Predator (Intro)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haechan thức giấc bởi tiếng động dưới bếp lúc nửa đêm. Bạn cùng phòng của cậu đã dọn đi, hiển nhiên chẳng còn ai có thể gây ra tiếng như tủ lạnh bị lục lúc nửa đêm như thế này cả. Haechan tìm đến cây gậy bóng chày nơi góc phòng, chầm chậm men vào bếp.

Nhờ ánh đèn đường hắt từ ngoài cửa sổ vào phòng bếp, Haechan có thể thấy vết máu trải dài trên sàn, cậu càng sợ hơn, rút điện thoại ra, chưa kịp nhấn số cảnh sát, một bàn tay mát lạnh đã bịt miệng cậu lại, sau đó giật chiếc điện thoại. Haechan vùng vẫy để thoát khỏi sự kiềm hãm của người kia, dường như cậu chạm trúng vết thương của hắn, người kia xuýt xoa một tiếng rồi chộp lấy gậy bóng chày trên tay cậu, giáng một cú thật mạnh vào gáy. Haechan ngất đi, không biết gì nữa.

Lúc Haechan tỉnh dậy, trời đã sáng. Cậu cựa quậy thì phát hiện tay chân đã bị trói vào ghế, miệng bị bịt lại bởi băng keo. Haechan làm ầm ĩ một hồi, người trong phòng mới xuất hiện. Có vẻ hắn bị thương rất nặng, đi đứng rất khó nhọc. May mà Haechan là bác sĩ, nhà có nhiều thuốc men và đồ sơ cứu, có vẻ hắn đã tự băng bó cho bản thân.

Kẻ lạ mặt nọ rất thản nhiên kiếm đồ ăn, sau đó ngồi trước mặt cậu mà dùng bữa sáng. Hắn rất đẹp trai, là gương mặt ai nhìn cũng có thiện cảm. Tối qua Haechan nhớ hắn mặc vest, thế mà sáng nay đã thay ra bộ đồ thể thao thoải mái của cậu. Thấy hắn không có vẻ gì sẽ thả mình ra, Haechan lại bắt đầu vùng vẫy.

Kẻ lạ mặt ném chiếc bánh mì xuống bàn, ra chiều rất khó chịu. Hắn giật miếng băng keo trên miệng Haechan xuống, tức thì, cậu hỏi ngay:

- Anh là ai? Sao anh lại làm vậy?

- Được rồi, bình tĩnh. Trước tiên, tên tôi là Mark - là người đã theo dõi cậu mấy tháng qua.

- Cái gì?

- Cậu là Lee Haechan, một bác sĩ đang phải chịu đình chỉ vì vướng vào một tai nạn y tế. Mà tôi tin là với mức độ nghiêm trọng đó, người ta sẽ tước giấy phép hành nghề của cậu sớm thôi.

- Vụ tai nạn y tế đó thực chất phức tạp hơn cậu nghĩ. Có người đã thuê tổ chức của tôi giết cậu bịt đầu mối. Dàn dựng là cậu quá tuyệt vọng nên tự sát.

Haechan run rẩy, nỗi ớn lạnh lan từ đỉnh đầu đến toàn thân, suốt mấy tháng nay, cậu vẫn tưởng đó là lỗi của mình. Haechan rất sa sút, đến độ bạn cùng phòng không chịu nổi những hành vi lúc say của cậu mà phải chuyển ra ngoài. Haechan hoàn toàn không ngờ mình chỉ là quân cờ được người khác thí chỗ, hơn hết là còn thuê người đến đây giết người diệt khẩu.

- Vậy giờ sao đây? Anh sẽ giết tôi sao?

- May cho cậu là không. - Mark nhíu mày, cơn đau ở chân lại truyền tới, nắm đấm hắn càng siết chặt.

- Lũ khốn đó phản bội tôi, sao tôi phải làm việc cho bọn chúng chứ? Đêm qua tôi liều chết xông vào hang ổ, bọn chúng tự biết nên đã trốn hết. Phục kích bắn tỉa tôi từ xa. - Giờ Haechan đã hiểu sao Mark lại bị thương nặng đến vậy, không mất mạng là may.

- Tôi kịp nhận ra từ sớm, đang trên đường gần đây thì bị bắn, may mà gần nhà cậu. Dù gì tôi cũng biết mật khẩu nhà cậu, có lẽ bọn chúng không ngờ tôi vào lẩn trốn ở nhà của mục tiêu đâu.

- Nhưng sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tìm đến đây. Có lẽ bây giờ tôi với cậu sẽ cùng một chiến tuyến đấy.

Mark khó nhọc đứng dậy, hắn bắt đầu gỡ dây trói cho Haechan. Được tự do tay chân, Haechan lắc lắc tay cho đỡ tê. Nhưng cậu vẫn đứng cách xa hắn, tỏ vẻ đề phòng.

- Sao tôi phải tin anh chứ?

- Không tin cũng được. Đằng nào tôi cũng có thể sống mà không có chân. Chứ cậu bị bắn xuyên não là chết đấy. Mà trong mấy vấn đề sinh tồn này, tôi giỏi lắm.

- Ý tôi là sao tôi phải tin chuyện tôi sắp bị giết để bịt đầu mối, rồi chứa chấp một tên tội phạm như anh? Lỡ anh đang bị cảnh sát truy đuổi thì sao?

Mark hết kiên nhẫn, anh nắm vai Haechan, kéo cậu lại sát cửa sổ sau đó khẽ vén màn, chỉ căn nhà phía đối diện:

- Nhìn kĩ vào, những người từng là đồng đội của tôi đang ở căn nhà đó, theo dõi cậu. Đêm qua chỉ có tôi trực nên họ không biết tôi đã trốn vào đây.

Qua khe hở, Haechan quả thật trông thấy có vài người mặc vest giống Mark tối qua đang cẩn thận nhìn sang đây, đụng mắt với một người trong số đó, Haechan giật thót, nhanh chóng lùi lại, kéo màn.

- Được rồi, giờ tôi phải làm gì?

- Chữa chân cho tôi trước. - Mark nhếch miệng, chỉ chỉ cái chân đang được băng bó sơ sài. - Nhưng không phải ở căn nhà này, ở đây quá nguy hiểm. Tôi đã gọi cho bạn, cậu có thời gian từ đây đến trưa để sắp xếp đồ đạc, chúng ta sẽ trốn ra lúc 1h trưa, đó là giờ giao ca.

Muốn đọc tiếp predator ư? Mình đã tách ra thành một longfic vì cảm thấy khá ưng plot của fic. Mọi người sang đây đọc giúp mình nha!

https://www.wattpad.com/1139857316?utm_source=ios&utm_medium=link&utm_content=share_writing&wp_page=create_on_publish&wp_uname=1011mHz&wp_originator=jSBgbRFDCm8Nfh%2FlF%2B7sSDEAiIAmLA6vjtvV71F1rbboZUHf%2FmRXzdtXEJwcdwov5UMbHowt8wu96W4Rz7Fi%2FZaEDpdRTm4N%2FHGYGZ21L63vtxoWwYX2HCnxwQya6j8z

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net