The end of the fucking world

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh tử văn nha mọi người. Thiệt ra nếu ai đọc fic mình thì biết mình toàn viết theo cảm hứng á, cảm hứng tới thì viết hoy. Dạo này hơi bị ì Predator, mọi người thông cảm nha! Viết mà không có cảm hứng bị dở sao á mọi người😭😭😭Kể cả cái này cũng không biết sẽ có chap 2 không nên không dám đặt số bậy bạ🥲

Haechan mệt mỏi ngả lưng xuống chiếc nệm cũ mèm nơi góc phòng. Bên ngoài con hẻm, tiếng xe cộ qua lại, tiếng nhớp nhúa của những vũng nước đen kịt bị lũ chuột đạp lên, tiếng người ta cãi vả nhau vẫn không ngừng vang. Haechan ước mình có tiền mua một chiếc tai nghe để cắm vào chiếc điện thoại cũ mèm của mình mà ngăn chặn những tạp âm khủng khiếp đó. Nhưng đến tiền ăn còn không có, mơ gì tới những tiện nghi cao sang? Haechan cười khẽ.

Nhận thấy có gì đó cồm cộm, Haechan sực nhớ đến tấm vé số mình mua hộ cụ già lúc chiều. Cậu vứt đại nó lên bàn sau khi ngắm nghía dãy số chẳng có gì đặc biệt. Trong phòng có một cái đài cũ, Haechan nhặt được ở bãi phế liệu, cũng là người bạn duy nhất chịu nói chuyện với cậu. Haechan chán chường bật nó lên, nút điều chỉnh đã bị hỏng, lâu lâu nó cứ chuyển kênh dù Haechan không muốn.

Để chiếc đài tự nói một lát, Haechan bắt đầu đi tắm. Nhìn những dấu tiêm chằng chịt, Haechan lại thở dài: tuần này cậu đã bán máu đến 2 lần, hôm nay bị phát hiện nên mới phải về nhà sớm. Cậu nhìn cái bồn tắm cũ kĩ, cũng chẳng hiểu sao người chủ cũ lại mơ mộng đến nỗi xây một cái bồn tắm tráng men trong căn phòng nhỏ xíu tồi tàn này. Nó chỉ có công dụng duy nhất là hứng những giọt nước rỉ từ vòi và lúc này đây, Haechan vui mừng vì lượng nước đủ cho cậu tắm rửa và giặt giũ nhưng công tơ mét vẫn không nhích lên một số.

Lúc Haechan tắm xong, chiếc đài vẫn còn nói. Hình như đã chuyển qua kênh xổ số, Haechan không biết nữa. Cậu lôi đống gấu bông cần đính mắt ở trên gác xuống, bắt đầu công việc ban đêm.

"Giải đặc biệt hôm nay với giá trị lên đến 1 tỷ won( khoảng 20 tỷ VNĐ) sẽ thuộc về chủ nhân của tấm vé số có chữ số hàng đơn vị là: 9
Chữ số hàng chục là 9
0
0
6
..."

Đầu Haechan ong lên, thế giới như nghiêng đi. Cậu trúng xổ số rồi. Hơn nữa là trúng độc đắc. Đêm đó Haechan không ngủ được, cậu chỉ mong trời thật mau sáng để mình đi lĩnh thưởng.

Con đường đến chỗ lĩnh thưởng của Haechan gian nan hơn cậu nghĩ. Cậu luôn phải kè kè chiếc túi có tờ vé số bên mình, không rời ra nửa bước. Bà chủ đại lí nở một nụ cười xảo quyệt, sau đó vẫn giúp cậu hoàn thành thủ tục. Ngày 15 Haechan đã có thể nhận được tiền.

Có tiền rồi, trên đường về Haechan bắt đầu mơ mộng. Cậu có thể chữa bệnh cho bà, có thể mua nhà. Không cần phải gom góp từng đồng bạc lẻ nữa.

Quá khứ của Haechan không mấy tốt đẹp, dường như những người xung quanh cậu đều phải chết. Từ đó, người ta xem cậu như biểu tượng của sự xui xẻo, chỉ có mình bà ngoại vẫn thương yêu và nuôi dưỡng cậu. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, cách đây 4 năm, lúc Haechan vẫn học cấp 3, bà ngoại đột nhiên bị ngất xỉu. Đến bệnh viện, người ta cho biết bà đã suy thận. Từ đó, Haechan bỏ học, lang bạc đủ mọi nghề để kiếm sống, để trả chi phí chạy thận vô cùng đắt đỏ cho bà. Đến căn nhà của hai bà cháu, Haechan cũng nhất quyết bán cho bà nhập viện.

Có tiền rồi, Haechan có thể ghép thận cho bà. Thận của cậu phù hợp nhưng lại không có tiền để ghép, bấy lâu nay tích cóp cũng vơi hết vì tiền chạy thận nhân tạo. Giờ thật tốt quá rồi.

Haechan mất 3 ngày để hồi phục sắc mặt hồng hào, vào viện trong tư thế tươi tắn nhất mà gặp bà. Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, khi cậu mang tiền đến, cả hai bà cháu cậu có thể viết tiếp những trang kế của cuộc đời. Thế mà bà cậu lại chờ không được...

Haechan máy móc nhận tiền từ ngân hàng, không biết mình phải sống thế nào những ngày kế tiếp. Sống cho bản thân ư? Một vật bị nguyền rủa như cậu không có tư cách như vậy.

Số tiền trong tay cậu giờ đây chỉ là sấp giấy lộn. Haechan rút hết tiền mặt ra, bỏ vào một cái ba lô lớn. Số còn lại vẫn còn, cậu mua một cái vali, ném hết chỗ còn lại vào, để trên gác, kế bên những con gấu bông chờ được dán mắt.

Với số tiền đang có, Haechan quyết định sẽ ăn diện một chút trước khi chết. Cậu đến salon để cắt tóc, sau đó đến trung tâm mua sắm lựa một bộ đồ hiệu đắt tiền với chiếc skinny jeans rách lỗ chỗ khoe ra đôi chân dài màu mật ong cùng chiếc áo khoác da. Haechan tìm đến một club xa hoa, nơi mà cả cuộc đời này Haechan chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến. Sắp chết rồi, cậu cũng chỉ muốn làm chút việc điên rồ.

Tiếng nhạc chát chúa lấn át mọi suy nghĩ ám ảnh Haechan. Cậu thậm chí không đủ can đảm để làm lễ tang cho bà. Bỏ mặc những ánh nhìn như lang như hổ, hận không thể nhảy bổ vào cậu từ tứ phía, Haechan đi đến quầy pha chế, order những shot nặng nhất.

Rượu quả thực như mê dược, Haechan dần thả hồn theo điệu nhạc, không còn nhớ tới những đau khổ hay gánh nặng tâm lí nữa. Tay vẫn khư khư cái ba lô, Haechan thấy mắt mình trĩu nặng dần, ở ghế bên cạnh, một người đàn ông ăn mặc sang trọng cũng đang nhấm nháp một ly rượu đắt tiền. Anh ta rõ ràng đang nhìn lén cậu một cách trắng trợn, không biết vì tò mò hay thật sự bị thu hút.

Ở nơi mình sẽ không bao giờ đến bắt chuyện với một người mình không bao giờ cùng tầng lớp, nghe thật sự không tệ. Haechan lại gần, vỗ vỗ vai người kia:

- Xin chào!

Có lẽ vì tiếng nhạc quá lớn, người kia ra hiệu cho cậu lại gần, sau đó nói vào tai cậu:

- Cậu đi một mình sao?

- Anh có muốn vui vẻ chút không?

Người nọ tưởng bản thân nghe nhầm, anh ta cứ nhìn cậu.

- Tôi nói là tôi có tiền, tôi mua anh một đêm có được không?

Đây là lần đầu tiên trong đời, ở một quán bar, Mark bị thu hút bởi một ai đó. Ngay từ khi Haechan bước vào cửa, cậu đã nhận về hàng loạt những ánh mắt thèm thuồng từ không biết bao người, sau khi nghe bạn nói, Mark đánh mắt nhìn thử, anh lập tức hiểu tại sao mọi người lại bị thu hút đến vậy. Cũng đã lâu mới có được hứng thú, Mark dứt khoát đứng dậy từ hàng ghế VIP, lân la đến quầy pha chế chỗ Haechan ngồi.

Càng ở gần, Mark càng kinh ngạc nhận ra đây đích thực là mẫu người lí tưởng anh vẫn luôn tìm kiếm. Anh đã âm thầm trả tiền hết cho những shot mà cậu uống, định khi cậu đứng lên sẽ vô tình bắt chuyện. Chỉ là không ngờ, người kia lại chủ động. Cũng lại không ngờ, Haechan đòi "mua" anh.

"Đến cả tính cách và giọng nói cũng là kiểu mình thích."

Haechan tỏ ý muốn làm luôn trong toilet nhưng chút lí trí còn lại nhắc nhở Mark rằng chỗ đó dơ bẩn đến thế nào. Anh tống Haechan lên xe, đến khách sạn gần nhất. Vừa vào phòng, hai người đã không kịp đợi mà quấn vào nhau.

- Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ cậu có thể mua tôi. Đó giờ tôi luôn ở trên.

- Không tệ, tôi cũng muốn thử.

Cơ thể của Haechan, không ngoài dự đoán, cũng là "gu" của Mark. Sau khi làm xong, hai người cũng tỉnh rượu. Nếu là mọi hôm, Mark sẽ đứng dậy rời đi nhưng hôm nay, đột nhiên anh lại muốn trói chặt người này lại cạnh mình, dù là bằng cách nào đi chăng nữa:

- Sao em lại quyết định như vậy?

- Ngày mai tôi sẽ chết. Muốn làm chút chuyện bốc đồng.

Mark hoảng sợ nhìn vào đôi mắt trong veo của Haechan, thầm mong đó chỉ là một câu nói đùa vô nghĩa. Nhưng không có một biểu hiện nào cho thấy đó chỉ là một câu nói bâng quơ, Haechan bình tĩnh, hệt như nói xem đó là chuyện bình thường như mua mớ rau, con cá.

- Em đừng chết có được không?

Haechan nở một nụ cười nhẹ. Người này thậm chí còn không hỏi cậu lí do, cứ thế năn nỉ cậu, gì đây? Nhà công tác xã hội chăng?

- Nếu tôi sống, nhiều người nữa có thể sẽ chết. Tôi không thể sống thế này mãi được.

- Chẳng phải em muốn làm những điều điên rồ trước khi chết sao? - Mark không biết mình đang nghĩ gì, những câu nói cứ thế tuôn ra từ miệng anh mà chẳng hề đắn đo chút nào.

- Còn gì tôi có thể làm nữa? Tôi đã từng nhịn ăn, chỉ uống nước lã gần một tuần. Tôi đã từng bị đánh đến suýt chết ở bãi phế liệu nhưng phải tự khâu vết thương, hôm sau vẫn đi làm. Tôi đã từng ở trong một căn nhà có người tự sát, phải ở chung với cái xác đến 2 ngày vì bị đuổi khỏi chỗ trọ. Còn gì tôi có thể làm sao?

- Vậy em "mua" tôi 30 ngày với chỗ tiền đó đi. - Mark vuốt vuốt sườn mặt góc cạnh của Haechan, còn trẻ như vậy mà trải qua quá nhiều điều, thảo nào cơ thể cậu chi chít những vết sẹo. - Đó có thể là điều điên rồ nhất em làm trước khi chết đó.

- Anh nghĩ làm vậy sẽ thay đổi được gì sao? Tôi biết anh mê đắm cơ thể tôi và thật sự tôi không hiểu lắm về động cơ của anh.

- Tôi cũng muốn làm điều gì đó điên rồ, giống như cặp đôi trong bộ phim "The end of the fucking world" vậy. Vừa vặn thay em chẳng còn màng sống chết, em nghĩ sao?

- Mua thuốc tránh thai đi, tôi nghĩ ngày mai sẽ chết nên mới cho anh bắn vào trong. - Haechan ghi lại địa chỉ căn trọ tồi tàn của mình lên một tờ tiền rồi ném lại cho Mark, bắt đầu mặc quần áo lên. - Tôi nghĩ tôi sẽ cần sửa soạn chút cho một hành trình 30 ngày.

- Anh tên gì vậy?

- Mark. - Mark nở một nụ cười vui vẻ.

- Người giàu nên cái tên cũng "Tây" ghê. Tôi là Haechan!

Haechan xốc lại tinh thần, thoải mái bắt tay với người vẫn còn khoả thân nằm trên giường:

- Xin chào nhá, bạn đồng hành!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net