trông thấy Mark tặng cho Yeojin một con gấu bông, là con gấu bông Mark khó khăn lắm mới gắp được dưới khu trò chơi gần trường, cậu đã bực bội từ lúc đó. Thế nên lúc anh níu tay cậu, cậu đã mạnh tay hất anh ra. Cậu bỏ đi, thậm chí còn tức giận hơn khi nhận ra anh cứ đứng ngẩn như thế.

Thật may là trước khi cậu làm điều gì đó ngu ngốc, Mark đã đuổi kịp. Cũng không hẳn là đuổi kịp, anh chỉ đi lò dò phía sau vì trong khuôn viên trường còn khá nhiều người. Nhưng chỉ như vậy thôi, nỗi tức giận hờn dỗi ban nãy đã vơi đi đáng kể. Haechan để anh theo sau mình đến khúc rẽ khuất phía sau trường học thì bất thần dừng lại, khiến anh thắng không kịp mà đập bộp vào lưng cậu một cái.

- Đi theo làm gì?

Haechan xẵng giọng. Cậu thấy Mark hơi khựng lại một chút. Cậu thề là nếu lúc này anh đi mất, cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.

- M-muốn tặng quà cho Haechan.

Mark vụng về rút ra từ trong cặp một con gấu, ngay lúc nhìn thấy nó, Haechan đã biết cái móc chìa khoá lúc sáng Mark đưa cho Yeojin chẳng đáng giá chút nào. Đó là một con gấu giống hệt Haechan, to, mềm, Haechan tất nhiên biết rõ nó, vì cái trò để nhận được con gấu này là trò khó nhất trong khu vui chơi.

Lòng cậu mở cờ nhưng sắc mặt vẫn chẳng mảy may thay đổi. Ôi thôi ai có thể giận một cậu bạn suốt ngày chỉ biết học hành dốc sức để có được một con gấu làm quà cho mình chứ? Quả nhiên, Mark cũng nhận ra tâm trạng của Haechan đã tốt lên khá nhiều, anh xáp lại gần, rất tự nhiên mà choàng vai cậu, lần này, cậu không hất ra nữa.

- Cái này khó lắm mới thắng được đó. Muốn khoe với Haechan ngay nên Mark mới kéo Haechan lại, Haechan nhận đi cho Mark vui.

Con gấu được khéo léo nhét vào tay Haechan. Khéo léo đến mức cậu không trả về được, khéo léo đến mức cơn giận dỗi của tuổi dậy thì được đánh bay không còn dấu vết.

Đó là giai đoạn hạnh phúc nhất cuộc đời Haechan.

Không biết Mark có cùng suy nghĩ với cậu không, cậu luôn cố bình thường hoá những hành động anh làm với cậu là với danh nghĩa tình bạn. Hai người gần như dính với nhau tất cả mọi thời gian, kể cả lúc về nhà cũng mau mau chóng chóng tắm rửa ăn cơm rồi gọi video để làm bài tập cùng nhau. Mark vài lần bảo Yeojin có lẽ sẽ cảm thấy cô đơn nhưng cậu thậm chí còn không để ý đến chuyện đó. Trong tâm trí của cậu chỉ là: "Làm sao để ở cạnh Mark nhiều hơn? Làm sao để khiến họ ngày càng thân thiết?". Cậu vui mừng nhận ra hình như Mark cũng có cùng suy nghĩ với cậu, và rồi những bữa hẹn riêng chỉ có hai người bắt đầu xuất hiện.

Cái đêm trước khi mối quan hệ của họ thay đổi mãi mãi, hai người trộm chút rượu để uống.

Có hơi men nên dường như Haechan can đảm hơn, lúc hai người chơi rút bài, cậu còn lớn mật hôn lên má Mark một cái. Lại rút thêm lá nữa, lần này phải hôn môi, cậu ngần ngừ một lát, môi đã bị bắt lấy.

Hai người như ngọn lửa gặp cành khô, bùng cháy dữ dội. Nụ hôn càng lúc càng sâu, người Haechan bắt đầu nóng lên, ngột ngạt vì thiếu dưỡng khí, lúc đó mới dừng lại. Cậu vừa thở dốc vừa mỉm cười hạnh phúc nhìn vào đôi mắt lấp lánh của người kia, nhưng rất nhanh, nụ cười đó đã bị dập tắt. Vì trong đôi mắt kia chỉ có bàng hoàng và hoảng sợ.

Mark hoảng sợ, vì nụ hôn vừa rồi. Có lẽ trong anh có cảm xúc, nhưng anh không đủ dũng cảm đón nhận nó. Anh ngay lập tức đứng lên đi về, gần như chạy trốn. Những ngày sau đó, anh tránh mặt Haechan một cách vụng về, cố ý tiếp nhận những mập mờ không rõ từ Yeojin.

Haechan cũng từng có thời kỳ chối bỏ bản thân mình như vậy, cậu không giận Mark, cậu nghĩ anh cần thời gian, vì anh thật sự thích cậu. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, có lẽ anh sẽ nhận ra bản thân mình thật sự muốn gì để dũng cảm làm những điều khiến bản thân hạnh phúc.

Nhưng cái ngày ấy không đến. Haechan chờ mãi, chờ đến ngày nhận tin Mark đi du học.

Thật ra, trong khoảng thời gian chờ đợi đó, cậu có chơi xấu một chút. Cậu biết Yeojin thích mình. Nhưng lỡ đâu Mark động lòng trước những đợt tấn công của cô thì sao? Rồi hai người đột nhiên như tìm được định mệnh đời nhau, hoá ra cậu là kẻ thừa thãi à? Muốn tránh quá trình đó, cậu chỉ đành mập mờ với Yeojin, quả nhiên, đúng như cậu nghĩ, hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net